Giọng nói trầm thấp cảnh cáo không mang theo chút cảm tình.
Giống như một lưỡi dao sắc nhọn, hung hăng đâm vào trái tim Ôn Đề Nhi.
Rõ ràng là anh ném thùng mì ăn liền của cô đi trước, cùng lắm thì cô cũng chỉ đáp trả lại anh một trò đùa nho nhỏ, nhưng trong lòng anh, cô còn chưa đủ tư cách để đùa anh.
Ôn Đề Nhi ơi Ôn Đề Nhi, mày cũng chỉ là một người vợ hữu danh vô thực mà thôi, thật sự đã coi mình thành một tồn tại đặc biệt sao?
......
Tắm xong, Kiều Thừa Huân mặc áo tắm đi xuống tầng một.
Bộ Khinh Khinh đang lau nhà trong phòng khách, thấy anh đến lập tức ân cần thăm hỏi: "Cậu chủ."
Kiều Thừa Huân liếc cô một cái, vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Về sau mỗi đêm quá 10 giờ tối liền rút dây mạng ra."
Bộ Khinh Khinh ngẩn người, gật đầu, "Vâng."
Kiều Thừa Huân không nói gì thêm, xoay người đi vào phòng bếp, rất nhanh liền cầm một chai rượu đỏ cùng một chiếc ly chân dài lên lầu hai.
Bộ Khinh Khinh nhìn bóng lưng anh biến mất trên tầng hai, bất đắc dĩ than một tiếng, vừa rồi vẻ mặt cậu chủ trầm xuống là do cãi nhau với mợ chủ sao?
...
Trên ban công.
Ôn Đề Nhi mặc áo tắm, giống như con mèo hoang nhỏ, lười biếng nằm trên sàn nhà lạnh băng.
Đáy mắt linh động bị phủ một lớp u buồn, đờ đẫn nhìn về phía trước.
Tay phải cầm điện thoại, màn hình điện thoại cũng xám xịt.
Mạng đã không có, máy tính cũng không thể vào, mà kế bên cũng không có đường mạng nào có thể xâm nhập, chung quanh đều là phạm vi trong Kiều Hào Uyển.
Lúc này cô căn bản không ngủ được.
Lúc còn ở nhà họ Ôn, vì bảo vệ bản thân, cô ngày phòng đêm phòng, mỗi ngày chỉ ngủ một hai tiếng, hơn nữa còn phải xác nhận sau khi mọi người ngủ hết mới dám ngủ.
Cũng không dám ăn bừa cái gì, mỗi ngày nhốt mình ở trong phòng, cố ý bỏ qua giờ ăn cơm sáng trưa chiều, sau đó tự mình tìm gì đó để lót dạ.
Về sau bị Ôn Lệ Nhi phát hiện, nói cô làm lãng phí thực phẩm, sau đó cố ý kêu người làm khóa tủ đựng nguyên liệu lại không cho cô động vào.
Không còn cách nào, cô chỉ có thể lên mạng mua mì ăn liền về ăn...
Sau khi gả vào nhà họ Kiều, cuối cùng thì sinh hoạt của cô cũng có chút thay đổi, nhưng đồng hồ sinh học của cô vốn bị xáo trộn nên không thể nói đổi là đổi luôn được.
Không có internet, sinh mệnh của cô giống như bị vắt kiệt, thật nhàm chán.
Cầm điện thoại nhìn thời gian, 3 rưỡi sáng, sao vẫn còn không buồn ngủ?
......
Lúc mở mắt ra, trời đã sáng hẳn rồi.
Ôn Đề Nhi mệt mỏi giơ tay lên che mắt, ánh mặt trời quá mạnh rọi vào mắt khiến cô có chút khó chịu.
Phải mất một lúc lâu sau mắt mới mở ra được, chống thân thể ngồi xuống liền nghe thấy âm thanh sột soạt từ sau vườn hoa.
Theo tiếng động nhìn qua, chỉ thấy trước bụi hoa có một người đàn ông tao nhã, trên người mặc áo ngủ bằng tơ lụa màu đen, trong tay cầm cây kéo lớn, cẩn thận tỉ mỉ sửa hoa cỏ.
Hôm nay Kiều Diêm Vương... Không cần đi làm?
Định qua chào hỏi một tiếng, nhưng một giây khi cô đứng dậy, giữa hai chân truyền đến một trận đau nhức, thiếu chút nữa đứng không vững, cô theo bản năng tóm lấy lan can.
"Anh Kiều, buổi sáng tốt lành."
Lúc này cô học ngoan, cái gì mà chồng yêu, cái gì mà Thừa Huân, lúc không có người ngoài, cô tuyệt đối sẽ không gọi loạn.
Kiều Thừa Huân từ từ ngẩng đầu lên, tuy khoảng cách có chút xa, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của anh.
Quả nhiên, anh không để ý đến cô mà tiếp tục sửa hoa.
Ôn Đề Nhi bất giác cũng cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước, ra sức hít một ngụm không khí mới mẻ.
Bụng hơi đói, đi đánh răng rửa mặt trước đã.
Nhưng một giây khi xoay người kia, thân thể không khống chế được liền loạng choạng, cuối cùng không chịu được mà té ngồi trên mặt đất.