Mà Liễu Ngọc Như cũng không có bao nhiêu thời gian để trì hoãn, nàng nắm rõ tình huống toàn bộ Dương Châu thì lặp lại trò cũ, bắt đầu giá cao thu lương, xào cao giá cả lương thực. Nàng để thủ hạ ngụy trang thành vài đám người ở trong thành Dương Châu khắp nơi dò hỏi giá lương thực, sau đó đồn giá lương thực tăng cao, vì thế chưa được mấy ngày, giá lương thực nhanh chóng tăng lên.
Mới tới Dương Châu mấy ngày nay, Ấn Hồng luôn cực kỳ lo lắng, nàng trong lòng trước sau lo sợ, chờ đến sự việc giống như ổn định, nàng mới thả lỏng nói với Liễu Ngọc Như: “May là tất cả đều thuận lợi, mấy hôm trước ta lo gần chết. Chúng ta vốn tính toán mua ba mươi vạn thạch lương thực cũng không thiếu bao nhiêu, cô gia sẽ nghĩ cách giải quyết, vậy mà người nhất định phải mạo hiểm như vậy cũng không biết là cầu cái gì?”
“Ta ở nơi khác ngươi không cảm thấy mạo hiểm,” Liễu Ngọc Như ngẩng đầu cười cười, “Sao tới Dương Châu liền cảm thấy mạo hiểm?”
“Chỗ khác có thể giống Dương Châu sao?”
Ấn Hồng đúng lý hợp tình nói: “Vương Thiện Tuyền ngoan độc lắm.”
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như cười: “Nếu tiết độ sứ châu khác biết chúng ta làm gì thì sẽ không lương thiện hơn Vương Thiện Tuyền bao nhiêu.”
Liễu Ngọc Như giơ tay đồ lông mày, nhàn nhạt nói: “Chúng ta làm chuyện này lúc nào cũng đi trên mũi đao. Thương Châu Thanh Châu ta đều đi qua, không có đạo lý ta sẽ bỏ qua khối thịt mỡ Dương Châu. Huống chi ngươi cho rằng ta chỉ thu lương?”
Liễu Ngọc Như nhìn chính mình trong gương, ngữ khí bình thản: “Đánh giặc so vũ lực, trên thực tế đánh tới đánh lui không phải tiền sao? Nếu ta có thể bóc một lớp da của Dương Châu, sau này Dương Châu sẽ an ổn rất nhiều, không để U Châu thêm phiền.”
Ấn Hồng ngẩn người, nàng không nghĩ tới Liễu Ngọc Như còn có ý nghĩ như vậy, nàng thật cẩn thận nói: “Phu nhân, kỳ thật đây đều là chuyện của đàn ông. Người không cần quản nhiều.”
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như ngẩn người.
Kỳ thật lời nói như Ấn Hồng nói trước kia nàng cũng thường nghe, thậm chí còn ngẫu nhiên nói, nhưng hiện giờ không biết như thế nào, lại hồi lâu chưa có ý niệm như vậy. Nàng nhìn Ấn Hồng, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Vậy xem như vì lang quân, cũng làm nhiều một chút. Vương Thiện Tuyền khinh Cố gia đến tận đây, ta tới Dương Châu, nếu không ra khẩu khí sẽ luôn cảm thấy trong lòng không qua được giới hạn này.”
Ấn Hồng nghe xong mỉm cười, nàng xoa vai cho Liễu Ngọc Như: “Phu nhân vẫn có tính tình tiểu cô nương, người từ nhỏ đã có tính tình này, hiện giờ vẫn không thay đổi, nếu Tô phu nhân biết, e là sẽ tức giận.”
“Cho nên,” Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn Ấn Hồng, “Đừng để bà ấy biết, bằng không ta tìm ngươi phiền toái.”
Ấn Hồng vội vàng gật đầu, hai người chơi đùa giống khi còn nhỏ. Lúc này bên ngoài truyền đến thông báo, Thẩm Minh đã trở lại.
Thẩm Minh vừa vào cửa đã rót trà, sau đó nói: “Ta chạy toàn bộ Dương Châu, cuối cùng biết Lạc Tử Thương này từ chỗ nào tới.”
Liễu Ngọc Như vừa nghe thì nhanh chóng quay đầu lại, vội nói: “Chỗ nào tới?”
“Kỳ thật cũng không ai biết, nhưng ta đến chỗ hỏi, trời xanh không phụ người có lòng mà, ta gặp một ông lão tại miếu Thành Hoàng, là tên khất cái, hắn nói với ta tên Lạc Tử Thương này lớn lên đặc biệt giống một tiểu khất cái trước kia luôn ở miếu Thành Hoàng. Tiểu khất cái kia do một lão khất cái nhặt ở cửa miếu, đặt tên là Lai Phúc.”
Nghe tên này, Ấn Hồng nhịn không được cười, nhỏ giọng nói: “Đây không phải là tên của chó sao?”
“Đều do người nghèo khổ sinh ra,” Thẩm Minh trừng mắt với Ấn Hồng, “Ngươi cho rằng ai cũng am hiểu kinh thư? Còn không phải muốn lấy cái tên có phúc khí cho trẻ con sao.”
“Sau đó thì sao?” Liễu Ngọc Như cắt ngang Thẩm Minh, “Vậy tiểu khất cái sao vậy?”
“Lão khất nuôi đứa nhỏ này đến sáu tuổi thì chết. Đứa nhỏ này ở miếu Thành Hoàng đến mười hai tuổi thì đột nhiên không thấy tăm hơi. Lão khất cái kia nói với ta Lạc Tử Thương hiện tại đặc biệt giống với đứa trẻ kia lúc lớn.”
“Nhưng diện mạo tương tự, sao ngươi chắc chắn đây là Lạc Tử Thương?” Liễu Ngọc Như nhíu mày, Thẩm Minh uống ngụm trà nói tiếp, “Ngươi nghe ta nói đi, diện mạo tương tự đương nhiên không đủ để kết luận. Nhưng sau đó có tên khất cái ở miếu Thành Hoàng nhận ra thì muốn nhận thân thích, chạy tới nhận rõ, kết quả vào ban đêm có một đám sát thủ tới, đám khất cái ở miếu Thành Hoàng năm đó chết sạch. Hắn không có mặt, lúc đó mới chạy thoát.”
Liễu Ngọc Như và Ấn Hồng lộ ra vẻ sợ hãi. Thẩm Minh nhướng mày: “Đủ tàn nhẫn chưa?”
“Vậy hắn giết những người này làm gì?”
Ấn Hồng không thể hiểu nổi. Liễu Ngọc Như lại hiểu: “Bởi vì sở dĩ Vương Thiện Tuyền xem trọng Lạc Tử Thương như thế, chính là nghe nói Lạc Tử Thương là quý tộc danh môn Lạc gia, sư phụ là danh sĩ Chương Hoài Tử, lúc trước Lạc Tử Thương lấy cái danh này đến bái kiến Vương Thiện Tuyền, sau trở thành phụ tá của hắn. Sau này hắn luôn vì Vương Thiện Tuyền bày mưu tính kế, bốn năm trước Vương Thiện Tuyền lên làm Tiết độ sứ đúng là năm hắn vào phủ Vương gia. Nếu nói Vương Thiện Tuyền có thể lên làm Tiết độ sứ đều nhờ một tay người này bày kế hoạch, vậy địa vị hiện giờ của hắn cũng có thể hiểu rõ.”
“Danh môn danh sư, đây là vốn của hắn, nếu để người khác biết hắn vốn là một tên ăn mày, cho dù không dao động căn cơ của hắn cũng sẽ gây ra phiền phức. Đều là người năm đó xem như bạn như bè ……” Liễu Ngọc Như thở dài, “Có thể xuống tay tàn nhẫn như thế, thật là tâm địa ác độc đến cực điểm.”
Nhưng mà dứt lời, Liễu Ngọc Như lại không thể hiểu nổi: “Vậy xem ra hắn và Cố gia cũng không có liên quan gì, vì sao hắn muốn nhằm vào Cố gia?”
“Có lẽ,” Thẩm Minh suy tư, “Kỳ thật hắn cũng không phải nhằm vào Cố gia, mà Cố gia là một bước đi hắn cần đi thì sao?”
Liễu Ngọc Như trầm mặc, nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, lúc ấy tình huống như vậy, Vương Thiện Tuyền lấy Cố gia lập uy, tựa hồ cũng là một việc tất yếu.
Nàng thở một hơi thật dài, sau đó nói: “Tiếp tục tra đi, chút tin tức này không đủ, hắn nhất định còn có chút tin tức khác.”
Thẩm Minh đáp lại, buông ly trà, sau đó nói: “Ta đi ra ngoài tra nữa.”
Chờ Thẩm Minh rời khỏi, Liễu Ngọc Như đột nhiên nhớ tới: “Ngươi nói xem, nếu lúc ấy những tên khất cái đó đã chết hết, vậy tin tức liên quan đến tánh mạng như vậy, vì sao tên khất cái này nói với Thẩm Minh?”
Ấn Hồng ngẩn người, Liễu Ngọc Như đột nhiên phản ứng lại đây, nói với Ấn Hồng: “Bảo Thẩm Minh đừng tra nữa, bị người khác phát hiện rồi!”
Ấn Hồng nghe được lời này thì vội chạy ra ngoài.
Liễu Ngọc Như cân nhắc một lát, lập tức dặn dò những người khác: “Ngoại trừ người còn đang làm việc trong thành, tất cả những người khác lui ra bến tàu ngoài thành, tùy lúc chuẩn bị rời đi.”
Mọi người đáp lời, Liễu Ngọc Như dẫn theo người bắt đầu vội vàng thu dọn hành lý.
Nàng vừa thu dọn vừa cân nhắc. Thẩm Minh bại lộ như thế nào, hiện giờ người đang tra Thẩm Minh là ai, chẳng lẽ Lạc Tử Thương thần thông quảng đại như vậy, nàng mới bắt đầu đã tra đến đây?
Trong lòng nàng có chút hoảng loạn, nhưng vẫn bảo bản thân nhanh chóng bình tĩnh.
Nàng nghĩ ngợi, hiện tại mấu chốt nhất là cắt đứt bản thân và Thẩm Minh, đừng để ai theo Thẩm Minh tra được nàng.
Vì thế nàng bảo Thẩm Minh tự tìm nơi ngủ lại, sắp tới đừng tùy tiện tới tìm nàng. Sau đó cho người tách ra, từng người làm việc của từng người.
Nàng lui đến chỗ trọ ngoài thành, ngày nào cũng tự đi vào thành uống trà nghe khúc để tìm hiểu tin tức.
Giá cả lương thực bắt đầu đúng hạn tăng lên, Liễu Ngọc Như nhìn giá lương thực, bắt đầu từng bước thả lượng nhỏ và mua lương thực về. Đồng thời cho thuộc hạ chuẩn bị tốt rất nhiều nơi lén giao dịch. Mọi người không hiểu nổi bồi dưỡng một đám người lén phụ trách giao dịch để làm gì, Liễu Ngọc Như chỉ cười cười cũng không nói lời nào.
Mà lúc này, trên bàn Lạc Tử Thương đặt đầy báo cáo giá lương thực của Dương Châu.
“Giá lương thực sao tăng nhanh như vậy?”
Lạc Tử Thương uống trà, dò hỏi cấp dưới đứng bên cạnh. Cấp dưới trầm ổn nói: “Nghe nói có rất nhiều người mua lương từ khắp nơi, mua nhiều thì tăng nhanh.”
“Đột nhiên có nhiều người mua lương thực như vậy?”
“Đúng vậy.”
Lạc Tử Thương nhíu mày ném công văn, nhàn nhạt nói: “Tra thử người tới từ đâu, việc này xem ra không bình thường.”
“Vậy cần quản lý chứ?” Cấp dưới thấp thỏm nhìn Lạc Tử Thương, Lạc Tử Thương nghĩ nghĩ, “Dương Châu hiện giờ vừa khôi phục lại bình thường, đám thương hộ đều là thân thích của Vương đại nhân cũng không hiếu động. Hạ lệnh hạn chế bán lương thực trước, người bên ngoài không được mua lương, đối với người từ nơi khác đến, mỗi người mỗi ngày mua lương không vượt năm đấu.”
“Vậy cần ép giá chứ?” Cấp dưới dò hỏi, “Hiện giờ giá lương thực cao, rất nhiều bá tánh đều mua bán lương thực để kiếm tiền.”
Lạc Tử Thương do dự một lát, sau đó nói: “Ép giá thương gia e là không cần, cứ giữ mức này đi, nhưng không cho phép tăng nữa.”
Cấp dưới đáp lời.
Ngày thứ hai, mệnh lệnh đến tay các đại thương hộ tại thành Dương Châu. Liễu Ngọc Như còn ở trà lâu uống trà thì nhận được tin tức, người nàng sắp xếp đều sốt ruột tới tìm nàng: “Phu nhân, quan phủ Dương Châu vừa ra lệnh này, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Không phải đã sớm chuẩn bị tốt rồi sao?” Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn Trương thúc như bình thường, buông chén trà cười nói: “Không phải chúng ta cho mấy người làm mấy điểm giao dịch lén sao? Để bọn họ đi thu lương, chúng ta không mua lương từ thương nhân, dạy dân chúng mua lương từ lương thương, sau đó bán cho chỗ chúng ta. Bên chúng ta bắt đầu mua bán từ giá hai thạch, mười ngày thu một lần hàng, nên bọn họ cần lập đội làm chuyện này. Mỗi người lập đội đều có thưởng, cứ như vậy bá tánh sẽ mua càng nhiều lương thực, giá cả tự nhiên tiếp tục lên cao. Chờ ta kêu dừng, chỉ trong một ngày, trong tay chúng ta có thể thả bao nhiêu lương thực thì thả bấy nhiêu ra ngoài.”
“Nhưng phần lớn lương thực ở chỗ lương thương,” Trương thúc cau mày, “Chúng ta luôn thu lương thực lẻ thì phải thu bao lâu?”
Liễu Ngọc Như cười cười: “Lương thương ngốc sao? Dân chúng mua lương từ tay bọn họ bán cho chúng ta kiếm tiền, dân chúng có thể lén giao dịch, bọn họ không thể?”
“Yên tâm đi,” Liễu Ngọc Như nhàn nhạt nói, “Thương nhân có rất nhiều biện pháp thu lợi. Chỉ cần các ngươi đảm bảo con đường thu tiền thu lương của chúng ta không bị phát hiện hay bị bắt là được.”
Trương thúc đáp lại, làm theo lời của Liễu Ngọc Như nói. Quả nhiên, dân chúng lén lưu thông, tốc độ giá cả lương thực tăng càng cao hơn. Chưa được bao lâu, những lương thương đó chủ động tới nói muốn lén bán lương thực cho bọn họ.
Mà tất cả việc này Lạc Tử Thương đều hồn nhiên không biết, chờ đến khi hắn phát hiện, Liễu Ngọc Như đã thả ra tất cả lương thực, giá lương thực bắt đầu nhanh chóng hạ xuống.
Lúc này, có mấy nhà trong thương hộ Dương Châu cũng ý thức được có người sắp đặt. Nhưng mọi người chưa nói ra, loại cơ hội phát đại tài lặng lẽ này, người thông minh sẽ không nói ra.
Mà sau khi Lạc Tử Thương bắt được một người xào lương, lúc này mới ý thức được tất cả đã không thể khống chế. Mà Liễu Ngọc Như thấy lương thực tới giá thấp thì cho người nhanh chóng thu lương.
Bọn họ chỉ thiếu hai vạn thạch, cho nên Liễu Ngọc Như lo liệu có thể thu bao nhiêu thì thu bấy nhiêu, thu xong lên thuyền rời đi.
Lạc Tử Thương phái người lén trà trộn và bá tánh xào lương để hỏi thăm tình huống, chờ tình huống rõ ràng, Lạc Tử Thương rơi vào trầm tư, cấp dưới bên cạnh nói: “Công tử, có bắt hết những người này lại không?”
Lạc Tử Thương trầm mặc hồi lâu, hắn đột nhiên cười: “Thú vị.”
Hắn nhìn về phía trước, chậm rãi nói: “Thì ra hắn có ý đồ này, đến bây giờ ta mới hiểu ra.”
“Công tử?” Người bên cạnh đều khó hiểu, Lạc Tử Thương nhàn nhạt nhìn bên cạnh, sau đó nói: “Chủ mưu của bọn họ thông minh như vậy, khẳng định sẽ không ở trong thành để chính mình phiền toái. Hiện tại lập tức đi ra ngoài phong tỏa tất cả khách điếm ngoài thành, mọi người ở lại, sau đó đi tìm binh lính cửa thành trình danh sách người gần đây thường xuyên ra vào thành cho ta.”
“Công tử, khách điếm ngoài thành…… Có phải quá nhiều không?”
Lạc Tử Thương nghĩ ngợi, sau đó cười cười: “Đối phương mang theo nhiều tiền như vậy tới đây, chắc chắn sẽ không bạc đãi chính mình, đi mấy nhà tốt nhất niêm phong lại. Nếu còn thừa lực, lại phong tỏa thêm mấy nhà nữa.”
Cấp dưới đáp lời.