Trái tim Kiều Thừa Huân giống như bị thứ gì đó đâm vào, đáy mắt phút chốc che đậy một tầng lạnh lẽo.
“Bị đánh rồi hả?”
“Không có, bị đẩy một cái.”
Đôi mắt phượng của Kiều Thừa Huân âm u, ẩn chứa sát khí, chậm rãi liếc nhìn đôi cẩu nam nữ.
“Hai người đánh người phụ nữ của tôi sao?” Giọng nói trầm thấp, mang theo lạnh lẽo xuyên thấu lòng người.
Một lát sau, thân thể đôi cẩu nam nữ bị giam cầm, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác nguy hiểm tự nhiên nảy sinh.
Ôn Đề Nhi là người phụ nữ của anh Kiều…
Tại sao có thể như vậy?
Vừa rồi bọn họ còn bắt nạt người phụ nữ của anh, lần này xong đời rồi.
Hoàng Tiểu Long vội la lên: “Không có, không có! Cậu chủ Kiều, đây chỉ là hiểu lầm!”
Tính nhẫn nại của Kiều Thừa Huân đã đạt tới mức cao nhất, đối với loại người nịnh nọt chán ghét tới cực hạn, môi mỏng hé mở, “Bảo vệ, kéo hai người này ra ngoài, vĩnh viễn cấm bước vào trung tâm thương mại Kiều Lệ một bước.”
Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.
Chắc là nói cục diện trước mặt này.
Hoàng Tiểu Long và Kim Ái Hoa bị dọa mông lung rồi, mãi đến khi bảo vệ đi tới mới phản ứng kịp.
Nhưng đã quá muộn, cứ như vậy không hiểu ra sao bị bảo vệ kéo đi.
Ôn Đề Nhi nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, ngửa đầu nhìn khuôn mặt lạnh lẽo tuấn tú của Kiều Diêm Vương, “Trở lại vấn đề vừa rồi, anh có giúp tôi hay không?”
Kiều Thừa Huân nhìn cô, bực bội đã phân tán đi bao nhiêu, đôi mắt lạnh lùng cũng dịu dàng vài phần, “Tôi còn bận rộn nhiều việc.”
Còn chưa nói xong, Ôn Đề Nhi đột nhiên cầm lấy một bàn tay anh, nhét dây túi giấy vào trong tay anh.
Động tác tự nhiên như vậy làm Kiều Thừa Huân nhận lấy túi lớn theo bản năng.
Ôn Đề Nhi lập tức bắt đầu giở trò xấu, “Tôi muốn đi toilet, làm phiền anh cầm giúp tôi một lát, tôi sẽ trở lại rất nhanh.”
Nói xong lập tức rời đi.
Nói đùa, cô nhìn giống người sẽ trở về sao? Ha ha ha…
Sao Kiều Thừa Huân lại không nhìn ra chút tâm tư của cô được chứ, làm anh ta giống như đứa bé bị người lớn vứt bỏ, vốn nên nổi giận, nhưng anh lại hoàn toàn không giận nổi.
Lúc cô đi được vài bước, anh gọi cô lại, “Đợi một lát.”
Ôn Đề Nhi quay đầu lại, giữa lông mày có chút nghi ngờ, “Còn có việc gì sao?”
Kiều Thừa Huân lạnh nhạt nói: “Mua đồ xong, về nhà sớm một chút.”
“A…” Ôn Đề Nhi nhu thuận lên tiếng.
Kiều Thừa Huân lạnh nhạt tự nhiên giao túi giấy cho trợ lý Vương Hữu Vĩ, xoay người rời đi.
Lại giống như quân vương bãi giá đi tuần, lạnh lùng cao ngạo, khí thế bức người, phía sau mang theo một đám đại thần cúi đầu.
Cục diện đó thật là tráng lệ.
Kiều Thừa Huân vừa đi, xung quanh bắt đầu có người xì xào bàn tán.
“Vừa rồi thật sự nhìn nhầm rồi, cô ba nhà họ Ôn và anh Kiều có quan hệ không ít đâu!”
“Bọn họ có quan hệ gì nhỉ? Thật sự rất muốn biết.”
“Bộ dạng người phụ nữ này thật sự là loại bình thường, không giống người phụ nữ của anh Kiều, ánh mắt anh Kiều không tệ như vậy.”
“Không phải anh Kiều không thích phụ nữ sao? Sao có thể có phụ nữ được, tôi cảm thấy có thể là bà con xa đi…”
Đúng là ở đâu cũng thấy quần chúng bát quái không ngừng ăn dưa, nhàm chán.
Ôn Đề Nhi thu hồi tâm tư, lại đi dạo một lúc lâu, cuối cùng mua cho mình một chiếc váy hoa sen màu lam nhạt, cùng một đôi xăng-đan màu trắng, những thứ khác chẳng muốn mua.
Dẹp đường về nhà thôi.
…
6 giờ 20 phút tối, Kiều Thừa Huân tan làm về nhà, mang theo mấy túi giấy đi lên tầng hai.
Đến cửa gian phòng thứ hai, dừng bước lại, gơ gơ cửa.
“Ai thế?”
“Tôi.”
Tiếng đi dép… Trong phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Sau khi tiếng bước chân dừng lại, cửa mở ra.