Mục lục
Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Đề Nhi nghi ngờ nâng cằm lên, Phượng Vũ làm sao vậy? Xem ra sắc mặt rất đau đớn.
Dừng, liên quan gì đến cô, Kiều Diêm Vương ôm ấp yêu thương ai thì kệ đi, cô để ý làm gì.
Đợi đã, Kiều Diêm Vương rời đi như vậy sao???
A… Ôn Đề Nhi nhất thời vui vẻ, rời đi thì tốt, cô tuyệt đối không muốn ở lại nơi này.
Thừa dịp đại hội đấu thầu còn chưa chính thức bắt đầu, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Vừa đi ra khỏi khu khách quý, lại nghe thấy có người gọi cô: “Ở đây, Tiểu Đề.”
Nghe theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Đường Vực Tân và cha nuôi Đường Quốc Đống của anh ta sóng vai ngồi cạnh nhau, người sau và người bên cạnh thoải mái nói chuyện, người trước pha trò.
Ôn Đề Nhi lập tức lộ ra tươi cười hồn nhiên với anh ta, “Em ra ngoài đi dạo, lát nữa trở về tìm anh ăn vịt quay.”
Trong đôi mắt của Đường Vực Tân có chút thất vọng, “A, rời đi như vậy sao?”
Ôn Đề Nhi vẫy tay, tiêu sái rời đi.

Bệnh viện.
Trải qua cấp cứu, Phượng Vũ may mắn nhặt được mạng, chỉ là không khí trong phòng bệnh có chút xấu hổ.
Vẻ mặt Phượng Vũ trắng xanh nằm trên giường bệnh, đáy mắt phiếm hơi nước, giống như bị ấm ức lớn, điềm đạm đáng yêu nhìn khuôn mặt lạnh lùng yêu nghiệt của người đàn ông.
“Anh Thừa Huân… Thực xin lỗi, em gây thêm phiền phức cho anh rồi.”
Đôi mắt âm u lạnh lẽo của Kiều Thừa Huân nhìn cô ta một cái, khẽ mở môi mỏng, “Không muốn gây thêm phiền phức cho tôi, sau này ra cửa nhớ mang theo thuốc.”
Trong giọng nói không mang theo một chút cảm xúc, lạnh thấu xương.
“Sau này em sẽ chú ý.” Phượng Vũ nhu thuận gật đầu, trong lòng là vạn phần không cam lòng.
Nếu người nằm trong này là chị gái, anh Thừa Huân nhất định sẽ lộ ra ánh mắt vô cùng dịu dàng, nói ra những lời dễ nghe.
Mà bây giờ, cô ta như vậy, vì sao anh Thừa Huân vẫn không cho cô ta một chút dịu dàng?
“Nghỉ ngơi đi, tôi đi về trước.” Kiều Thừa Huân không nói nhiều lời, xoay người rời đi.
Vừa đi ra cửa phòng bệnh, bác sĩ vừa ở ngoài nghe lén thật sự nhịn không được, nói, “Anh Kiều, cô Lý có bệnh, anh thân là bạn trai của cô ấy, nên quan tâm yêu thương cô ấy hơn một chút, có thể cố gắng nhường nhịn cô ấy mới đúng, anh không biết người bị bệnh tim không thể…”
Đôi mắt lạnh lẽo của Kiều Thừa Huân nhanh chóng âm u, ngắt lời: “Anh nhìn từ đâu ra tôi là bạn trai cô ấy?”
Bác sĩ sửng sốt, vẻ mặt nhất thời lộ ra xấu hổ, “Tôi thấy cô Lý thâm tình với anh như vậy, tôi còn tưởng rằng…”
Kiều Thừa Huân không thèm quan tâm rời đi, chỉ để lại bóng dáng cao ngạo lạnh lẽo cho bác sĩ, giống như Hỗn Thế Ma Vương cao cao tại thượng, giống như không có hơi thở của con người.

Sau khi rời khỏi quán rượu Đế Hào, Ôn Đề Nhi vào một tiệm net bên cạnh, bao một phòng nhỏ, chơi game ở đó hai tiếng.
Nhìn thời gian, sắp đến 12 giờ, đại hội đấu thầu chắc là kết thúc rồi?
Cầm lấy di động, gửi tin nhắn cho Đường Vực Tân: Đường Quả thối tha, bụng em sắp đói dẹp rồi.
Đường Vực Tân: Đề Nhi, anh có lỗi với em, lát nữa còn phải xã giao, vịt quay buổi tối mời em ăn.
Ngự tỷ hung mãnh: …
A, đúng là vắt cổ chày ra nước, thế giới này đúng là không có người nào đáng tin.
Đường Vực Tân: Tối nay có được không?
Ngự tỷ hung mãnh: Không được, tối nay em phải thi đấu.
Đường Vực Tân: Vậy chỉ có thể lần sau rồi.
Ngự tỷ hung mãnh: Dừng.
Ôn Đề Nhi gửi một chữ ‘Dừng’ đại biểu cho sự khinh thường, cất điện thoại di động.
Đi đến quầy mua một ly mỳ ăn liền, lại trở về máy tính, vừa ăn vừa dạo weibo.
Trên weibo tiến cử cho cô một đề tài trọng tâm ở vùng này - -# Kiều Thừa Huân kết hôn #

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK