Liễu Ngọc Như cười đáp lời: “Đúng vậy, cũng không biết đến U Châu có sầm uất thế này không.”
Liễu Ngọc Như vừa nói xong liền thấy Dương Văn Xương và Trần Tầm từ phía trước chạy đến, Cố Cửu Tư dừng ngựa lại, đứng tại chỗ nhíu mày.
Trực giác của hắn mách bảo, hai người này đi rồi mà còn quay lại thế này thì không phải là chuyện gì tốt, trong lòng hắn thấp thỏm, nhưng cũng không biểu lộ ra, nhìn hai người vội vàng chạy một mạch đến trước mặt Cố Cửu Tư, Trần Tầm lo lắng nói: “Cửu Tư, nhà huynh bị quan binh bao vây rồi.”
“Bị quan binh bao vây?!”
Liễu Ngọc Như kinh hãi kêu to lên, sau đó lập tức nói: “Ai dẫn người đến?”
“Là Vương Vinh.”
Dương Văn Xương cau mày, sau đó tung người xuống ngựa, mấy người nhanh chóng đến góc tối bãi cỏ bên cạnh, Dương Văn Xương cấp tốc nói: “Bây giờ huynh không nên hồi phủ, không bằng ở lại ngoài thành trước, chúng ta ở trong thành giúp huynh nghe ngóng tình hình. Một khi có động gì chúng ta lập tức thông báo cho huynh.”
“Vậy làm phiền….”
“Không cần.”
Liễu Ngọc Như vừa mở miệng đã bị Cố Cửu Tư ngắt lời. Cố Cửu Tư tâm tư loạn như trời tối, hắn dùng sức lực thật lớn mới bình tĩnh được, sau đó nói: “Các ngươi không cần giúp ta tìm hiểu tin tức, cũng tuyệt đối đừng có bất kỳ liên lạc gì với chúng ta, lập tức đặt mua một vài tài sản, ra khỏi thành Dương Châu trước đi.”
“Cửu Tư,” Trần Tầm hơi lo lắng nói: “Đây là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ta không nói rõ trong thời gian ngắn được,” Cố Cửu Tư gấp gáp nói: “Các ngươi chỉ cần biết vài chuyện, có lẽ thành Dương Châu sẽ có loạn lạc, Vương Vinh định tìm phú thương để khai đao, hắn có thù với ta, từ trước đến nay các ngươi lại qua lại thân thiết với ta, sợ là sẽ không dễ tha cho các ngươi, các ngươi nhanh chóng dẫn người nhà rời khỏi Dương Châu, nếu như nhìn thấy tình hình không bình thường thì lập tức rời khỏi Hoài Nam!”
“Cần thiết không….” Trần Tầm hơi lắp bắp, dường như không thể tin: “Cho dù Vương Thiện Tuyền là Tiết độ sứ thì cũng không thể bất chấp vương pháp như thế?”
“Nếu như thiên hạ loạn lạc thì nào còn có vương pháp gì chứ?” Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn Trần Tầm, Dương Văn Xương lộ ra vẻ mặt kinh hãi, sau đó hắn túm lấy Cố Cửu Tư một cái, nghiêm túc nói: “Lời huynh nói là thật?”
“Tuyệt đối không đùa,” Dương Văn Xương quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Cố Cửu Tư, tựa như hắn nhất thời muốn nói rất nhiều, nhưng sau một lúc, hắn lại mạnh mẽ ôm Cố Cửu Tư một cái rồi đỏ mắt nói: “Hôm nay từ biệt, chẳng biết lúc nào gặp lại, hy vọng quân* trân trọng.” (*: Anh; ông; tôn xưng với người khác)
Tính tình Cố Cửu Tư vốn tùy tiện, thời khắc này rốt cuộc cũng có chút đau buồn, hắn gật đầu, thở dài nói: “Đi đi, ngày sau ổn định rồi, ta vẫn tìm các ngươi uống rượu.”
“Cửu Tư…. Văn Xương,” Trần Tầm cũng kịp phản ứng lại, từ trước đến nay hắn là cảm tính nhất, hắn khàn giọng lên tiếng: “Ngày sau ba huynh đệ chúng ta gặp lại, mong tất cả mọi người đều tốt.”
“Đi đi.”
Cố Cửu Tư thúc giục nói: “Đừng ở đây nói lời tạm biệt nữa, mọi người không có thời gian.”
Dương Văn Xương và Trần Tầm chắp tay thi lễ với Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư cũng cung kính trả lễ, sau đó nhìn hai vị công tử cưỡi ngựa đi, Liễu Ngọc Như nắm lấy dây cương, nhìn về phía Dương Châu, trong lòng nàng vương vấn Tô Uyển, lại vẫn phải cố gắng bình tĩnh hơn, nàng cúi đầu nhìn Cố Cửu Tư, mở miệng nói: “Lang quân định thế nào?”
“Chúng ta đến bến tàu trước.”
Vẻ mặt Cố Cửu Tư bình ổn: “Phụ mẫu ta tất có cách, nếu bọn họ không có biện pháp thì chúng ta có đi cũng vô dụng, chúng ta đến bến tàu chờ, chờ bọn tới thì lập tức lái thuyền đi.”
Liễu Ngọc Như hơi sốt ruột: “Thế nhưng….”
Cố Cửu Tư quay mình lên ngựa, hắn nắm lấy dây cương, đưa tay nắm chặt tay nàng, tay hắn hơi run rẩy, nhưng hắn vẫn nói: “Ngọc Như, chúng ta đến bến tàu.”
Trong nháy mắt đó, Liễu Ngọc Như bỗng nhiên hiểu ra.
Hắn cũng đang sợ, cũng đang thấp thỏm.
Phụ mẫu hắn đều ở nơi đó, sự lo lắng của hắn đối với Cố phủ không thể ít hơn nàng. Thế nhưng giờ khắc này hắn nhất định phải đưa ra lựa chọn lý trí nhất.
Nàng không biết cái gì ép hắn trưởng thành, nàng chỉ co rúc trong lòng hắn, cảm thấy gió đêm lẫn mùi đất phả vào mặt.
Hắn ôm nàng, đi gấp trong đêm tối.
Hai người bọn họ giống như là hai con vật nhỏ tựa vào tương trợ lẫn nhau trong đêm tối, nàng dựa vào hắn, còn hắn thì xem người trong lòng này như một loại niềm tin, nàng trói buộc hắn, không để hắn làm ra chuyện gì ngu ngốc.
Hai người chạy như điên đến bến tàu, Cố Cửu Tư tìm được người ban đầu được xếp vào bến tàu. Chiếc thuyền này do Cố Lãng Hoa lặng lẽ mua lại, ông quen biết với người của Tào bang nên ghi tên thuyền dưới danh nghĩa của Tào bang, bởi vậy cho dù Vương Vinh biết Cố gia muốn đi nhưng cũng không nghĩ ra Cố gia có một chiếc thuyền trong Tào bang.
Cố Cửu Tư để những người đã chuẩn bị xong lên thuyền, sau đó bắt đầu kiểm kê số lượng người. Sau đó hai người họ ngồi trên boong thuyền, lắng lặng nhìn về phía Dương Châu.
Ngồi trên thuyền trong đêm, gió càng lạnh hơn, Cố Cửu Tư đưa tay lên ôm lấy nàng, vì nàng mà che chắn gió.
“Ta có chút sợ hãi.”
Liễu Ngọc Như nhìn đèn đuốc sáng trưng trong Dương Châu, giọng nói của nàng tung bay trong đêm: “Mẫu thân ta còn đang ở đó, ta thật sự sợ bà không ra được.”
“Ta cũng thế.” Cố Cửu Tư cười khổ: “Phụ mẫu ta đều ở đó, ta thật sự sợ bọn họ không có cách nào. Nhưng ta không dám nghĩ, ta cũng chỉ có thể luôn nói với mình, có cách, bọn họ nhất định có cách. Ta phái người vào thành rồi, nếu như trước khi trời sáng còn chưa mang tin tức về….”
Cố Cửu Tư mím môi, thật lâu sau mới run rẩy lên tiếng: “Chúng ta sẽ lái thuyền đi.”
Liễu Ngọc Như không dám nói lời nào, nàng siết chặt Cố Cửu Tư.
Nàng biết quyết sách này của Cố Cửu Tư là lí trí nhất, thế nhưng nàng không làm được.
Mẫu thân nàng ở nơi đó, làm sao nàng có thể lái thuyền đi vào lúc này?!
Có vài lời nàng không nói ra được, thế nhưng đáy lòng nàng lại hiểu rõ, nếu như lúc này cắt đứt quan hệ với Cố gia, nàng vì có quan hệ với Liễu gia và Tô gia có lẽ vẫn có thể sống sót.
Thế nhưng nàng không nói ra được.
Một khắc trước nàng mới nghĩ đến, mới nghĩ đến muốn trôi qua cả đời cùng Cố gia, giờ khắc này, lúc Cố gia gặp rủi ro, nàng lại muốn nói với hắn rằng nàng vứt bỏ hắn mà đi?
Nàng không làm được.
Thế là nàng chỉ có thể lẳng lặng nhìn thiếu niên trước mặt, mà Cố Cửu Tư nhìn mắt nàng nén nước mắt, lại giống như đọc được suy nghĩ trong mắt nàng.
Hắn nhẹ nhàng cười, ôn nhu nói: “Nếu một phong hưu thư có thể khiến nàng an giấc không lo, ta mong sao có thể cho nàng, nhưng Ngọc Như, không được.”
Hắn nén nước mắt: “Lòng người nào có tốt như vậy? Nếu như thiên hạ loạn lạc, Vương gia há lại chỉ muốn gây phiền phúc cho một mình Cố gia? Thứ ông ta muốn chính là gây phiền phức cho toàn bộ phú thương ở Dương Châu, là bạc, là tiền. Chẳng mấy chốc Dương Châu sẽ trở thành địa ngục, nàng là một nữ tử yếu đuối, sao ta có thể để nàng ở lại?”
Liễu Ngọc Như bị lời nói của hắn làm cho sửng sốt.
Nhưng nàng không phản bác được. Nàng biết Cố Cửu Tư đánh giá không sai, Vương gia nào có vì một chút thù hận như vậy mà làm to chuyện? Vương gia là để mắt đến tiền của Cố gia!
Trong lòng Liễu Ngọc Như lạnh lẽo, cả người nàng trở nên tuyệt vọng, nàng cảm thấy mình giống như bèo bọt phiêu du trong nước, bị người ta chặt đứt rễ.
Sự bận tâm cả đời này của nàng chính là Tô Uyển, nếu Tô Uyển có chuyện gì thì cả đời này của nàng còn mong mỏi ai nữa?
Nàng nghĩ đến thủ đoạn mà Vương Vinh làm với Giang Nhu trong mộng, cả người như rơi vào hầm băng, nàng không tự chủ được mà hơi run lên, Cố Cửu Tư vội ôm nàng vào lòng.
“Nàng đừng sợ,” Hắn vụng về nói: “Mẫu thân ta rất thông minh, mẫu thân nàng sẽ không có chuyện gì, chúng ta đều sẽ không sao. Chúng ta chỉ cần chờ là được rồi. Ngọc Như, nàng nhìn ta,” Cố Cửu Tư gọi tên nàng, Liễu Ngọc Như ngơ ngác giương mắt nhìn Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Tất cả chúng ta đều sẽ không có chuyện gì, tin ta, được không?”
Liễu Ngọc Như không dám nói lời nào, thế nhưng nàng cũng không biết làm sao, có thể là tin tưởng người này thành thói quen rồi, nàng đã cảm thấy, dưới tình thế không lối thoát này cũng có một chút hy vọng như vậy.
Nàng chậm rãi nhẹ gật đầu, Cố Cửu Tư thở phào một cái, hắn ôm chặt nàng, hắn ôm rất chặt, phảng phất như đang hấp thu một loại năng lượng nào đó trên người nàng.
Bọn họ cứ lẳng lặng chờ đợi như vậy, chờ đến nửa đêm, bọn họ nghe thấy được tiếng vó ngựa dồn dập. Hai người bỗng nhiên đứng lên, vội vàng đi đến bên thuyền, sau đó liền thấy Giang Nhu cưỡi ngựa, dẫn theo rất nhiều người chạy đến.
“Bọn họ tới rồi!”
Liễu Ngọc Như vui vẻ lên tiếng, nước mắt lập tức rơi xuống, nàng quay đầu nhìn về phía Cố Cửu Tư, phấn chấn nói: “Đến rồi! Bọn họ đuổi kịp rồi!”
Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn về phía xa, rất lâu rất lâu hắn mới phản ứng được, bỗng nhiên lui lại một bước, ngồi trên mặt đất.
“Tới rồi là tốt.” Hắn kiệt sức nói: “Tới rồi là tốt.”
Nói rồi hắn hít sâu một hơi, lăn lộn dưới mặt đất, sau đó xoay người chạy đến khoang thuyền nói: “Người đâu, chuẩn bị lái thuyền!”
Hô xong một tiếng này, hắn lên trên boong thuyền, nhưng liếc nhìn một vòng, hắn lại phát hiện ra không bình thường, lên tiếng hỏi Giang Nhu: “Mẫu thân, lão già kia đâu?”
Tay Giang Nhu khẽ run lên, bà khắc chế cảm xúc, chỉ huy người lên thuyền, Cố Cửu Tư lập tức phát hiện ra điều không đúng, xông lên phía trước bắt lấy tay Giang Nhu nói: “Phụ thân con đâu?!”
“Ông ấy còn ở trong phủ.” Giang Nhu nghiêng đầu đi, nhìn nước sông, ra vẻ bình tĩnh nói: “Chúng ta đi trước, ông ấy sẽ đến sau.”
“Vậy chúng ta chờ ông ấy.” Cố Cửu Tư quả quyết lên tiếng, nhưng mà hắn cũng đã gần như đoán được chuyện gì xảy ra.
Giang Nhu nhiều người như vậy có thể thuận lợi chạy tới, sau lưng không có truy binh, tất nhiên là bởi vì Cố Lãng Hoa đang cầm chân Vương Vinh.
Một mình Cố Lãng Hoa, ngụy trang ra vẻ như Cố gia còn ở đó, thế là chuyện Giang Nhu trốn đi, Vương gia có lẽ còn chưa biết.
“Không cần.” Giang Nhu khàn giọng lên tiếng: “Ông ấy đi đường bộ, chúng ta lái thuyền, chờ đến bến tàu tiếp theo ông ấy sẽ theo tới, chúng ta đến đón ông ấy.”
Nói rồi Giang Nhu đẩy hắn ra, vội vã đi vào.
Cố Cửu Tư đứng ở đầu thuyền, không nói một câu, Liễu Ngọc Như sắp xếp cẩn thận cho Tô Uyển và Vân Vân xong, nàng đi đến bên cạnh Cố Cửu Tư, ôn nhu nói: “Cửu Tư, người trong nhà đều đến rồi, công công muộn một chút mới đến, chúng ta đi nghỉ ngơi một lúc đi.”
Cố Cửu Tư được Liễu Ngọc Như gọi cho tỉnh táo lại, hắn đè cánh tay run rẩy, miễn cưỡng nặn ta một nụ cười: “Được.”
Hắn ôn hòa nói: “Nàng đi nghỉ trước đi, ta muốn ở trên boong thuyền nhìn lại thành Dương Châu một chút.”
“Vậy chàng nhìn nhiều một chút,” Liễu Ngọc Như thở dài: “Ta đi xem văn kiện nên mang theo đã mang lên chưa.”
Trước khi lái thuyền đi phải kiểm tra văn kiện các thứ một lần. Liễu Ngọc Như đi kiểm tra đồ, chờ đến khi quay lại thì trên boong thuyền đã không còn thấy Cố Cửu Tư đâu nữa.
Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng tiến vào buồng nhỏ trên thuyền, tìm Cố Cửu Tư ở xung quanh nhưng lại không thấy, chờ đến khi vào phòng của bọn họ, nàng đã nhìn thấy phía trên có một phong thư.
Là một phong thư phóng thê*. (*: Thư thả vợ.)
Phía bên trên viết ngay ngắn tên của Cố Cửu Tư.
“….……. Nguyện thê nương tử ly chi hậu, trọng sơ thiền tấn, mỹ tảo nga mi, xảo sính yểu điệu chi tư, tuyển sính cao quan chi chủ, lộng ảnh đình tiền, mỹ hiệu cầm sắt hợp vận chi thái*.”
“Giải oán thích kết, canh mạc tương tăng; nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỉ*.”
“Số nguyệt hoan hỉ, tiện hiến nhu nghi. Phục nguyện nương tử thiên thu vạn tuế*.”
(*Trích từ quyển sách ‘Đường đại biên hào vi’ S. 0343 , ý chỉ sau khi thả vợ đi, hy vọng vợ có thể một lần nữa búi tóc, trang điểm đẹp rồi tìm một người quyền cao chức trọng gả đi để sống tốt hơn, nguyện ý trả 3 năm phí phụng dưỡng sau khi thả vợ đi và hy vọng sau này vợ có thể hạnh phúc.)
Tay Liễu Ngọc Như khẽ run lên, nàng cảm thấy nước mắt làm mờ ánh mắt.
Nàng không biết vì sao, nhớ lại khi đó Cố Cửu Tư bị thương, nằm lỳ trên giường nói với nàng: “Còn sống quan trọng hơn tất cả, ta cho nàng thư hòa ly, nhưng nàng tuyệt đối đừng cảm thấy là ta muốn nuốt lời, đừng cảm thấy ta không tốt với nàng, được không?”
Hắn sẽ không không tốt với nàng, nàng tin. Bây giờ hắn viết phong thư phóng thê này, tất nhiên cũng thật tâm thật ý hy vọng nàng…. Thiên thu vạn tuế.
Chỉ là nàng không biết vì sao lại cảm thấy tim giống như bị đục lỗ, lần lượt rót vào đó sự đau thương. Nàng hít sâu một hơi, vội vã xếp thư phóng thê lại, lau nước mắt, đến trên boong thuyền, cho người đi tìm Cố Cửu Tư.
Nàng không dám kinh động đến Giang Nhu nên cho người lén lút đi tìm.
Thuyền lái đi ra ngoài, tìm một vòng cũng không thấy người, Liễu Ngọc Như đứng trên boong thuyền, nhìn thành Dương Châu đèn đuốc sáng trưng, nghĩ đến Cố Lãng Hoa không tới, nàng liền hiểu ra.
Cố Cửu Tư là đi cứu Cố Lãng Hoa.
Tất nhiên Cố Cửu Tư cảm thấy Giang Nhu đang lừa hắn, cho nên hắn liền đến lừa nàng.
Liễu Ngọc Như hít mũi một cái, nàng cảm thấy, người Cố gia này nhiều tâm tư quá, sao trong miệng ai cũng không có một lời nói thật vậy? Hắn mới đứng trên boong thuyền nói lời từ biệt với nàng, quay đầu đã xuống thuyền, muốn đi làm anh hùng của hắn.
Cái tính tình đó, biết phụ thân mình bị kẹt ở Dương Châu, làm sao lại bỏ đi được? Nhưng ban đầu hắn lại lựa chọn đến bến thuyền là vì điều gì?
Là vì nàng….
Liễu Ngọc Như cảm thấy trong lòng mình có một tảng đá lớn đè ép, đau đến mức khiến nàng không đứng vững mà cong thắt lưng.
Hắn vốn cảm thấy mình có thể vì phụ mẫu mà đánh cược với tính mạng nhưng lại vì nàng mà nhịn xuống, đưa nàng đến bến tàu.
Hắn đưa nàng đi bình an, còn vì tương lai của mình mà tính toán, đưa cho nàng thư phóng thê. Mọi thứ hắn đều tính toán xong cho nàng rồi, quả nhiên như lời hắn nói, không có một chút nào ủy khuất nàng.
Nàng có thể yên tâm, nàng có thể yên ổn đến U Châu, có thể ở bên cạnh Tô Uyển, có thể tiếp tục…. vạch kế hoạch cho cả đời này.
Thế nhưng không biết vì sao, giờ khắc này nàng chỉ cảm thấy mình đau đớn như núi đao biển lửa dồn dập, nàng không vui mừng chút nào, nàng hít thở từng hơi từng hơi, nhớ tới hắn dắt ngựa, dẫn nàng đi trên con đường nhỏ, ánh trăng rơi trên lưng hắn, hắn cười ngâm nga hát cho nàng nghe.
“Thật xin lỗi….”
Trong nháy mắt đó, đột nhiên nàng đưa ra một quyết định khiến chính mình cũng bất ngờ. Lúc đưa ra quyết định, nàng cảm thấy mình không giống như mình nữa, lại điên cuồng cảm thấy, tất cả đều yên lặng.
Nàng đứng dậy đi vào phòng, lấy giấy tờ giả mạo thân phận của nàng và Cố Cửu Tư cùng ngân lượng, mang vải che lên, sau đó nàng đến buồng nhỏ trên thuyền, dặn dò: “Cho ta một chiếc thuyền nhỏ. Chờ sau khi ta đi rồi, ngươi lại báo cho đại phu nhân, xin nhờ bà che chở cho mẫu thân ta, đại công tử quay về cứu lão gia rồi, ta quay lại, nhất định liều chết mang đại công tử về!”
Tất cả mọi người ngẩn người, Liễu Ngọc Như quát lên: “Nhanh đi!”
Trang bị của chiếc thuyền này đều do Liễu Ngọc Như và Cố Lãng Hoa một tay xử lý, trong đám hạ nhân nàng có uy danh cực cao, vừa hô như thế, quản gia lập tức đáp ứng.
Trên thuyền lớn có chuẩn bị hai chiếc thuyền nhỏ dùng cho việc chạy trốn, giờ phút này cách bờ không tính là xa, Liễu Ngọc Như cho người hạ chiếc thuyền thỏ xuống, đưa nàng vào bờ, lại cho người mang con thuyền nhỏ về lại thuyền lớn.
Mà nàng lên bờ rồi liền lập tức đi thuê một con ngựa, trực tiếp đi thẳng về Cố phủ.
Cố Cửu Tư đi cứu người, đương nhiên không dám tùy tiện lộ diện, mà nàng mang theo màn che, lại là nữ tử, so với mục tiêu là Cố Cửu Tư thì nhỏ hơn nhiều, thế là nàng cưỡi ngựa một mạch, sau khi đến gần Cố phủ nàng mới dừng lại, lấy một chiếc đèn cầm tay của thương nhân vội vàng đi về phía Cố phủ.
Ánh trăng rơi xuống tảng đá xanh bên đường, nàng đi trong con hẻm nhỏ, bỗng nhiên giật mình.
Đến giờ phút này lại không khác trong giấc mộng một chút nào!
Nàng dừng bước chân lại, có chút sợ hãi. Nàng sợ mình đi ra phía trước sẽ giống như trong mộng, trông thấy Cố Cửu Tư binh khí đầy người đổ xuống trước mặt nàng.
Nhưng nàng chỉ ngập ngừng một lúc, nàng hít một hơi thật sâu, nói với mình rằng sẽ không đâu.
Bởi vì giấc mộng đã được sửa lại, lần này Giang Nhu đã đi rồi, vậy thì Cố Cửu Tư cũng sẽ không có chuyện gì.
Trong mộng, hắn bảo nàng tới cứu hắn, lần này nàng thật sự tới cứu hắn, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ hắn.
Nàng mang theo đèn, vội vàng chuyển qua con đường tắt đá xanh liền nghe thấy cách đó không xa có tiếng người kêu bén nhọn. Có ngọn lửa nóng rực bốc lên, nhịp tim Liễu Ngọc Như dồn dập, nhưng nàng vẫn nói với mình, hướng về phía trước, nhất định phải hướng về phía trước.
Nàng đi trong con hẻm nhỏ, nhìn xung quanh, lúc này xung quanh Cố phủ đã xuất hiện đầy người, Vương Vinh đứng ở cổng Cố phủ, cả giận nói: “Cố Lãng Hoa, có gan thì ngươi đi ra cho ta! Rùa đen rụt cổ thì tính là gì!”
“Tiểu tử,” Cố Lãng Hoa ở bên trong cười to: “Ông đây không mở cửa chính là không mở cửa, có bản lĩnh thì ngươi vào đi.”
“Cố Lãng Hoa, ngươi đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt,” Vương Vinh lớn tiếng nói: “Lương vương mưu phản, Cố gia các ngươi cấu kết với Lương vương, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn không nhận tội?!”
“Ta khinh,” Cố Lãng Hoa mắng: “Muốn bạc thì nói, nào có kiếm cớ nhiều như vậy? Không phải là Lương vương mưu phản, Vương gia các ngươi muốn mượn cơ hội để vơ vét một lần sao? Nói nghe quang minh chính đại như thế làm gì?!”
Vương Vinh bị mắng đến đỏ mặt lên, cả giận nói: “Chuẩn bị lửa!”
Liễu Ngọc Như đang âm thầm quan sát, tìm một lúc lâu, rốt cuộc cũng tìm được người đó rồi.
Hắn lẫn trong đám người, mặc quần áo rách vải, đội mũ, cũng nhìn sang, tựa như một nông phu còn bình thường hơn bình thường. Nhưng trong mắt hắn có lửa, mang theo căm hận, Liễu Ngọc Như vội đi lên, sau đó trong chớp mắt trước khi hắn rút liêm đao trong tay ra, tay của nàng đã đặt trên đao của hắn.
Cố Cửu Tư kinh hãi quay đầu, Liễu Ngọc Như nắm lấy tay hắn, kéo hắn nói: “Đi.”
Nói rồi liền kéo hắn ra ngoài. Cố Cửu Tư không dám làm ra động tác quá lớn, bị nàng kéo vào trong con hẻm nhỏ, hắn nhíu mày: “Nàng tới làm gì?”
“Ta không đến thì để chàng đi tìm đường chết sao?!”
Liễu Ngọc Như thấp giọng, nàng hấp tấp nói: “Chàng về với ta, bây giờ chúng ta đi….”
“Ta không đi.”
Cố Cửu Tư mím môi, Liễu Ngọc Như trầm mặc, rất lâu sau, cuối cùng nàng nói: “Cửu Tư, ta hiểu…”
“Nàng không hiểu.”
Cố Cửu Tư giương mắt nhìn nàng, trong mắt hắn nén nước mắt, hắn khàn giọng nói: “Giống như mẫu thân nàng ở đây, nàng không chịu đi. Phụ thân ta còn ở đây, sao ta có thể đi được?!”
“Nhưng chàng có ở lại cũng vô dụng!”
“Vậy ta liền cùng ông ấy đi chết!”
Cố Cửu Tư cắn chặt răng, khàn giọng nói: “Ta cho nàng thư hòa ly rồi, ta cho nàng con đường rồi, về sau nàng có thể tái giá, cũng có thể làm một phú thương. Liễu Ngọc Như, ta không nợ nàng cái gì cả….”
Lời nói còn chưa dứt, bàn tay của Liễu Ngọc Như đánh “Chát” một cái lên mặt Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư nghiêng đầu không nhúc nhích, Liễu Ngọc Như cắn răng nói: “Ta cho chàng biết, Cố Cửu Tư, chàng nợ ta một mạng.”
“Chàng nợ ta một trượng phu, chàng nợ ta một đoạn nhân duyên, kiếp này, kiếp sau của chàng đều thiếu nợ ta. Chàng đừng mơ đến việc lấy bạc đuổi ta đi, ta cũng sẽ không bị chàng đuổi.”
“Chàng ở đây, ta ở đây.” Hai mắt nàng đẫm lệ: “Thuyền đã lái đi rồi, ta đã quay lại rồi, chàng cho rằng ta còn đi được sao?”
Cố Cửu Tư không nói gì, rất lâu sau, cuối cùng hắn nói: “Nàng tội gì phải làm khó mình thế này?”
Nói rồi hắn ngẩng đầu, nhìn về phía cô nương đối diện, nghiêm túc nói: “Nàng thông minh như vậy, sao lại không chọn con đường tốt? Ta chết đi, Cố gia cũng không có đứa con thứ hai, với tính tình của mẫu thân ta thì sẽ xem nàng như con đẻ, tiền của Cố gia đều là của nàng, nàng có thể cầm lấy làm một nữ phú thương ở U Châu. Nàng thông minh như vậy, có tiền, lại trẻ tuổi xinh đẹp, hơn nữa ta và nàng chưa động phòng, nàng tái giá cũng không khó. Nàng vì sao nhất định phải quay lại chứ?”
Nghe thấy lời này, Liễu Ngọc Như không nhịn được cười.
“Chàng cho rằng ta muốn quay lại?”
Nước mắt và nụ cười của nàng cùng hòa lẫn vào nhau: “Ta cũng không muốn quay lại, thế nhưng, Cố Cửu Tư, chàng tốt với ta như vậy. Nếu chàng chết đi rồi, ta đi đâu tìm một người tốt như vậy nữa?”
Cố Cửu Tư ngẩn người, Liễu Ngọc Như đi lên phía trước, nàng cúi đầu, run rẩy giữ chặt tay hắn, giọng nói khàn khàn: “Chàng đã nói hằng năm sẽ tổ chức sinh thần cho ta, nói rằng sau này sẽ che chở ta, không để ta chịu uất ức, sao chàng có thể nói không giữ lời, bỏ dở nửa chừng chứ?”
“Ta là người dễ lừa gạt như vậy sao?”
Liễu Ngọc Như ngẩng đầu, nhìn Cố Cửu Tư, không nhịn được cười: “Ta là ác phụ, hung ác cực kỳ.”
Cố Cửu Tư nói không ra lời.
Mà bên cạnh, Vương Vinh đổ rượu cùng với dầu, hắn đè thấp giọng nói: “Cố Lãng Hoa, nếu ngươi còn không ra, cả nhà này của ngươi đều bị hỏa táng ở bên trong. Ngươi đi ra còn có một con đường sống.”
“Ha ha,” Cố Lãng Hoa cười nói: “Ngươi xem ta là trẻ con dễ bắt nạt sao? Nếu không phải ngươi sợ Cố gia ta có cơ quan tầng tầng lớp lớp, không dám tùy tiện xông vào thì đã sớm vào phủ cướp sạch không còn gì rồi, còn chờ đến bây giờ sao? Ngươi muốn đốt thì đốt, nói nhảm làm gì!”
“Lão vô học!” Vương Vinh gầm thét: “Châm lửa cho ta!”
Nghe thấy thế, Cố Cửu Tư không nhịn được mà bỗng nhiên muốn lao ra, lại bị Liễu Ngọc Như đè lên tường một cái, Cố Cửu Tư thở hổn hển, Liễu Ngọc Như gắt gao đè hắn lại, lặp đi lặp lại nói: “Không thể đi ra ngoài.”
“Vô dụng thôi, chàng không cứu được, chàng chỉ tự đưa mình tới cửa thôi.”
“Không thể đi ra ngoài.”
Ngọn lửa liếm lấy dầu và rượu, chạm vào củi khô, nhanh chóng bốc cháy lên.
Thế lửa mang theo nhiệt độ nóng rực, biến thành ngọn gió nóng trong đêm, cuốn qua tất cả rồi tán đi khắp nơi.
Cố Cửu Tư siết chặt đao trong tay, cả người hắn đều đang run lên.
Mà bên trong ngọn lửa lớn kia truyền đến tiếng cười sang sảng của Cố Lãng Hoa.
“Bát nguyệt thu cao phong nộ hào, quyển ngã ốc thượng tam trùng mao. Mao phi độ giang sái giang giao, cao giả quái quyến trường lâm sao….*”
Cố Cửu Tư thống khổ nhắm mắt lại, Liễu Ngọc Như gắt gao ôm lấy hắn.
“Nam thôn quần đồng khi ngã lão vô lực, nhẫn năng đối diện vi đạo tặc. Công nhiên bão mao nhập trúc khứ, thần tiều khẩu táo hô bất đắc*….”
Nước mắt của Cố Cửu Tư nhanh chóng rơi xuống, ánh lửa đã cao ngút trời, người xung quanh đứng chỉ trỏ, Vương Vinh ở bên cạnh chửi bới, cả giận nói: “Đi, hồi phủ.”
“Tự kinh táng loạn thiểu thụy miên, trường dạ chiêm thấp hà do triệt*!” Giọng nói Cố Lãng Hoa khàn khàn, ông đứng trong ánh lửa, nhìn ngọn lửa hừng hực, chốc lát sau, ông cười to lên: “An đắc quảng hạ thiên vạn gian, đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan! Phong vũ bất động an như san!*”
(*: Trích bài thơ ‘Mao ốc vị thu phong sở phá ca’ của Đỗ Phủ. Tên tiếng Việt là ‘Bài ca nhà tranh bị gió thu phá’.
Dịch thơ:
Tháng tám, thu cao, gió thét già,
Cuộn mất ba lớp tranh nhà ta.
Tranh bay sang sông rải khắp bờ,
Mảnh cao treo tót ngọn rừng xa,
Mảnh thấp quay lộn vào mương sa.
Trẻ con thôn nam khinh ta già không sức,
Nỡ nhè trước mặt xô cướp giật,
Cắp tranh đi tuốt vào lũy tre
Môi khô miệng cháy gào chẳng được,
Quay về, chống gậy lòng ấm ức!
Giây lát, gió lặng, mưa tối mực,
Trời thu mịt mịt đêm đen đặc.
Mền vải lâu năm lạnh tựa sắt,
Con nằm xấu nết đạp lót nát
Đầu giường nhà dột chẳng chừa đâu
Dày hạt mưa, mưa, mưa chẳng dứt.
Từ trải cơn loạn ít ngủ nghê
Đêm dài ướt át sao cho trót?
Ước được nhà rộng muôn ngàn gian,
Che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan,
Gió mưa chẳng núng, vững vàng như thạch bàn!
Than ôi! Bao giờ nhà ấy dựng sừng sững trước mắt,
Riêng lều ta nát, chịu chết rét cũng được!)
Vừa dứt lời, xà nhà đột nhiên bị gãy, trực tiếp đập xuống.
Tất cả đều bị nhấn chìm.
Tất cả tiếng động, tất cả mọi người, tất cả thăng trầm, tất cả đau đớn không chịu nổi.
Cố Cửu Tư cắn răng, nước mắt hắn không ngừng rơi xuống, hắn bị tiểu cô nương trước mặt gắt gao đè lại, nàng đã dùng hết tất cả sức lực, nàng liều mạng muốn che chở hắn.
Hắn có dũng khí cùng Vương Vinh đồng quy vu tận, nhưng hắn không có lòng liên lụy đến người vô tội.
Thế là hắn chỉ có thể hận, vô cùng hận thiên hạ này, vô cùng hận Vương Vinh, vô cùng hận thời loạn lạc, vô cùng hận tranh đấu.
Người xung quanh dần dần tản đi, mưa cũng bắt đầu rơi xuống, Liễu Ngọc Như nhìn thấy tất cả đều lắng lại, cuối cùng nàng mới buông hắn ra, sợ hãi không thôi nói: “Tốt rồi…. không sao rồi….”
Cố Cửu Tư không lên tiếng, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi ngồi xuống trước mặt Liễu Ngọc Như.
Trong miệng hắn nghẹn ngào lên tiếng, dùng tay ôm lấy đầu, giống như một con cún bị người ta vứt bỏ, nhếch nhác lại thống khổ mà khóc thét.
Nước mưa ào ào rơi xuống làm ướt áo người này. Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn hắn.
Nàng chưa bao giờ thấy hắn đau lòng.
Nhưng mà lần này, nàng biết, thiếu niên này, thật sự, hoàn toàn, thương tâm rồi.
Nàng không thể nói gì, chỉ có thể ngồi xổm người xuống, dưới trận mưa to mà ôm lấy hắn, khàn giọng nói: “Đừng khóc nữa, đứng lên đi.”
Đứng lên đi.
Có gian khổ hơn nữa, cuộc đời có đau đớn hơn nữa, có tuyệt vọng hơn nữa, chàng cũng phải đứng lên.
Cố Cửu Tư không nói gì, hắn khóc đến mức cả người đều dựa vào người Liễu Ngọc Như.
“Ước được nhà rộng muôn ngàn gian….”
“Ước được nhà rộng…. muôn ngàn gian.”
Tác giả có lời muốn nói: Văn bản này, kịch bản sẽ có ngược, tình cảm không có dây dưa hiểu lầm gì đó.
Là một câu chuyện thật sự ấm áp, nam nữ chính cả đời giúp đỡ lẫn nhau, từ từ thích, tuyến tình cảm sẽ không ngược, yên tâm.