Nói xong hắn cũng không nhìn Diệp Vận nữa, đặt tay ở lên người thị nữ để nàng ta đưa mình về phòng.
Diệp Vận đứng ở trong sân, một lúc sau, nàng mới hồi phục lại tinh thần rồi cho người nâng Diệp Thế An dậy, chờ tới khi đi tới cửa, thị nữ của Giang Hà đã cầm sẵn áo khoác chờ ở đó, sau khi thấy Diệp Vận, nàng ta mới đưa áo khoác qua, cười nói: “Áo choàng là mượn từ chỗ của thiếu phu nhân, thiếu phu nhân còn chưa mặc bao giờ, mong Diệp tiểu thư đừng ghét bỏ.”
Diệp Vận gật gật đầu, nàng liếc mắt nhìn thị nữ kia một cái. Bên cạnh Giang Hà thường có bốn thị nữ đi theo, người thị nữ này là một trong bốn người đó, hình như là tên Bạch Chỉ, thanh lệ nhất. Diệp Vận nhìn nàng ta rồi cung kính nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Người thị nữ kia ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ tới một vị tiểu thư thế gia sẽ nói chuyện với nàng ta như thế. Mà Diệp Vận, sau khi phủ thêm áo choàng liền bước lên xe ngựa.
Diệp Thế An còn say xỉn ngồi trong xe ngựa, thấy Diệp Vận đi lên hắn mới gương mắt nhìn Diệp Vận một cái rồi thấp giọng nói: “Vận Nhi, ca sau này sẽ tìm cho muội một gia đình tốt.”
Diệp Vận ngẩn người, sau đó lại nghe Diệp Thế An bắt đầu nói mê sảng, chỉ nghe hắn thấp giọng nói: “Ca ca về sau, sẽ không để muội bị ai bắt nạt nữa.”
Diệp Vận rũ mắt xuống, một lúc lâu sau nàng mới lên tiếng đáp lại: “Muội đã sống rất khá, ca, huynh đừng lo lắng.”
Lúc Diệp Vận mang Diệp Thế An rời đi cũng là lúc Cố Cửu Tư vừa mới từ phòng vệ sinh đi ra. Trên tóc hắn còn mang theo hơi nước, Liễu Ngọc Như cầm khăn lau khô tóc cho hắn.
Nàng vừa lau vừa tùy ý nói: “Mới vừa rồi cữu cữu tới mượn ta một kiện xiêm y, nói là cho Vận Nhi, hắn thật sự là rất cẩn thận, không chỉ có nghĩ tới đưa thêm quần áo cho Vận Nhi mà lúc mượn quần áo cũng có thể nghĩ tới lấy thân phận của Diệp Vận thì không tiện mặc quần áo của thị nữ.”
“Đó là đương nhiên,” Cố Cửu Tư cười nhạt thành tiếng: “Nàng cũng không nghĩ, hắn đời này đã dỗ không biết bao nhiêu cô nương rồi. Ta kể nàng nghe, mẹ ta nói, khi hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ con thì đã chỉ muốn được nữ nhân xinh đẹp ôm. Mười bốn, mười lăm tuổi, nữ nhân thích hắn đã xếp hàng dài từ Đông Đô đến tận Dương Châu. Lúc hắn mười sáu tuổi tới Dương Châu ở một khoảng thời gian, không cần nói ra thân phận của mình, chỉ bằng một khuôn mặt cũng đã có thể dỗ các cô nương ở Dương Châu, cho nên nàng nói xem, hắn đối với nữ nhân có cẩn thận hay không? Săn sóc hay không?”
Liễu Ngọc Như nghe vậy liền khẽ nhíu mày: “Cữu cữu rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”
Cố Cửu Tư cười khẽ: “Nàng đoán xem?”
“Cũng đã 33 đi?”
Liễu Ngọc Như nghiêm túc suy tư một chút, Cố Cửu Tư lại lắc đầu, sau đó nói: “36.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, còn hoàn toàn không nghĩ tới, Cố Cửu Tư thở dài, sau đó lại nói: “Ta biết ý tứ của nàng, nàng là muốn tác hợp cho Diệp Vận với hắn, nhưng chuyện này ta cảm thấy nàng vẫn là để đó đi.”
“Vì sao?”
Liễu Ngọc Như hơi nghi hoặc.
Thật ra nàng cũng không phải thật cố ý muốn tác hợp cho hai người, chỉ là Giang Hà đưa quần áo cho Diệp Vận nên mới làm cho nàng bất chợt nhớ tới chuyện này. Diệp Vận còn trẻ, tóm lại vẫn nên tìm một người để bầu bạn, còn cô đơn cả đời, nếu là nàng ấy chọn thì cũng không sao, nhưng Liễu Ngọc Như lại biết rõ, từ trước tới nay cuộc sống như vậy không phải cuộc sống mà Diệp Vận muốn.
Giang Hà rất tốt, hắn có kinh nghiệm, có năng lực, quan trọng nhất chính là, với tính tình của Giang Hà tất nhiên sẽ không để ý tới sự từng trải của Diệp Vận, thậm chí sẽ còn có vài phần thưởng thức.
Cố Cửu Tư nghe Liễu Ngọc Như đặt câu hỏi, nghĩ một lúc, cuối cùng mới nói: “Nàng cũng biết vì sao đến bây giờ hắn vẫn chưa cưới đi?”
Liễu Ngọc Như không quá rõ ràng, Cố Cửu Tư nói tiếp: “Cụ thể ra sao, thật ra ta cũng không biết. Nhưng ta biết một chuyện, trước kia khi ta còn nhỏ có nhìn thấy một bài vị ở trong phủ đệ của hắn, bài vị đó không viết tên nhưng mà hắn vẫn luôn để ở đó, không ai biết bài vị này là của ai, mẹ ta đoán chắc là của người hắn thích.”
“Người cữu cữu thích?”
“Đúng vậy.” Cố Cửu Tư gật gật đầu, nói tiếp: “Mẹ ta nói, cữu cữu cũng không phải là không muốn cưới vợ, lúc mười sáu tuổi hắn có nói với trong nhà là hắn định cưới một cô nương, nhưng sau đó lại không nhắc tới nữa, trong nhà hỏi chuyện thì hắn liền nói chết rồi. Chờ thêm mấy năm sau thì đột nhiên có một ngày hắn để bài vị này ở trong phủ của mình. Hắn không cưới vợ, không sinh con, chuyện này người trong nhà đã sớm nhắc tới rất nhiều lần, nghe nói ông ngoại ta đã từng đánh cho hắn nằm trên giường một tháng nhưng cũng không xoay chuyển được ý của hắn. Cho nên nàng ngàn vạn đừng có nghĩ đến việc tác hợp cho bọn họ, nếu trong lòng Diệp Vận có suy nghĩ gì thì khuyên một chút, đừng có cứ thế mà xông thẳng lên. Mấy năm nay, ta đã nhìn thấy nhiều cô nương cứ nhào thẳng lên lắm rồi.”
Lời này làm cho Liễu Ngọc Như cảm thấy có chút trầm trọng, Cố Cửu Tư nhìn nàng một cái, thấy nàng tựa như đã bắt đầu trở nên sầu lo thì nhanh chóng nói: “Đừng nghĩ đến mấy chuyện này nữa, hôm nay ta đã cập quan rồi, nàng có định tặng ta cái gì không? Ta nói với nàng, nếu nàng tặng ta cái gì mà không để tâm thì đừng hòng tống cổ ta được.”
Liễu Ngọc Như nghe được lời này mới mím môi, nở nụ cười. Nàng đứng lên nói: “Sớm đã chuẩn bị xong cho chàng rồi.”
Nói xong, nàng đi tới bên cạnh ngăn tủ rồi lấy ra một cái hộp gỗ.
Cố Cửu Tư có chút phấn khích, hắn muốn biết hộp gỗ mà Liễu Ngọc Như cầm trong tay là cái gì, sau đó Liễu Ngọc Như cũng đặt hộp gỗ tới trước mặt Cố Cửu Tư, nàng mím môi cười nói: “Chàng đoán xem là cái gì?”
Cố Cửu Tư nghĩ rồi lại nghĩ, trong lòng còn mang theo chút kích động nho nhỏ.
Hắn ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng mà nói: “Có phải là túi thơm không?”
Là cái loại thêu uyên ương hí thủy.
Liễu Ngọc Như lắc đầu: “So với cái đó thì tốt hơn, chàng đoán lại xem.”
So với cái đó còn tốt hơn?
Biểu tình của Cố Cửu Tư lập tức trở nên nghiêm túc, hắn tiếp tục nói: “Có phải là kết đồng tâm không?”
Là loại nàng tự tay tết.
Liễu Ngọc Như tiếp tục lắc đầu: “Thực tế hơn cái đó.”
“Vậy…… là miếng độn giày?”
Là loại nàng tự tay thêu.
Cố Cửu Tư nhíu mày, thật ra hắn không muốn nhận cái này lắm, trước kia Liễu Ngọc Như đã tặng cho hắn rồi, nên hắn cũng không cảm thấy kinh hỉ.
“Nghĩ lại đi.”
Hắn thật sự nghĩ không ra, hắn không biết một nữ nhân đưa một cái hộp gỗ cho lang quân của mình thì rốt cuộc có thể tặng được cái gì.
Liễu Ngọc Như thấy hắn không nghĩ ra được thì cũng không làm khó hắn nữa, nàng lập tức mở hộp gỗ ra, hộp gỗ vừa được mở ra Cố Cửu Tư liền sửng sốt, bên trong hộp có để một lệnh bài, bên dưới lệnh bài còn đè một chồng giấy.
“Đây là……”
Cố Cửu Tư ngơ ngác nhìn đồ vật bên trong, nói không ra lời. Liễu Ngọc Như vén tóc ra sau tai, nàng lấy lệnh bài từ bên trong ra rồi bình thản nói: “Cái này là Huyền Ngọc lệnh, chàng cầm chiếc lệnh bài này, về sau ở tất cả cửa hàng kinh doanh dưới danh nghĩa của ta, khi thấy chiếc lệnh bài này cũng tương đương với nhìn thấy ta. Ta lén mở một học viện, còn bồi dưỡng thêm một đám hộ vệ, chờ thêm mấy năm nữa đám trẻ này trưởng thành, chàng cầm theo chiếc lệnh bài thì bọn họ đều sẽ nghe chàng.”
Cố Cửu Tư nghe mà ngơ ngác, sau đó lại thấy Liễu Ngọc Như lấy ra vài phần khế thư, nàng tiếp tục nói: “Những thứ này đều là khế thư của mấy cửa hàng ta sở hữu, Hoa Dung, Thần Tiên Hương, cùng với thương đội tiếp theo, tất cả sản nghiệp đã qua tay ta, ta đều chia hoa hồng cho chàng. Chàng đã hai mươi tuổi rồi, hẳn là nên có một ít sản nghiệp của riêng mình.”
Nói xong, Liễu Ngọc Như giương mắt nhìn Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư vẫn còn ngơ ngác nhìn đồ ở trước mặt, nhìn không ra vui buồn, Liễu Ngọc Như đột nhiên hơi thấp thỏm, nàng do dự trong chốc lát rồi chậm rãi nói: “Ta không biết chàng có thích hay không, nhưng từ trước đến nay ta là một người thực tế, nghĩ muốn tặng chàng gì đó nhưng ta cũng không biết nên tặng chàng cái gì, vốn định chuẩn bị bạc cho chàng rồi lại thấy bạc dùng hết thì không còn nữa, không thể so với mấy thứ này. Vốn dĩ ở gia tộc khác thì mấy thứ này đều nên là người trong nhà đưa cho chàng, chàng làm quan trên quan trường, có một vài thứ là cấp thiết, chỉ là với tình huống nhà mình trước đây, cha mẹ chồng cũng không cho chàng được nên ta vẫn luôn thầm tính toán cho chàng.”
“Thật ra nàng không cần……” Giọng nói Cố Cửu Tư hơi khàn khàn, hắn rũ mắt xuống nhìn khế thư ở trước mặt, sau đó mới miễn cưỡng cười rộ lên: “Ngọc Như, nàng làm như vậy khiến cho ta cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.”
Liễu Ngọc Như nghe được lời này thì ngẩn người, nàng bắt đầu trầm mặc, trong lòng cũng trồi lên một loại chua xót khó lòng giải thích.
“Bọn họ cũng nói như vậy với ta.” Nàng thấp giọng nói: “Một cô nương suy tính cho lang quân nhiều như vậy, lang quân chưa chắc đã thích, thậm chí còn cảm thấy là ta cường thế quá mức. Nhưng lòng ta luôn nghĩ nên vì lang quân làm nhiều thêm chút gì đó. Ta cũng biết những việc này không cần ta làm, chàng đưa Hổ Tử từ U Châu về đến Đông Đô, sắp xếp hắn làm tai mắt cho chàng trong thành Đông Đô, bản thân chàng cũng có hộ vệ riêng, nhưng mà……”
Lời sau Liễu Ngọc Như không nói tiếp, nàng thở dài rồi đưa mắt nhìn Cố Cửu Tư: “Chàng đừng để ý, ta không phải cảm thấy chàng không được, ta chỉ là muốn bản thân mình xứng đôi với chàng, làm cho chàng được thêm một ít thôi.”
Nghe được lời này, Cố Cửu Tư chậm rãi cười, hắn duỗi tay qua ôm nữ tử mềm nhẹ vào trong lòng. Liễu Ngọc Như dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim của hắn đập lên thình thịch.
Bả vai của hắn đã dài rộng hơn rất nhiều, đã có dáng vẻ của một người thanh niên, Liễu Ngọc Như dựa vào hắn, nghe hắn nói: “Ngọc Như, nàng không có điểm nào là không xứng với ta, đừng có nghĩ như vậy.”
“Chàng hiện giờ đã quá tốt rồi,” Liễu Ngọc Như thở dài: “Cửu Tư, có đôi khi ta nhìn cữu cữu liền sẽ nghĩ, dáng vẻ của chàng trong tương lai là gì, mỗi lần nghĩ như vậy, ta đều sẽ cảm thấy bất an.”
“Lão thất phu hại ta nha.” Cố Cửu Tư dùng tay che đầu, còn có chút bất đắc dĩ mà nói: “Ngọc Như, thật ra có rất nhiều lúc ta nghĩ, một cô nương như nàng vì sao lại tốt như vậy, ta nên làm sao mới có thể hồi báo nàng.”
“Thứ mà nàng thích không nhiều lắm, trong chuyện tiền bạc, chính nàng cũng biết kiếm ra, nàng lại không cho ta giúp đỡ. Mọi việc đều là nàng hỗ trợ ta, ta lại không thể giúp được gì cho nàng. Mà cái gì nàng cũng đã thay ta suy nghĩ kĩ hết rồi đặt ở trước mặt ta, mỗi lần nàng làm như vậy, ta đều cảm thấy, sao nàng có thể tốt như vậy? Mỗi lần ta cho rằng như vậy đã là tốt nhất rồi, nàng lại có thể làm cho ta nhìn thấy một phiên bản càng tốt hơn của nàng. Nếu nói đến bất an thì là ta bất an mới đúng.”
“Ta không cho được nàng thứ mà nàng thích, còn luôn nhận lấy sự trả giá của nàng, như vậy thì làm sao cho phải?”
Nghe được những lời này, Liễu Ngọc Như mới ngẩng đầu nhìn hắn.
Mặc dù bên môi Cố Cửu Tư treo một nụ cười, nhưng nụ cười của hắn lại tràn đầy bất đắc dĩ, tựa như không có cách nào với nàng.
Hắn quá anh tuấn.
Liễu Ngọc Như nhìn dáng vẻ của hắn rồi nghĩ trong lòng.
Chẳng sợ đã thành thân, cho dù hắn là người của nàng, nhưng mỗi một lần nhìn hắn, nàng đều sẽ cảm thấy có một loại tư vị mới nói không thành lời.
Giờ phút này một chân hắn xếp chéo để ổn định thân mình, một chân khác gấp lên để gác tay, mái tóc dài xoã tung, trên người mặc một lớp áo mỏng, bên ngoài lại khoác thêm một trường bào màu ánh trăng, hắn cúi đầu, trong đôi mắt như đá quý đều là hình bóng của nàng, bọn họ kề bên nhau rất gần, lúc gió thổi qua, sợi tóc vương mùi hoa của hắn khẽ vuốt lên mặt nàng, như là hắn đang lặng im chạm vào Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như nhịn không được mà đỏ mặt, nàng lại vùi đầu vào ngực hắn một lần nữa, còn duỗi tay ôm lấy hắn rồi nhỏ giọng nói: “Thứ ta thích, chàng đã cho ta rồi, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Ừ?”
Cố Cửu Tư phát ra một âm mũi, Liễu Ngọc Như nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, sau đó mới thầm thì như muỗi kêu: “Ta thích chàng.”
Lời này làm Cố Cửu Tư ngẩn người, một lát sau, hắn mới nhịn không được mà cười to thành tiếng, Liễu Ngọc Như cảm nhận được lồng ngực của hắn phập phồng, nghe tiếng cười không ngừng của chàng thanh niên trong màn đêm, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
“Liễu Ngọc Như à Liễu Ngọc Như,” Cố Cửu Tư lên tiếng nói: “Đời này của ta xem như thua ở trong tay nàng.”
Hắn sợ là không tìm thấy cô nương nào thành thật nhưng cũng biết quyến rũ người khác như vậy nữa.
Lễ trưởng thành qua đi, Cố Cửu Tư nghỉ tắm gội ba ngày, chờ khi hắn về lại triều đình thì danh sách quan viên chịu trách nhiệm tu sửa Hoàng Hà liền được thông báo.
Chuyện tu sửa Hoàng Hà này là công trình hao tổn của cải lớn nhất từ khi Đại Hạ kiến quốc tới nay, Phạm Hiên rất xem trọng nó, Cố Cửu Tư vốn tưởng rằng, chủ quản chuyện tu sửa Hoàng Hà lần này hẳn sẽ là Lạc Tử Thương. Dù sao phương án là do hắn đề lên, tiền cũng là hắn bỏ ra, những người khác cho dù đến đó thì chẳng cũng chỉ là để làm tai mắt mà thôi.
Nhưng chờ đến khi lên triều nghe tuyên bố thánh chỉ, Cố Cửu Tư lại nghe được tên của mình.
“Lệnh Hộ bộ Thượng thư Cố Cửu Tư lãnh Công bộ Thị lang Lạc Tử Thương phụ trách việc tu sửa Hoàng Hà……”
Cố Cửu Tư nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phạm Hiên ngồi trên ngai.
Phạm Hiên có vẻ hơi mỏi mệt, rõ ràng là không có cách nào sửa đổi được ý chỉ này, cho nên cũng không thông tri trước cho Cố Cửu Tư.
Chờ sau khi hạ triều rồi, Cố Cửu Tư liền đi tìm Phạm Hiên, hắn mới vừa tiếnvapf ngự thư phòng đã nghe Phạm Hiên nói: “Trẫm biết ý tứ của ngươi.”
Cố Cửu Tư nuốt lời mình định nói xuống, Phạm Hiên đang phê sổ con, hắn nhàn nhạt nói: “Hiện giờ Hộ bộ rất bận, ngươi mới vừa lên làm Thượng thư, còn cần ổn định Hộ bộ, không nên đi ra ngoài, ý tứ của ngươi, trẫm biết.”
“Vậy bệ hạ có suy xét gì khi chỉ định vi thần đi tu sửa Hoàng Hà?”
Cố Cửu Tư nhíu mày, trong thời kỳ mấu chốt như thế này lại bị điều đi khỏi Đông Đô, vị trí Hộ bộ Thượng thư còn chưa ngồi vững đã đi ra ngoài, Phạm Hiên có ý tứ gì?
“Chuyện tu sửa Hoàng Hà là đại sự,” Phạm Hiên nhàn nhạt mở miệng: “Cửu Tư, ngươi tuổi còn trẻ, căn cơ không vững, phải làm ra một vài chuyện thiết thực để có vị trí ở trong lòng bá tánh đã. Có vị trí rồi, ngày sau ở triều đình mọi người sẽ phải ước lượng ngươi vài phần. Lạc Tử Thương liều mạng tu sửa Hoàng Hà là có ý tứ này.”
Cố Cửu Tư lẳng lặng nghe, Phạm Hiên buông một quyển sổ con xuống rồi xoa xoa trán của mình: “Trẫm muốn nâng đỡ ngươi mới giao chuyện này cho ngươi làm. Quan trọng nhất là chuyện này, chuyện Hoàng Hà quan trọng, trẫm trái lo phải nghĩ đều thấy không yên tâm để một mình Lạc Tử Thương chủ quản, nếu như hắn có dị tâm, sau đó động tay động chân vào ở trên chuyện này, vậy sau này xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”
Cố Cửu Tư nghe được lời này, trên mặt lập tức trở nên nghiêm túc, Phạm Hiên tiếp tục nói: “Bên Hộ bộ, rốt cuộc cũng là ở Đông Đô, năng lực của Giang Thị lang cũng đủ để ứng phó, ngươi yên tâm đi.”
Phạm Hiên nói xong lời này Cố Cửu Tư liền hiểu rĩ.
Dù sao Phạm Hiên trước sau cũng không yên tâm Lạc Tử Thương, hơn nữa hắn là người trong lòng Phạm Hiên muốn bồi dưỡng nên cũng cần phải cho hắn một cơ hội để biểu hiện, bởi vậy Phạm Hiên mới giao chuyện ở Hoàng Hà cho Cố Cửu Tư chủ quản. Hiện giờ tiền của Lạc Tử Thương đã đặt ở đúng chỗ, bản vẽ cũng đã đưa, cho dù đến lúc đó bỏ chạy cũng không có gì, cho nên lâm thời thay đổi chủ sự, Lạc Tử Thương cũng không có cách gì. Mà sắp xếp để Giang Hà làm Hộ bộ Thị lang ở Hộ bộ, Giang Hà vốn có căn cơ thâm hậu ở Đông Đô, lại còn là cữu cữu của Cố Cửu Tư, cho dù Cố Cửu Tư đi tu sửa Hoàng Hà thì Giang Hà cũng nhất định sẽ giúp Cố Cửu Tư xử lý Hộ bộ.
Bởi vậy, chuyện Cố Cửu Tư đi tu sửa Hoàng Hà, có thể nói là chướng ngại trong ngoài đều đã bị dẹp sạch.
Cố Cửu Tư không biết là từ khi nào mà Phạm Hiên bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện này, có lẽ là từ khi đặt Giang Hà lên vị trí Hộ bộ Thị lang cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho hắn một cơ hội để lập căn cơ trong bá tánh, mà Lạc Tử Thương lại tự đưa tới cửa.
Cố Cửu Tư nhìn Phạm Hiên ở trước mặt, đột nhiên liền nảy lên vài phần kính ý, hắn cung kính hành lễ với Phạm Hiên rồi nói: “Thần tất sẽ không phụ lòng bệ hạ.”
“Chuyện Hoàng Hà lần này, muốn sửa, khó nhất không phải là tiền, cũng không phải là cụ thể sửa như thế nào.”
Phạm Hiên nhàn nhạt mở miệng: “Mà là quan hệ giữa những tên quan viên đó trong toàn bộ quá trình tu sửa. Trẫm cho ngươi kiếm thiên tử, đến lúc đó ngươi đến đó, không chỉ phải tu sửa Hoàng Hà mà sổ sách ghi lại của ba châu bên đường Hoàng Hà này ngươi cũng phải điều tra rõ ràng cho trẫm. Chuyến này sợ là rất nhiều khúc mắc, ngươi phải cẩn thận một chút. Ngươi mang theo Lục Vĩnh đi đi, trong chuyện liên quan đến nhân tình ngươi cứ nghe hắn.”
“Vi thần hiểu được.” Thần sắc của Cố Cửu Tư đầy trịnh trọng.
Phạm Hiên gật gật đầu, cũng không nhiều lời nữa, chỉ nói: “Hiểu thì tốt. Ngươi còn có gì muốn hỏi không?”
Cố Cửu Tư không lên tiếng, Phạm Hiên ngẩng đầu nhìn hắn, Cố Cửu Tư do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn quỳ xuống, cung kính dập đầu nói: “Bệ hạ, mong bệ hạ bảo trọng.”
Phạm Hiên ngẩn người, một lúc sau, hắn mới cười rộ lên: “Ngươi đứa nhỏ này.”
Nói xong, giọng điệu của hắn lại trở nên ôn hòa, giống như một vị trưởng bối mà nói với Cố Cửu Tư: “Đi đi, đừng trì hoãn.”