Trên thế giới này, người duy nhất có thể làm cô lập tức rơi lệ, chỉ có Lạc Ly.
Mà trên thế giới người không mong muốn thấy cô rơi lệ nhất, là anh ta, Đường Vực Tân.
Di chuyển ghế dựa sát vào cô, dùng bàn tay ấm áp ôm cô vào trong lòng, nhỏ giọng an ủi: “Đề Nhi, Lạc Ly nhất định sẽ trở về.”
Là đang an ủi cô, cũng là đang an ủi chính mình.
Người dùng tính mạng đổi về thiên tài Đề Nhi, anh ta nhất định sẽ trở về.
“Ừm.” Ôn Đề Nhi hít hít mũi, toàn thân vô lực tựa vào lòng anh ta.
Hiện giờ trên thế giới này, người có thể cho cô ôm, chỉ có mình anh ta.
Không biết ôm bao lâu, tâm tình có chút tốt hơn, cô mới ngồi thẳng người.
Đường Vực Tân nhanh chóng lấy một tờ giấy, dịu dàng lau nước mắt thay cô, nói sang chuyện khác, “Kiều Thừa Huân có tốt với em không?”
Ôn Đề Nhi gật đầu, “Không tệ.”
“Vì sao không làm hôn lễ?”
“Em không muốn làm.”
“Vậy cũng không thể ấm ức em như vậy, cho dù làm mấy bàn nhỏ cũng được.”
“Tương lai em và anh ta sẽ ly hôn, anh không cần lo lắng chuyện của em.” Ôn Đề Nhi hứa hẹn.
Trong mắt Đường Vực Tân có thâm trầm, từ dưới đáy lòng hiện lên chút không vui.
Nghe đến đây, hôn nhân giữa cô và Kiều Thừa Huân tồn tại vấn đề, “Đề Nhi, em thành thật nói cho anh biết, vì sao đột nhiên gả cho người đàn ông đó?”
“Đương nhiên là vì tiền rồi, Kiều Diêm Vương là thần tài số một của thủ đô, thử nghĩ mà xem, đợi em và anh ta ly hôn, em có thể lấy được một chút phí ly hôn, như vậy Xuân Nha của chúng ta có thể nuôi thêm mấy người nữa, đây là chuyện tốt, anh không cảm thấy vậy sao?”
Khi nói ra những lời này, Ôn Đề Nhi hoàn toàn chưa phát hiện ra, phía sau có một người đến.
Đường Vực Tân chú ý tới Kiều Diêm Vương, vốn là sửng sốt, lại kinh ngạc, lập tức biến thành sợ hãi.
Chuyện lớn không ổn rồi!
Nếu Kiều Thừa Huân thật sự là chồng Đề Nhi, như vậy những lời Đề Nhi vừa nói…
Ôn Đề Nhi thấy biểu tình anh ta giống như gặp quỷ vậy, tò mò quay đầu nhìn thoáng qua.
Khuôn mặt trắng như tuyết nhất thời trở nên xanh mét.
Kiều Diêm Vương… Sao anh lại ở chỗ này?
Quá đáng sợ rồi!
“Ha ha ha…” Cười chột dạ, “Chồng à, sao anh lại đến đây?”
Đôi mắt Kiều Thừa Huân âm u, như chim ưng nhìn chằm chằm khuôn mặt không được tự nhiên của cô gái.
Im lặng một lát, trầm giọng nói: “Đến xem cô.”
Nói xong, tầm mắt lạnh lùng chuyển qua người Đường Vực Tân, thân hình cao lớn phút chốc tản ra sự tàn bạo, giống như yêu ma giáng thế vậy.
Đường Vực Tân lập tức cảm nhận được cảm giác áp bách vô hình.
Rất áp lực!
Giống như trên đầu có một đám mây đen dày đặc, hơi thở bị tắc nghẽn.
Thật sự không chịu nổi cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông, Đường Vực Tân chủ động chào hỏi: “Anh Kiều, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi là bạn Đề Nhi, Đường Vực Tân.”
“Hạnh ngộ*.” Mặt Kiều Thừa Huân không chút thay đổi lên tiếng, đi lên trước một bước, đi đến bên cạnh Ôn Đề Nhi.
*: Gặp nhau một cách may mắn.
Tao nhã cúi người, vươn một bàn tay ngọc ra, không dịu dàng lắm chế trụ cái cằm của cô gái xinh đẹp, nhanh chóng nâng lên.
Môi mỏng hơi lạnh, chạm vào đôi môi anh đào mượt mà no đủ của cô gái, dừng lại mấy giây.
Ôn Đề Nhi bị ép ngẩng đầu, đôi mắt long lanh như nước xoay xoay, đầu bị tê liệt ngắn hạn, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại.
Kiều Diêm Vương, tên khốn nạn này…
Anh đang làm cái gì thế?
Nhận thấy cô gái kháng cự, đáy mắt Kiều Thừa Huân hiện lên chút xấu xa, giơ tay nắm lấy cánh tay cô, lôi cô dậy, hai tay đổi thành ôm sát eo cô.
Đầu lưỡi cố chấp cạy mở môi cô gái, nhanh chóng cuốn đi hương thơm ngọt ngào.