"Chồng yêu, còn lại bốn người, em không biết tuyển ai hết."
"Ừm." Kiều Thừa Huân nhẹ nhàng gật đầu, ngẩng đầu nhìn bốn người còn lại.
Vạn Mỹ Trân ngồi ở một bên, lúc này cô ta đối với Ôn Đề Nhi chính là vừa yêu vừa hận.
Tiện nhân này ỷ vào anh Thừa Huân yêu thương cô ta, chỉ dựa vào cá nhân yêu thích mà loại bỏ nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy, đối với Vạn Mỹ Trân mà nói tuy là một chuyện tốt, nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không nhận ân tình này!
Vạn Mỹ Trân tin tưởng, tiện nhân Ôn Đề Nhi này sở dĩ giữ cô ta lại, khẳng định là kiêng kị anh Thừa Huân, dù sao bản thân cô ta và anh Thừa Huân chính là thanh mai trúc mã.
Coi như Ôn Đề Nhi không cho nhà họ Vạn mặt mũi, cũng phải nể mặt anh Thừa Huân một chút.
Nghĩ đến đây, Vạn Mỹ Trân rốt cục không nhẫn nại được, mỉm cười nói: "Anh Thừa Huân, bây giờ người phỏng vấn chỉ còn lại bốn người, có thể dựa theo chương trình bình thường mà phỏng vấn sao?"
Vừa dứt lời, Ôn Đề Nhi ôm chặt lấy cánh tay Kiều Thừa Huân, thiện ý nhắc nhở: "Chồng yêu, Mỹ Trân rất muốn vào công ty của chúng ta làm việc nha."
Vạn Mỹ Trân sắc mặt trong nháy mắt tối sầm lại, tiện nhân chết tiệt, ai cần cô nói giúp!
Đáng tiếc, Ôn Đề Nhi lời đã nói ra ngoài có ngăn cũng không kịp, ba vị ứng viên còn lại bắt đầu có ý kiến.
“Tổng giám đốc Kiều, tôi cũng rất muốn làm việc cho tập đoàn Kiều thị, xin anh cho chúng tôi một cái cơ hội cạnh tranh công bằng, nếu không chúng tôi cũng không biết là hôm nay chúng tôi tới để làm gì."
"Đúng, Tổng giám đốc Kiều, tôi là thật tâm muốn vào Tập đoàn Kiều thị làm việc, bởi vì Tập đoàn Kiều thị không chỉ có là giấc mộng của tôi, cũng là mộng tưởng của ông nội tôi. Ông nội tôi đã từng làm lái xe của ông nội anh, điểm này lúc đầu tôi cũng không muốn nói, thế nhưng là tôi không muốn mất đi cơ hội này."
"Tổng giám đốc Kiều, chúng tôi vì muốn vào đây làm việc, thật sự đã bỏ ra quá nhiều, xin cho chúng tôi một cái cơ hội cạnh tranh công bằng đi!"
Đối mặt những người đang chân thành cầu khẩn này, Ôn Đề Nhi cũng thấy có chút bối rối, vừa rồi cô phá hủy mộng tưởng tốt đẹp của ba mươi mốt cô gái, là đúng hay là sai đây.
Kiều Thừa Huân chậm rãi đảo qua đám người, trầm giọng nói: "Tốt, tôi cho các cô một cái cơ hội cạnh tranh công bằng, ai có thể thuyết phục được vợ tôi, người đó liền có thể ở lại."
Chủ đề một lần nữa lại về tới trên người Ôn Đề Nhi.
Ôn Đề Nhi chớp chớp mi, Kiều Diêm Vương là muốn ăn thua đủ với cô sao?
Cũng không phải chọn thư ký cho cô, có bệnh!
Được rồi, cho anh chút mặt mũi, tránh khỏi đến lúc đó anh tuyển một con hồ ly tinh trở về gây phiền toái cho cô.
Nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nói với bốn cô gái còn lại: "Các cô mỗi người có một cơ hội thuyết phục tôi, chỉ cần người nào đả động tôi, tôi liền tuyển người đó."
Vạn Mỹ Trân giành nói đầu tiên: "Đề Nhi, chỉ cần cô tuyển tôi, sau này tôi sẽ tuyệt đối giúp cô giám sát chặt giờ ăn, uống, ngủ, nghỉ, giờ làm của anh Thừa Huân, còn có giúp cô trông chừng anh ấy, không cho anh ấy đến gần những người phụ nữ khác!"
Vốn cho rằng lời nói này nói đến không chê vào đâu được, nhưng không ngờ, Ôn Đề Nhi sau khi nghe xong lại lắc đầu.
Vạn Mỹ Trân cắn cánh môi dưới, muốn nói cái gì, Ôn Đề Nhi đã nhìn về phía người kế tiếp.
Cô gái kia nói: "Xin chào, tôi tên là Lý Song Song, năm nay 24 tuổi, tôi học Tài chính quản lý chuyên nghiệp ở nước Mỹ, trong công tác, tôi nghĩ tôi có thể vì Tổng giám đốc Kiều chia sẻ rất nhiều chuyện rườm rà, về mặt sinh hoạt, tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp sinh hoạt cá nhân của Tổng giám đốc Kiều, điểm ấy xin cô yên tâm."
Ôn Đề Nhi nghe xong, khóe môi có chút giương lên, cô gái này rất không tệ, gật đầu nói: "Cô nói rất tốt, tôi nghe hai người còn lại nói thế nào rồi sẽ cho cô câu trả lời."