“Ta không nói ý “cả đời” đã nói với nàng nói trước đó,” Cố Cửu Tư dựa trán vào trán nàng, nhẹ nhàng cười, “Ta muốn sống cùng nàng cả đời này như một cặp phu thê chân chính.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng nâng tầm mắt nhìn hắn.
Trong mắt hắn mang theo ý cười rõ ràng, điều này làm cho tim của Liễu Ngọc Như đập nhanh thêm một nhịp, nàng chợt có chút sợ hãi lại cảm thấy vui mừng, nàng quay đầu đi, duy trì lý trí và bình tĩnh, ra vẻ trầm ổn nói: “Chúng ta vốn là phu thê.”
Cố Cửu Tư thấy nàng tránh né ý tứ chân chính của hắn thì rũ mắt.
Một lúc sau, hắn không nói gì mà chỉ hôn nàng, sau đó thả nàng ra rồi đứng dậy.
Liễu Ngọc Như hốt hoảng trong lòng, nàng sợ mình làm Cố Cửu Tư không vui nên vội bắt lấy góc áo hắn cao giọng nói: “Lang quân!”
Cố Cửu Tư dừng bước chân rũ mắt, thấy sự sợ hãi trong mắt Liễu Ngọc Như, hắn thở dài ngồi xổm xuống ôm người vào lòng ngực, hắn vỗ lưng nàng nói: “Nàng đừng sợ, ta đi lấy nước cho nàng, nàng nên rửa mặt rồi.”
“Lang quân…… Ta…… Ta……”
“Ta hiểu ý nàng,” Cố Cửu Tư ôn nhu nói, “Trong lòng nàng là muốn sống cả đời với ta, ta không tức giận, hơn nữa, cho dù ta tức giận, nàng cũng không cần sợ.”
Cố Cửu Tư cười rộ lên: “Lấy khí thế của bà chủ Liễu ra đây, lúc ta tức giận thì đánh đến khi ta ngoan, chẳng phải cũng rất tốt sao?”
Liễu Ngọc Như bị lời nói của Cố Cửu Tư chọc cười, nàng nén cười, hơi ngượng ngùng nói: “Lang quân nguyện ý nói việc này với ta, ta rất vui.”
Cố Cửu Tư cười cười, hắn giơ tay vén tóc nàng, giọng nói ôn hòa: “Ta biết nàng chỉ không quen thôi, chúng ta có thể chậm rãi từng bước một.”
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như cũng yên tâm. Cố Cửu Tư thấy nàng không căng thẳng nữa lại hôn “chụt” một cái rồi đứng dậy nói: “Ta đi lấy nước.”
Liễu Ngọc Như đỏ mặt để hắn đứng lên.
Cố Cửu Tư đi ra ngoài cửa mới thu lại nụ cười, hắn lẳng lặng đứng đó một lúc lâu, có chút bất đắc dĩ mỉm cười, một lúc lâu sau, hắn chậm rãi thở ra một hơi rồi đi bếp nấu nước lấy nước.
Trong lòng Liễu Ngọc Như hiểu rõ.
Nàng thật lòng muốn sống cả đời với hắn, nhưng loại cả đời này không giống cả đời hắn nghĩ, hắn muốn là loại xuất phát từ việc yêu thích đến từ nội tâm mình.
Có lẽ nàng có cảm tình với hắn, dù sao cũng là người cùng sinh cùng tử, nhưng loại cảm tình này lại không phải loại hắn chờ mong.
Nhưng hắn biết việc này, cầu không được mà ép cũng không được, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi, chậm rãi chờ đợi, chậm rãi khơi dậy.
Hắn đột nhiên rất kính nể sự kiên nhẫn của Liễu Ngọc Như, lúc đầu hắn cũng hoàn toàn không thích nàng, việc hai người ở bên nhau chẳng qua là trách nhiệm, nhưng nàng có thể kiên trì chờ đợi trong tình huống không hề có hy vọng như vậy, chờ tới ngày hôm nay, hắn rốt cuộc……
Tim đập thình thịch.
Cố Cửu Tư nghĩ như thế một lúc, sau đó nội tâm bình thản hơn rất nhiều.
Liễu Ngọc Như có thể làm được thì hắn cũng có thể làm được, huống chi hắn có ưu thế hơn Liễu Ngọc Như nhiều, hắn biết rõ hắn vĩnh viễn là lựa chọn tốt nhất của Liễu Ngọc Như.
Cố Cửu Tư suy nghĩ cẩn thận xong thì vui vẻ, hắn lấy nước vào phòng, Liễu Ngọc Như cảm thấy cảm xúc của hắn có biến hóa, có chút hoài nghi nói: “Chàng lại vui vẻ cái gì?”
Cố Cửu Tư cười cười không nói chuyện, hắn thử độ ấm của nước, sau đó nói với Liễu Ngọc Như: “Tắm đi.”
Liễu Ngọc Như có chút khó hiểu.
Thời gian tắm hôm nay có chút dài, nàng ngồi trong bồn tắm lẳng lặng nghĩ đến lời nói của Cố Cửu Tư. Kỳ thật nàng hiểu những gì Cố Cửu Tư nói, nhưng nàng lại không dám nghe hiểu. Bởi vì người này quá làm người khác động lòng. Nếu thật sự tâm động, nàng sẽ cảm thấy sợ hãi. Nàng sẽ nhớ tới mẫu thân mình, sẽ nhớ tới rất nhiều người khác.
Nữ tử nàng từng gặp qua đời này, ngoại trừ Giang Nhu ra thì không có bất cứ nữ tử nào chân chính yêu trượng phu đến đầu bạc.
Mà cho dù là Giang Nhu cũng phải trải qua khó khăn mới đến được gió êm sóng lặng. Nhưng nàng thì sao?
Nàng quá rõ tính tình của mình, đối với chuyện tình cảm, từ trước đến nay nàng vừa dứt khoát vừa tàn nhẫn, nàng không chấp nhận nửa điểm tì vết, cũng nhịn không được nửa phần vết nhơ. Nàng không có cách nào trơ mắt nhìn Cố Cửu Tư dính vào những người khác rồi còn có thể vờ như không có chuyện gì xảy ra như Giang Nhu, nàng không có cách nào tưởng tượng được, cũng không có cách nào thấu hiểu.
Cho nên như vậy là tốt nhất.
Nàng rũ mắt.
Cố Cửu Tư thích nàng, nàng sẽ luôn bầu bạn với hắn. Hai người cứ như vậy sống tốt cả đời, vĩnh viễn giúp đỡ lẫn nhau, như thế là đủ rồi.
Bọn họ sẽ sinh con trai nuôi con gái, sẽ bình tĩnh sinh hoạt, sẽ vĩnh viễn là người rất quan trọng trong cuộc đời của đối phương, sinh tử không buông tay, như thế là đủ rồi.
Một đoạn nhân duyên đi đến bước này, có phải là tình yêu hay không thì quan trọng sao?
Nàng chậm rãi suy nghĩ điểm này. Chờ đến khi nội tâm mình chậm rãi bình tĩnh hơn một chút mới đứng dậy mặc quần áo trở về giường.
Cố Cửu Tư đang nằm trên giường đọc sách chờ Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như nhìn hắn, nàng dừng bước chân một chút, một lúc sau, nàng nắm chặt quần áo, rũ mắt ôn nhu nói: “Còn chưa ngủ sao?”
“Chờ nàng mà.”
Cố Cửu Tư cười, sau đó nói: “Ta đi rửa mặt, nàng chờ một chút.”
Liễu Ngọc Như cảm thấy câu “Nàng chờ một chút” kia chứa vô số ý vị, mặt nàng có chút đỏ, nhẹ nhàng đáp lại rồi trở về trên giường.
Cố Cửu Tư đi vào phòng tắm, Liễu Ngọc Như ngồi trên giường, nàng có chút đứng ngồi không yên. Một lúc sau, nàng nghĩ nghĩ rồi đến cạnh bàn trang điểm thoa chút phấn thơm.
Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng tắm, do dự trong chốc lát, nàng sợ Cố Cửu Tư nhìn ra nàng cố ý chuẩn bị, nàng đỏ mặt ngồi trên giường một lúc, sau đó đứng dậy tìm một tấm vải bố trắng, ngăn nắp bày trên giường.
Sau đó nàng tắt đèn nằm lên giường, nội tâm vừa khẩn trương lại sợ hãi. Nàng muốn giả bộ ngủ nhưng luôn nhịn không được ngó về phía cửa phòng phòng tắm, qua một hồi, nàng nghe tiếng nước “ào ào”, sau đó Cố Cửu Tư đi ra. Liễu Ngọc Như nhanh chóng nhắm mắt vờ như đang ngủ.
Cố Cửu Tư đi ra đã thấy đèn tắt, đoán Liễu Ngọc Như hẳn là ngủ rồi, hắn tay chân nhẹ nhàng dùng khăn lau khô tóc, lúc này mới lần mò bước lên giường.
Nhưng lên giường thì hắn phát hiện không thích hợp, Liễu Ngọc Như cứng đờ người, thậm chí có chút run rẩy.
Cố Cửu Tư ngẩn người, theo bản năng nói: “Nàng sao vậy?”
Liễu Ngọc Như mở mắt ra ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút e lệ, thậm chí mang theo vài phần buồn bực, tựa như đang chất vấn hắn hỏi cái này làm gì.
Nàng trầm mặc không nói lời nào, chỉ nhìn Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư cảm thấy ánh mắt trong trẻo kia mang theo mấy phần hờn dỗi chọc ghẹo người khác, hắn cảm thấy tim đập hơi nhanh, sau khi ho nhẹ một tiếng thì xoay đầu đi, ôn hòa nói: “Nàng có gì muốn nói, có thể nói với ta, ta không cười nàng.”
Liễu Ngọc Như không nói chuyện.
Đến lúc này, nàng xem như hiểu rõ Cố Cửu Tư đúng là không có ý bổ sung đêm tân hôn. Nàng không biết nên tức giận hay là không nên, nàng cảm thấy có chút xấu hổ, vốn tưởng Cố Cửu Tư nói lời này xong thì kế tiếp nên là bước này, ai ngờ người này là người thành thật như vậy.
Đầu óc của Liễu Ngọc Như đột nhiên chậm chạp, nàng không khỏi nghĩ ngợi, rốt cuộc Cố Cửu Tư có biết phải làm những việc này hay không.
Trước khi thành thân, Tô Uyển từng cho nàng xem tập tranh, nhưng dựa theo nàng hiểu thì Cố Cửu Tư hẳn là bị cột rất nhiều ngày trên cây cột, vậy hắn…… Có phải hắn không biết hay không?
Liễu Ngọc Như hoang mang trong lòng, nàng muốn hỏi lại không dám hỏi, tấm vải bố trắng lót dưới thân nhất thời nóng rát. Cố Cửu Tư thấy nàng không nói lời nào thì đi vào ổ chăn, lúc đi vào thì cảm thấy có cái gì đó đụng hắn, hắn theo bản năng rút ra một tấm vải bố trắng.
Vải bố trắng ngăn cách giữa hai người, Cố Cửu Tư ngẩn người, mặt Liễu Ngọc Như lập tức hồng lên, nàng nhanh chóng đoạt lấy tấm vải bố trắng nhét vào giường, đỏ mặt nói: “Ngủ thôi!”
Dứt lời, nàng dùng chăn che đầu đưa lưng về phía hắn.
Cố Cửu Tư sửng sốt một hồi mới phản ứng lại đó là cái gì, hắn chợt hiểu rõ vừa nãy Liễu Ngọc Như đang làm những gì.
Hắn nhịn không được cười to rồi duỗi tay ôm Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như nghe hắn cười thì xấu hổ buồn bực đẩy hắn.
Sao Cố Cửu Tư có thể để nàng như ý nguyện?
Hắn duỗi tay ôm người vào ngực, Liễu Ngọc Như liều mạng giãy giụa, hắn cười rồi vờ dỗ dành: “Đừng nóng đừng nóng, lại đây lại đây, nói cho phu quân biết vừa rồi cái đầu nhỏ này của nàng nghĩ cái gì.”
“Chàng đi đi!”
Liễu Ngọc Như nổi giận liều mạng giãy giụa, Cố Cửu Tư thấy nàng tàn nhẫn kháng cự thì dứt khoát cúi đầu hôn một cái thật mạnh trên mặt nàng. Liễu Ngọc Như tức khắc sững lại, Cố Cửu Tư ôm nàng nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Đừng náo loạn nữa, quậy nữa ta không chỉ hôn lên mặt thôi đâu.”
Liễu Ngọc Như đỏ mặt không dám động, cứng đờ người đưa lưng về phía hắn.
Cố Cửu Tư ôm nàng, đầu dán ở cổ nàng cười nói: “Ngọc Như, nàng nói cho ta biết,” giọng nói mang theo vài phần dụ dỗ và cười nhẹ, “Vừa rồi nàng chờ ta, có phải nghĩ làm thế nào để sinh một đứa trẻ với ta không?”
“Cố Cửu Tư!”
Hơi nóng đột nhiên xông lên đỉnh đầu Liễu Ngọc Như, nàng xoay tay lại muốn nhéo hắn, nhưng Cố Cửu Tư cảnh giác hơn, một giây trước khi nàng làm thì gắt gao ôm lấy nàng, làm cả người Liễu Ngọc Như không thể động đậy.
Liễu Ngọc Như cảm thấy đây là lúc nàng xấu hổ nhất buồn bực nhất trong cuộc đời, mà Cố Cửu Tư lại hoàn toàn không để bụng, mềm giọng nói: “Nàng nói đi mà, nói xong ta không trêu nàng nữa.”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như bị tính vô lại của hắn chọc cười, “Chàng không biết xấu hổ như vậy sao? Động phòng……” Liễu Ngọc Như cố gắng để bản thân có vẻ phóng khoáng một chút, nhưng ngữ điệu nói lắp vẫn để lộ nội tâm nàng đang e lệ, mặt nàng cực kỳ nóng, nhưng vẫn kiên cường nói: “Động phòng luôn là…… Luôn cần bổ sung. Nếu chàng hạ quyết tâm muốn sống với ta cả đời, cũng, cũng không thể cứ luôn như vậy……”
“Như vậy cái gì?” Cố Cửu Tư chống đầu nghiêng người cười khẽ nhìn Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như nhắm mắt, cắn răng nói: “Như vậy ngày ngày đắp chăn nói chuyện phiếm?”
Cố Cửu Tư cười ha hả, hắn đập nhẹ vào ván giường, Liễu Ngọc Như nói ra rồi bất chấp tất cả, dứt khoát đẩy hắn: “Này, chàng nghĩ thế nào thì nói một tiếng đi.”
“Được rồi được rồi,” Cố Cửu Tư lau nước mắt vì cười nhiều, cầm tay Liễu Ngọc Như để ở ngực hắn nhìn nàng nói: “Ta sống với nàng cả đời, nàng yên tâm đi.”
Liễu Ngọc Như rũ mắt không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe hắn nói. Hắn nhìn nàng, đan vào ngón tay nàng, ôn nhu nói: “Nhưng dù sao ta cũng phải vì nàng mà suy nghĩ, không cho nàng hối hận.”
“Ta có gì để hối hận?”
Liễu Ngọc Như đỏ mặt, Cố Cửu Tư nhìn cô nương ra vẻ bình tĩnh trước mặt, cảm thấy đối phương cực kỳ đáng yêu.
Hắn giơ tay vén tóc nàng ra sau tai, giọng nói bình thản: “Nàng còn nhỏ, chờ một chút đi.”
“Tùy chàng,” Liễu Ngọc Như nghiêng người nằm xuống, bất mãn nói, “Ta cũng không vội.”
Cố Cửu Tư cười mà không nói chuyện, hắn nhìn bóng dáng cô nương rồi duỗi tay ôm nàng.
Liễu Ngọc Như đẩy ra, hắn lại ôm lấy, Liễu Ngọc Như lại đẩy, hắn lại ôm. Như thể không chê phiền, Liễu Ngọc Như không đuổi được hắn, cuối cùng bất động để hắn ôm.
Cố Cửu Tư ôm người vào lòng, cuối cùng cảm thấy mỹ mãn, hắn phát hiện Liễu Ngọc Như không vui thì ôn nhu nói: “Ngọc Như, nàng đừng giận ta, ta không phải không muốn sống với nàng, ta chỉ muốn sống hòa thuận với nàng.”
“Ngọc Như,” hắn lại gần nàng, giọng nói trong sáng mang theo một loại ôn nhu chỉ thuộc về riêng hắn, “Ta muốn đối tốt với nàng.”
Nghe được lời này, lòng Liễu Ngọc Như mềm đi, nàng nhắm hai mắt không quay đầu lại nói: “Nhanh chóng ngủ đi.”
Cố Cửu Tư cười nhẹ đáp lại, không nói thêm gì nữa.
Sáng ngày hôm sau, Cố Cửu Tư thay một bộ quần áo khác đi nha phủ điểm danh.
Hắn vừa vào cửa đã thấy Hoàng Long và tất cả nha dịch đứng trong viện, trên mặt mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có vết thương, Cố Cửu Tư có chút mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, hắn không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là do Liễu Ngọc Như đánh ngày hôm qua.
Hắn đi vào phòng, Hoàng Long đi lên trước nghiêm túc bẩm báo: “Đại nhân, các huynh đệ đã chuẩn bị tốt.”
Cố Cửu Tư cảm tạ Hoàng Long xong thì điểm danh sĩ số, sau đó đi đến Triệu gia.
Động tác này rất lớn khiến cho người trên đường sôi nổi nhìn ngắm, Cố Cửu Tư nghênh ngang đi đến Triệu phủ gõ vang cửa lớn Triệu gia.
Hắn không xông vào, ngược lại đứng ở cửa, để người khác cung cung kính kính đi vào bẩm báo. Gia đinh vừa thấy việc này thì biết không tốt nên nhanh chóng đi vào Triệu phủ. Mà lúc này, gia chủ Triệu gia là Triệu Hoà Thuận đã không ngủ một đêm, hắn ngồi ở đại đường mỏi mệt gật đầu: “Để hắn vào đi.”
Quản gia ra ngoài dẫn Cố Cửu Tư vào.
Cố Cửu Tư dẫn theo người, cả đường đi rất nhẹ nhàng, lúc đi trong đình viện còn ngắm hoa trong sân, còn giao lưu với quản gia về việc tu bổ hoa cỏ trong đình viện, nghiễm nhiên là dáng vẻ nhẹ nhàng của công tử, hoàn toàn nhìn không ra là tới hỏi tội.
Triệu Hoà Thuận nhìn Cố Cửu Tư tiến vào, hắn hợp tay lại trong tay áo, ngồi quỳ không nói chuyện. Sau khi Cố Cửu Tư vào cửa, hắn nâng tay chỉ vào ghế khách bên cạnh: “Cố đại nhân, mời.”
Cố Cửu Tư hành lễ rồi ngồi quỳ, thị nữ bên cạnh châm trà cho hắn, Cố Cửu Tư bưng lên nhấp một ngụm: “Lá trà vàng Vũ Hậu Xuân Tiền, một lượng ngàn vàng,” dứt lời, Cố Cửu Tư nâng tầm mắt nhìn về phía Triệu Hoà Thuận, cười nói, “Triệu lão gia dùng trà như vậy chiêu đãi Cố mỗ, nội tâm Cố mỗ bất an.”
“Bất an nên là lão phu.”
Giọng nói Triệu Hoà Thuận bình thản: “Chúng ta nói thẳng đi, Cố đại nhân, hôm nay người tới cửa lớn Triệu gia rốt cuộc là có chuyện gì.”
“Chừa một đêm để Triệu lão gia suy nghĩ, Triệu lão gia còn chưa suy nghĩ cẩn thận sao?”
Cố Cửu Tư buông chén trà xuống, nhẹ nhàng gõ quạt xếp vào lòng bàn tay, quay đầu nhìn hoa cỏ lay động bên ngoài đình viện, bình thản nói: “Triệu lão gia, ông cho rằng Cố gia đi vào U Châu, tan hết gia tài là vì cái gì?”
Triệu Hoà Thuận không nói chuyện, tơ máu màu đỏ trong mắt ông còn chưa hết, ông nhìn chằm chằm Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư quay đầu nhìn ông, cười cười: “Chẳng lẽ Triệu đại nhân chưa biết chuyện Dương Châu?”
Hiện giờ Dương Châu xảy ra chuyện này, truyền chậm thế nào đi nữa thì cũng truyền ra ngoài rồi. Triệu Hoà Thuận nghe xong thì sắc mặt chợt biến đổi lớn, tức giận nói: “Phạm Hiên có can đảm như thế?!”
“Vì sao không dám?” Cố Cửu Tư nhìn chằm chằm Triệu Hoà Thuận, “Người chết vì tiền chim chết vì mồi, Triệu lão gia cho rằng với thế cục tới bây giờ thì Phạm đại nhân còn gì không dám?”
“Có phải Triệu lão gia không biết hiện giờ tiết độ sứ khắp nơi đang mưu tính gì sao? Người không ngại nhìn xem tài chính U Châu gần đây chi ra để mua vào cái gì nhiều nhất. Vương Thiện Tuyền ép thương gia ở Dương Châu quyên góp tiền, ông cho rằng tiền đi đâu? Tiết độ sứ khắp nơi đều bắt đầu trưng binh chinh lương, ông nghĩ chuẩn bị cho cái gì?”
“Đám loạn thần tặc tử bọn họ!” Triệu Hoà Thuận gầm lên, “Bọn họ vì bản thân tư lợi! Bọn họ muốn đánh giặc thì dựa vào đâu muốn ta bỏ tiền? Có tiền thì tự hắn đánh, không có tiền thì tự hắn an phận thì thế nào!”
“Triệu lão gia,” giọng nói Cố Cửu Tư bình tĩnh, “Tại hạ nhắc nhở người, hôm nay ra khỏi cửa này, những lời này đừng nói lần thứ hai.”
Triệu Hoà Thuận siết chặt nắm tay, tức giận đến mặt đỏ bừng, Cố Cửu Tư nhấp trà quay đầu nhìn phương xa: “Chuyện này không do Phạm đại nhân quyết định, cũng không do ta quyết định. Tiết độ sứ khắp nơi củng cố quân binh, đây là nguyên nhân đã có từ lâu do triều đình phân quyền, mà Lương Vương mưu phản đã định sẵn Đại Vinh loạn thế, không phải ai cũng có thể ngăn cản việc này. Phạm đại nhân không thể, không ai có thể. Việc duy nhất mọi người có thể làm là sau khi hắn bắt đầu thì mau chóng kết thúc nó. Kết thúc phải dùng thủ đoạn phi thường, người có hiểu không?”
“Cố Cửu Tư,” Triệu Hoà Thuận hít sâu một hơi, “Nếu nhà ngươi đã gặp nạn, vì sao ngươi phải dùng phương thức như vậy làm chó săn của những người này?”
Cố Cửu Tư nghe xong lời này thì nguội lạnh một lúc.
Nhưng ánh mắt hắn rất nhanh đã lạnh lẽo, hắn cười nhẹ một cái, ôn hòa nói: “Triệu đại nhân, nếu ta thật sự chỉ là chó săn, người cho rằng ta còn dễ nói chuyện như vậy với người?”
“Đúng là vì bản thân ta là người bị hại, ta hiểu rõ tất cả sẽ phát triển như thế nào, cho nên ta hy vọng ta có thể cứu vớt mọi người lúc nào thì cứu vớt lúc đó.”
“Ông không cần giống Cố gia,” Cố Cửu Tư rũ mắt, “Ông không cần nhà tan cửa nát cũng không cần tan hết ngàn vàn, Triệu gia ông có thể đưa bao nhiêu tiền, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Chỉ cần ông đưa đủ số, Phạm đại nhân sẽ không khó dễ ông.”
“Ông ấy còn muốn thanh danh.” Cố Cửu Tư nhắc nhở Triệu Hoà Thuận.
Giống Vương Thiện Tuyền như vậy thì chỉ lợi nhất thời mà không màng hậu quả, Phạm Hiên nhìn xa hơn cũng mưu tính nhiều hơn.
Không đi đến bước cuối cùng, hắn sẽ không bất chấp hậu quả thu quét tiền tài giống Vương Thiện Tuyền.
Triệu Hoà Thuận nghe Cố Cửu Tư nói hết, một lúc sau hắn mới nói: “Cố đại nhân, U Châu và Dương Châu không giống nhau, tuy chúng ta là thương gia, nhưng không mềm yếu như vậy. Nếu Phạm Hiên ép người quá đáng, chúng ta cũng không phải không có thủ đoạn. Ta hiểu rõ ý hắn, tiền ta có thể cho, nhưng cho bao nhiêu, cho như thế nào, thì không phải hắn muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.”
Triệu Hoà Thuận nâng tầm mắt nhìn Cố Cửu Tư, hồng mắt nói: “Đây là cơ nghiệp trăm năm của Triệu gia ta.”
Cố Cửu Tư trầm mặc, hắn hiểu rõ ý của Triệu Hoà Thuận, tiền không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, đây là kết quả phấn đấu mấy trăm năm của một gia tộc.
“Cố đại nhân,” Triệu Hoà Thuận thấy Cố Cửu Tư do dự, hắn vội nói, “Người ngẫm lại cách xem, chúng ta không có đạo đức tốt như Cố gia vậy, người phải ngẫm nghĩ lại biện pháp!”
Cố Cửu Tư nhìn ông cụ trước mặt, trong một khoảnh khắc, dường như hắn nhìn thấy dáng vẻ phụ thân hắn. Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng nói: “Triệu lão gia, biện pháp ta sẽ nghĩ, nhưng nếu ta không tìm được biện pháp tốt hơn thì ông cần nộp số tiền này. Nếu ông không nộp, Cố mỗ cũng không có biện pháp khác mà chỉ có thể thực hiện biện pháp phi thường khác, ông có hiểu không?”
“Cố đại nhân,” Triệu Hoà Thuận đỏ mắt, “Người cũng xuất thân thương nhân, người nhất định phải nghĩ lại biện pháp!”
Cố Cửu Tư không đáp lại, hắn thở dài, đứng dậy phất tay áo cáo từ.
Hắn ra khỏi Triệu gia thì trở về nhà.
Hắn tự nhốt bản thân trong phòng, không nhúc nhích gì cả.
Tiền có thể ép ra, hắn hiểu.
Giữa tánh mạng và tiền, bất luận kẻ nào cũng có thể đưa ra lựa chọn. Hắn vốn dĩ đã hạ quyết định, nhưng khi hắn thấy cặp mắt một đêm chưa ngủ của Triệu Hoà Thuận, hắn chợt nhớ tới Cố Lãng Hoa từng dò hỏi Vương Thiện Tuyền có chừa Cố gia một con đường sống hay không.
Đây là bọn họ dùng tôn nghiêm, dùng mồ hôi, dùng hơn phân nửa đời người để giao tranh giành lấy, bảo bọn họ từ bỏ như vậy chẳng phải là nói dễ hơn làm?
Hơn nữa chuyện này không tính là chính nghĩa, một đám người vì tư lợi cho bản thân mà làm thiên hạ đại loạn, chẳng sợ Phạm Hiên là loại trong nhóm người này, nhưng bản chất lại khác gì nhau?
Hắn tự hỏi lòng mà hổ thẹn vì không ác độc như Vương Thiện Tuyền. Nhưng hắn muốn bò lên trên thì nhất định phải gặp phải những thị phi khó phân biệt như thế này.
Cố Cửu Tư ngồi trong phòng liều mạng nghĩ cách.
Khi Liễu Ngọc Như trở về, hắn còn nhốt mình trong phòng. Tối nay hắn cần nghĩ ra một biện pháp để ngày mai cho Chu Cao Lãng một lời giải thích, nếu không hắn chỉ có thể đi đường xưa của Vương Thiện Tuyền.
Hắn không ăn cơm, Liễu Ngọc Như nghe nói vậy thì bưng đồ ăn đưa cho hắn. Nhưng Cố Cửu Tư cũng không động đậy, hắn cứ trốn trong phòng, chờ tới đêm khuya, hắn đứng ở đình viện lẳng lặng nhìn ánh trăng, không nói một lời nào.
Liễu Ngọc Như nhìn hắn từ xa, sau một hồi, rốt cuộc nàng nhịn không được đi ra ngoài, ôn hòa nói: “Có chuyện gì thế, nghỉ ngơi một đêm rồi nói.”
“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư nhìn không trung, đột nhiên nói, “Ta phát hiện, có phải phần lớn mọi người khi trưởng thành sẽ trở thành người mình ghét hay không?”
“Sao vậy?” Liễu Ngọc Như có chút nghi hoặc. Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói, “Ta từng đồng ý với Văn Xương ta sẽ trở thành quan lớn, vì bá tánh làm nhiều chuyện hơn. Nhưng hiện giờ ta phát hiện, ngươi muốn bò lên trên thì nhất định phải làm một số chuyện chính bản thân không tán thành. Nhưng những việc này ngươi không làm thì ngươi không đi lên được nữa.”
Dứt lời, Cố Cửu Tư quay đầu nhìn Liễu Ngọc Như: “Quan như vậy, ta còn muốn làm sao?”
“Có phải chuyện Triệu gia không?”
Liễu Ngọc Như nghĩ nghĩ liền đoán ra. Cố Cửu Tư cười khổ: “Ta vốn đi lấy tiền, nhưng cuối cùng ta cảm thấy ta và Vương Thiện Tuyền không khác nhau là bao.”
“Cửu Tư, không giống nhau.” Liễu Ngọc Như nghiêm túc mở miệng, “Sở dĩ Vương Thiện Tuyền đáng giận ở chỗ hắn cướp đồ từ chúng ta lại không cho chúng ta bất cứ thứ gì. Nếu lúc trước hắn đòi tiền của chúng ta lại cho đồ chúng ta muốn, vậy có gì không được?”
“Bản chất của thế giới này vốn dĩ là có một cái màn thầu, mọi người sẽ dùng hết thủ đoạn để giành lấy. Trong loạn thế, mọi người dùng võ lực giành lấy, lúc thịnh thế, mọi người dùng trí tuệ giành lấy. Nhưng bản chất đều là di dời vật tư chỉ thay đổi thủ đoạn. Hiện giờ việc chàng phải làm cũng có bản chất đang giành cái màn thầu này, chàng dùng võ lực giành, mọi người tất nhiên không vui, nếu ngươi đổi một biện pháp khác thì sao?”
Cố Cửu Tư ngẩn người, hắn nghe Liễu Ngọc Như nhíu mày nói: “Ngươi nói xem bọn họ muốn cái gì?”
Cố Cửu Tư lẳng lặng nghe, hắn không tự chủ nói: “Ngươi nói triều đình có thứ gì có thể bán cho bọn họ không?”
Hai người suy nghĩ sâu hơn, qua một lúc sau, Cố Cửu Tư do dự nói: “Nếu số tiền này là triều đình mượn, bọn họ sẽ cho mượn sao?”
Liễu Ngọc Như lắc đầu.
Cố Cửu Tư suy tư, nói tiếp: “Nếu triều đình đưa lãi thì sao?”
Liễu Ngọc Như do dự một lúc vẫn lắc đầu: “Nếu triều đình không trả thì sao?”
Cố Cửu Tư nghĩ nghĩ: “Nếu trong lúc triều đình có tiền đề tín dụng, bọn họ còn có thể dùng phương thức khác để kiếm tiền thì sao?”
Liễu Ngọc Như ngẩn người: “Phương thức gì?”
“Ta đang lấy ví dụ,” đầu óc Cố Cửu Tư có chút loạn, nhưng hắn vẫn cố gắng chải vuốt từ ngữ cho rõ ràng, “Nếu việc triều đình mượn tiền là một thương phẩm, triều đình bán cho Triệu gia, vậy có phải Triệu gia có thể qua tay bán cho những người khác hay không? Những người khác mua sẽ tăng giá, Triệu gia liền kiếm được giá chênh lệch trung gian này, đây là một biện pháp khác để bọn họ kiếm tiền. Nếu việc triều đình mượn tiền là thương phẩm, vậy bọn họ có thể chờ triều đình trả tiền, sau đó bán cho những người khác.”
Liễu Ngọc Như nghe hiểu ý của Cố Cửu Tư, nàng nhanh chóng nói: “Cho nên chàng phải làm khoản mượn này có giá trị lúc chúng bị bán đi trước.”
“Tỷ như chàng tính toán thử triều đình muốn gom góp bao nhiêu tiền trước, sau đó chia số tiền này thành bao nhiêu phần, tỷ như muốn mượn một trăm lượng, một lượng một phần, sau đó chàng đặt tên khoản nợ này rồi thả trên thị trường, một lượng một phần tùy ý mua đồng thời hứa với bọn họ sẽ có lãi, sau đó cho phép bọn họ mua bán. Một khi giá cả ngươi mua vào lúc cuối cùng chênh lệch với lãi ban đầu ngươi có, mà chàng lại hạn chế mua số lượng nợ và thời gian trả tiền, vậy thứ này nhất định trở thành thương phẩm.”
Cố Cửu Tư vừa nghe lời nói của Liễu Ngọc Như thì hiểu rõ.
Nếu khoản nợ này đáng giá, giả thiết có một thương nhân lúc ấy mua một trăm lượng nợ, ba năm sau có thể nhận được một trăm ba mươi lượng, mà nếu ở giữa hắn thiếu tiền thì bán với giá một trăm hai mươi lượng vẫn có người mua, sau đó chờ đến năm thứ ba lấy lại mười lượng bị lỗ kia!
Nếu hắn không đòi tiền với Triệu gia mà là vay tiền, vậy Triệu gia đưa tiền có lẽ sẽ cam tâm tình nguyện hơn.
Trong lòng Cố Cửu Tư kích động, hắn vọt tới trước mặt Liễu Ngọc Như nâng nàng lên, vui mừng nói: “Phu nhân ngươi quá lợi hại, sao nàng lại thông minh như vậy?!”
Liễu Ngọc Như đỏ mặt không nói chuyện. Cố Cửu Tư vội nói: “Ta đi viết sổ, ta lập tức đi viết!”