Đột nhiên đứng dậy, rời đi.
Mọi người: …
Boss đột nhiên rời đi giữa đường, hội nghị làm sao bây giờ?
… …
Đại sảnh tầng một.
Ôn Đề Nhi khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào tường bên cạnh thang máy, chân nhỏ thỉnh thoảng đạp xuống đất.
Bảo vệ ngăn cản cô sợ cô xông vào thang máy, vẫn canh giữ ở bên cạnh thang máy nhìn chằm chằm cô.
Đôi mắt đó giống như đề phòng cướp, thực sự làm người ta tức giận mà.
Trứng thối, đợi lát nữa Kiều Thừa Huân đi xuống, cô nhất định phải dạy dỗ thật tốt con chó này.
Đinh.
Cửa thang máy mở ra, một đôi giày da sáng bóng hiện ra, lập tức đến đôi chân dài thẳng tắp.
Trong không khí bay đến mùi nước hoa quen thuộc, Ôn Đề Nhi lười biếng nói: “Ở đây.”
Kiều Thừa Huân xoay người đi hai bước đến trước mặt cô, trong đáy mắt sâu thẳm hiện lên chút áy náy, trầm giọng nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Đôi mắt của cô gái liếc nhìn về phía bảo vệ, nhếch môi cười lạnh, “Người này ngăn cản tôi không cho tôi đi lên, tôi không muốn thấy anh ta nữa.”
Đôi mắt lạnh lẽo của Kiều Thừa Huân âm u, giống như chim ưng nhìn chằm chằm bảo vệ, quanh thân đột nhiên tỏa ra hơi lạnh.
Trên trán bảo vệ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trở nên xanh mét.
Người phụ nữ này, vậy mà làm anh Kiều tự mình đi xuống nghênh đón, có thể thấy được thân phận của cô ta không tầm thường.
Xong đời, anh ta đắc tội người phụ nữ của… Anh Kiều?
“Đến bộ phận tài vụ tính tiền lương, đừng để tôi lại thấy anh.” Kiều Thừa Huân trầm giọng nói.
“Kiều, anh Kiều, đây là hiểu lầm…”
“Mau cút.”
Bảo vệ nhất thời mặt xám như tro tàn, xoay người rời đi.
Đôi mắt lạnh lẽo của Kiều Thừa Huân nhìn gương mặt cô gái, đợi cô nói chuyện.
Ôn Đề Nhi buông hai tay xuống, đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, “Cưỡng bức trong hôn nhân là vấn đề của anh đi? Không còn gì để nói nữa, chúng ta ly hôn, nếu không gặp nhau ở tòa án.”
Trái tim Kiều Thừa Huân giống như bị thứ gì đó đâm mạnh, không hiểu sao buồn bực bắt đầu lan tràn.
Ly hôn sao?
Hai chữ này anh chưa bao giờ chân chính suy nghĩ, cũng không muốn nghĩ đến vấn đề này.
Nói ra một câu giải thích, “Tối hôm qua tôi bị người ta bỏ thuốc.”
“Anh ra ngoài lêu lổng bị người ta bỏ thuốc, về nhà còn muốn tôi thanh toán sao?” Ôn Đề Nhi cực kỳ buồn bực, “Kiều Thừa Huân, anh cho tôi là cái gì? Công cụ tiết dục sao?”
“Cô là vợ của tôi.”
“Vợ của anh xứng đáng bị anh cưỡng bức sao?”
Cô gái tức giận kêu lên, phút chốc hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong đại sảnh.
Tối hôm qua bị anh lăn qua lăn lại suốt cả một đêm, buổi sáng cũng không ăn bữa sáng, gào thét xong mới phát hiện, tiếng thét vừa rồi đã hao hết tất cả sức lực của cô.
Thân thể không khống chế được lung lay, lui về sau vài bước, dựa lưng vào tường mới dừng lại.
Dù sao cũng là việc nhà, Kiều Thừa Huân không hy vọng người ngoài đều biết.
Thoáng quay đầu, trừng mắt nhìn đám người trong đại sảnh rộng lớn, lạnh lùng nói: “Mọi người, cút ra ngoài.”
Mọi người run lên, nhao nhao thức thời rời khỏi đại sảnh.
Không lâu sau, trong đại sảnh chỉ còn lại hai vợ chồng.
Đôi mắt lạnh lẽo của Kiều Thừa Huân lại tập trung nhìn thân thể mềm mại của cô gái, một lúc lâu sau mới nói ra một câu: “Thực xin lỗi.”
Cuối cùng, ngoại trừ giải thích, anh không còn lời nào để nói.
Ôn Đề Nhi nhếch môi cười lạnh, đôi mắt đen láy có một tầng ấm ức và sương mù.
Nhớ tới tối hôm qua khổ sở cầu xin, lại bị anh coi như không nghe thấy, thân thể bị anh đâm đau đớn vô số lần, bây giờ vẫn còn đau.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào tổn thương cô như vậy.
“Anh là gì của tôi?” Cô đỏ mắt, tầm mắt trở nên mông lung không rõ, vẫn quật cường trừng mắt nhìn anh, “Dựa vào cái gì lần lượt bắt buộc tôi làm việc tôi không muốn, tổn thương một nữ sinh vô tội, lương tâm của anh không đau sao?”
Lương tâm sao?
Thứ này anh không cần.
Chỉ là không biết vì sao anh lại đau lòng.