Chân mày Ôn Thi Thi nhíu chặt, cảm giác nguy hiểm sinh ra liên tụ, hai tay không tự chủ được để ở lồng ngực anh, muốn đẩy anh ra: "Anh Kiều, xin anh đừng như vậy!"
"Ha...” Kiều Thừa Huân lạnh lùng rên lên một tiếng, cô gái này vẫn còn chống cự, nửa nghênh đón nửa giãy giụa, ở trong mắt của anh, thật là nực cười, không để ý đến lời “cầu xin tha thứ” của cô.
Ôn Đề Nhi chật vật lấy lại lý trí, trong lòng biết với tình huống hiện tại, cô càng giãy giụa thì ngược lại càng gợi lên khát vọng nguyên thủy của đàn ông, không bằng trước tiên ép mình tỉnh táo trước!
"Anh Kiều, tôi muốn... đi vệ sinh một chút..."
"Hả?" Người đàn ông dừng lại một chút.
Âm cuối cố ý kéo dài, mang theo một loại quyến rũ khiến phụ nữ khó có thể kháng cự.
Trong lòng Ôn Đề Nhi vui vẻ, anh quả nhiên đã ngừng lại, tiếp tục giả vờ đáng thương: "Tôi vừa mới uống hơi nhiều, nếu anh không cho tôi đi vệ sinh, rất có thể sẽ khiến anh bị bẩn đấy, thật đó!"
Kiều Thừa Huân hơi nhíu mày, tuy anh liếc mắt một cái là có thể thấy ngay cô đang diễn trò, nhưng phản ứng của cơ thể anh đã bị cô khóe léo mượn cớ mà dập tắt rồi.
Người đàn ông từ từ rút khỏi người cô gái, nguy cơ thoáng chốc được dừng lại.
Ôn Đề Nhi liền lăn một vòng nhảy xuống giường, tay chân luống cuống nhặt lấy quần áo của mình, chạy trốn vào phòng tắm, đóng chặt cửa lại.
Kiều Thừa Huân không nhanh không chậm xuống giường, nhặt quần lên, mặc vào... nhìn thoáng qua chiếc áo sơ mi trắng bị cô làm nhăn nhó, cuối cùng cũng không mặc lên, để trần nửa người trên.
Trong phòng tắm bỗng nhiên truyền ra tiếng nước chảy.
Kiều Thừa Huân hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cửa phòng tắm, khóe môi khẽ cong lên tà mị.
Thì ra cô nói buồn đi vệ sinh là kế hoãn binh, thực là một cô gái thông minh.
Chỉ tiếc, đây không phải là một ý kiến hay, khát vọng anh dấy lên, đã tạm thời dìm xuống.
Khoảng hơn nửa giờ, Ôn Đề Nhi cẩn thận bước ra ngoài.
Người đàn ông thon dài đứng cạnh cửa sổ ngắm cảnh, nửa người dưới đã ăn mặc chỉnh tề, nhưng nửa trên thì để trần.
Xem ra, Kiều Thừa Huân đã quản tốt nửa người dưới rồi.
An toàn...
Ôn Đề Nhi khẽ thở phào một cái, mở cửa đi ra ngoài, lại không dám tới gần Kiều Thừa Huân, dịch bước chân về phía cửa.
Kiều Thừa Huân bỗng nhiên xoay người, thấy cô đi tới cửa, rõ ràng là đang cố ý, đôi mắt lạnh lùng nhanh chóng trầm xuống.
Cô muốn đi?
Còn tưởng rằng cô sẽ tiếp tục leo lên giường với anh chứ, xem ra là anh nghĩ lầm rồi, trầm giọng nói: "Không còn chuyện gì muốn nói sao?"
Ôn Đề Nhi cười khan: "Haha... anh Kiều, mọi người đều đã là người trưởng thành, chẳng qua là gặp dịp thì chơi, mỗi người đều vui vẻ!"
"Phụ nữ nhà họ Ôn, đều “phóng khoáng” như vậy à?" Trong mắt Kiều Thừa Huân hiện lên một tia chán ghét, vậy mà anh lại xảy ra quan hệ với người phụ nữ như vậy.
Cô gái lơ đễnh nhún vai: "Người khác thì tôi không biết, còn tôi thì chính là như vậy, hẹn gặp lại!"
Dứt lời, Ôn Đề Nhi mở cửa, nghênh ngang rời đi.
Kiều Thừa Huân thu hết nụ cười của cô vào trong mắt, mặt thì cười rộ thật thà như vậy, lời nói ra lại là một việc khác.
Cô gái này, khẩu thị tâm phi!*
*Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đường, tâm nghĩ một nẻo.
Nhưng không thể phủ nhận, cô là một người phụ nữ rất thông minh.
Kiều Thừa Huân đi trở lại giường, vén chăn lên, trên tấm nệm trắng tinh hiện lên một đóa hoa đỏ thẫm, đó là máu xử nữ.
Bởi vì tác dụng của thuốc, nên lúc đó anh không để ý cô có một tầng ngăn cách kia hay không, chỉ cảm thấy cơ thể của cô vô cùng nóng bỏng, vừa chạm vào liền giống như gây nghiện, mặc dù bị người nhìn, nhưng anh vẫn không dừng được, muốn hung hăng giữ lấy cô.
Không nghĩ tới người phụ nữ "ngủ với không biết bao nhiêu là đàn ông" này, lại là một xử nữ... thực quá hoang đường!