"Được, em biết một nơi rất tốt."
Minh Nhược Sơ mới chỉ là một cô gái 18 tuổi, rất ham chơi, nói xong liền dẫn Ôn Đề Nhi đi.
Phượng Vũ thấy bọn họ muốn đi khỏi, không quan tâm đến việc Ôn Đề Nhi cố ý lờ đi lời cô ta, vội vàng ngăn cản.
"Đề Nhi, phần hai của bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, nếu không các cô chờ một lát rồi đi sau, phần hai rất vui đấy."
Mẹ kiếp.
Tiểu Bạch hoa vội vã ngăn cản cô như thế, chẳng lẽ muốn đối phó cô ở tiết mục này?
Ôn Đề Nhi vô cùng nhạy cảm, mơ hồ cảm thấy được mùi vị nguy hiểm, lạnh giọng từ chối: "Không được, tôi muốn đi chơi cùng với Nhược Sơ, phần hai của buổi tiệc tôi không muốn đi."
Minh Nhược Sơ nghe vậy, vui sướng cười nói: "Chị Đề Nhi, em nói cho chị biết, phần hai vô cùng nhàm chán, chính là một đám người thể hiện tài năng trong đại sảnh, không phải ca hát thì là khiêu vũ, thật sự siêu cấp nhàm chán!"
Hóa ra là thể hiện tài năng...
Ôn Đề Nhi âm thầm bật cười, hai đóa Tiểu Bạch hoa này là muốn thử năng lực của cô, hay là muốn cho cô xấu mặt đây.
Bất kể xuất phát từ mục đích nào, cô cũng không rảnh tiếp chiêu.
"Nhược Sơ, chúng ta đi thôi."
Cứ như vậy, Ôn Đề Nhi ở trước mặt bao người, lại một lần nữa đối nghịch với Phượng Vũ.
Phượng Vụ nắm chặt hai tay, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm bóng dáng của Ôn Đề Nhi.
Muốn chạy? Không có cửa đâu!
Cầm lấy di động, gọi điện thoại cho một người nào đó: " Minh Nhược Vi, cô em gái tốt của cô lại đi gây rối, cô còn không mau đi quản nó...”
.........
Nơi tốt theo như lời Minh Nhược Sơ, hóa ra là một đài phun nước ngoài trời, bên cạnh có một xích đu kiểu Âu màu trắng cùng với một bàn champagne Châu Âu.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy tí tách, trong câu lạc bộ xa hoa trụy lạc, coi trọng vật chất này, nơi này giống như ngăn cách khỏi thế gian.
Minh Nhược Sơ ngồi xuống chiếc xích đu, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Chị Đề Nhi, chị cũng lại đây ngồi đi."
"Được." Ôn Đề Nhi ngồi xuống cạnh cô.
Minh Nhược Sơ lập tức dỡ xuống bộ mặt ngụy trang, bình thản nói: "Chị Đề Nhi, chị vừa rồi thật khí phách, tất cả mọi người đều muốn nịnh bợ Vạn Mỹ Trân và Phượng Vũ, cũng chỉ có chị dám đối nghịch với các cô ta."
Ôn Đề Nhi không nghĩ tới cô bé lại nói đến loại chuyện này, trêu ghẹo nói: "Không phải em cũng gia nhập hàng ngũ của chị sao, không sợ bị người khác cô lập?"
"Hừ... Cô lập thì cô lập, em mới chẳng thèm làm bạn với mấy người phụ nữ ham hư vinh đó!"
Minh Nhược Sơ khịt mũi coi thường, vẻ mặt vô cùng căm ghét.
"Em thích Rap và vẽ Graffiti, nhưng chị của em lại nói đó là trò chơi của người nghèo, thế nào cũng bắt em phải tới tham gia tiệc tối nay, hòa nhập với cuộc sống thượng lưu, tương lai có thể tiến vào nhà giàu. Thật sự khôi hài, em cũng không muốn được gả vào nhà giàu, dựa vào cái gì mà không cho em làm việc mình muốn, bọn họ đều có bệnh!"
Nghe cô gái oán trách xong, Ôn Đề Nhi cũng đồng cảm, cũng cảm thấy giới thượng lưu thật đáng buồn.
Chuyện này cũng không có cách, đều là số mệnh, chỉ còn xem xem mình lựa chọn thế nào.
"Em biết freestyle không?"
"Có, em rap chị nghe nha?"
"Được, nhanh nào."
"Yo, yo, yo
Đủ loại thiên kim mở party
Thiểu năng trí tuệ cao cấp đều tới tụ hội
Mỹ Trân Phượng Vũ một đội
Bi thảm bị đệ nhất phu nhân chọc tức
Vậy mà vẫn muốn hát đến chói tai
Xé nát bản mặt cũng dựa vào đầu óc
.........”
Mẹ nó, cái này cũng quá trâu bò đi?
Ôn Đề Nhi thật sự bị đoạn rap freestyle của cô bé này thuyết phục, không đi thi thật sự là đáng tiếc cho tài năng của cô!