Lạc Y Thuỷ là phải ôm nỗi hận bao lớn, nỗi oán bao lớn, hối hận bao nhiêu, thì mới có thể thề độc như vậy đối với nơi chôn rau cắt rốn của mình là Dương Châu.
Liễu Ngọc Như cùng Cố Cửu Tư lẳng lặng nghe, trong lòng hai người đều tràn ngập nghi hoặc, mà Lạc Tử Thương sau khi nghe tất cả chuyện này xong, hắn chỉ uống một ngụm rượu, chậm rãi nói: “Vì sao lại không quay về Dương Châu?”
“Có người nàng từng yêu, cũng có người nàng từng hận, quá yêu hoặc là quá hận, đều đủ làm cho một người rời đi.”
Lạc Tử Thương không nói chuyện, hắn nắm chặt chén rượu, hồi lâu sau mới chậm rãi buông ra. Hắn quay đầu nhìn về phần mộ của Lạc Y Thuỷ rồi thấp giọng nói: “Thôi, đều là chuyện của quá khứ cả. Chuyện trước đây cũng đã không còn ý nghĩa nữa, dượng” hắn quay đầu lại, gian nan mà nở một nụ cười với Tần Nam “Ngài và ta, đều nên tiến về phía trước.”
“Ta không thể tiến về phía trước.”
Tần Nam lắc đầu, ông đứng dậy đi đến trước mộ của Lạc Y Thuỷ, thanh âm bình thản mà nói: “Ta sẽ vĩnh viễn nhớ rõ những điểm tốt của nàng. Tử Thương, ta nói mấy thứ này với ngươi, cũng là hy vọng ngươi không được quên.”
“Ngươi không biết mẫu thân của ngươi đã trả giá cho ngươi bao nhiêu.” Ông ta dùng ngón tay lướt nhẹ qua tên Lạc Y Thuỷ, trong thanh âm mang theo vài phần tiếc nuối “Nàng là thật sự rất yêu ngươi.”
“Ta không tin.”
Lạc Tử Thương lạnh giọng mở miệng, Tần Nam dừng lại động tác, Lạc Tử Thương chậm rãi đứng lên, hắn siết chặt nắm tay, trong thanh âm của hắn nhuộm đẫm giá rét: “Nếu nàng thật sự yêu ta” hắn nhìn chằm chằm mộ bia “Liền không nên mang ta đến thế gian này, rồi lại chẳng hề quan tâm! Không nên vì tư tâm của bản thân mà sinh ra ta, rồi lại xem như ta không tồn tại.”
Tần Nam đưa lưng về phía hắn, ông há miệng: “Tử……”
“Tần đại nhân” Lạc Tử Thương đánh gãy ông “Ý đồ của ngài khi gọi ta đến đây, ta hiểu được. Đạo lý mà ngài muốn nói với ta, ta cũng hiểu được. Nhưng ta cũng đến đây để nói cho Tần đại nhân hiểu”
Lạc Tử Thương nói thật nghiêm túc: “Hai mươi năm trước chưa từng tới, hiện giờ cũng đừng tới nói cho ta cái gì. Hiện tại cuộc sống của ta rất tốt.”
“Lạc Tử Thương ta” Lạc Tử Thương siết chặt cây quạt xếp trong tay, hắn nhìn chằm chằm dòng chữ ở trên mộ bia, từng câu từng chữ giống như là rít ra từ giữa môi răng “Một người, cũng sống được rất tốt.”
Tần Nam không nói gì, ở trên phương diện ngôn ngữ, ông tuy là Thứ sử nhưng lại lộ ra một loại vụng về khác thường. Lạc Tử Thương cũng khôi phục lại bình tĩnh của mình, hắn cung kính hành lễ rồi cáo từ rời đi.
Chỉ còn lại một mình Tần Nam đứng ở trước mộ bia, ông ta đứng đó thật lâu, một lát sau mới thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Ta không thuyết phục được hắn, cũng không muốn nhiều lời.”
“Y Thuỷ” Tần Nam cười nhẹ “Chung quy lại, ta vẫn là có tư tâm. Lại nghĩ, hắn nhận nàng thì nhất định nàng sẽ vui vẻ lắm. Nhưng chung quy lại, ta cũng hy vọng, hắn hoặc là người kia, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa.”
“Chúng ta sống ở Huỳnh Dương rất tốt.” Tần Nam ngồi ở dưới đất, ông ta nhẹ nhàng dựa vào mộ bia, ôn hòa mà nói “Chuyện cũ không thể truy cứu nữa, đã trôi qua rồi, nàng cũng đừng nhớ lại, có được không?”
“Nàng xem đứa nhỏ kia, cuộc sống của hắn so với trong tưởng tượng của ta, thì tốt hơn nhiều lắm. Hắn không thích, cũng đừng ràng buộc.”
Tần Nam nói xong liền dựa vào mộ bia, không động đậy nữa.
Ông ta giống như là ngủ mất rồi, Liễu Ngọc Như với Cố Cửu Tư cùng nhau quỳ rạp ở trên mặt đất, Liễu Ngọc Như giơ cành cây non, nhỏ giọng hỏi: “Ông ta có phải là ngủ quên luôn rồi không?”
Cố Cửu Tư nghĩ lại nghĩ, sau mới cầm lấy một hòn đá nhỏ ở bên cạnh ném qua.
Tần Nam không để ý tới, Cố Cửu Tư liền ra hiệu cho Liễu Ngọc Như, hai người trườn ra sau, lùi rất xa rồi mới dám đứng dậy, sau đó hai người liền vội vàng lôi kéo nhau chạy đi mất.
Đợi chạy đi xa rồi, hai người mới quay sang phủi bùn đất cùng với lá cây trên người đối phương.
Đang phủi, Liễu Ngọc Như mới vừa phủi bùn đất trên người Cố Cửu Tư, vừa thấp giọng nói: “Chàng nói hôm nay Tần Nam nói chuyện kỳ kỳ quái quái như vậy, rốt cuộc là có ý gì?”
“Thật rõ ràng.” Cố Cửu Tư giơ tay, dùng tay áo xoa xoa mặt cho Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như chặn lại tay hắn, nói “Nhẹ một chút.”
Cố Cửu Tư thả nhẹ động tác, nói tiếp: “Tần Nam nhìn ra được, Lạc Tử Thương này là giả.”
“Hiện tại đã nhìn ra luôn rồi?” Liễu Ngọc Như ngẩn người “Vậy vì sao ông ta không hỏi?”
“Ông ta không chỉ có nhìn ra Lạc Tử Thương này không phải là Lạc Tử Thương thật sự, mà còn biết Lạc Tử Thương này là do Lạc Y Thuỷ sinh, lấy tình nghĩa của ông ta đối với Lạc Y Thuỷ, làm sao có thể làm gì Lạc Tử Thương đây?”
Vừa nói như vậy, Liễu Ngọc Như liền hiểu được rõ ràng, nàng nhíu nhíu mày: “Tần Nam sao lại biết được mấy chuyện này?”
“Lão yêu tinh sống lâu rồi thì luôn có pháp bảo mà chúng ta không biết.”
Cố Cửu Tư phủi xong đất trên người rồi liền kéo Liễu Ngọc Như nói: “Đi, ta đi xem đất với nàng.”
“Gấp như vậy?”
Liễu Ngọc Như cảm thấy có chút kỳ quái, Cố Cửu Tư lại nhướn mày nói: “Mặt trời còn đang treo ở trên kìa, vẫn còn một chút thời gian.”
Cố Cửu Tư kiên trì muốn đi xem đất nên Liễu Ngọc Như cũng không lại thoái thác, hai người lên xe ngựa xong, nàng liền dẫn Cố Cửu Tư đi mấy nơi mà nàng dự định đi xem.
Hai người ngồi ở trên xe ngựa, Liễu Ngọc Như suy tư mà nói: “Cho nên chàng cảm thấy, chuyện của Lạc Tử Thương, rốt cuộc là như thế nào?”
Liễu Ngọc Như chậm rãi phân tích nói: “Theo cách nói của Tần Nam, năm đó Lạc đại tiểu thư nổi danh khắp Dương Châu, ông ta chỉ là thanh mai trúc mã kiêm người ngưỡng mộ của Lạc đại tiểu thư, mà sau đó Lạc đại tiểu thư lại gặp được một người, bọn họ chưa kết hôn đã có thai rồi bà ấy sinh ra Lạc Tử Thương, sau đó mới đi theo Tần Nam tới Huỳnh Dương, hoàn toàn trở mặt với gia đình. Hơn nữa cộng với tin tức mà chúng ta tìm hiểu được, nói cách khác, ở 21 năm trước, đại tiểu thư Lạc gia gặp được một người, nhất kiến chung tình với đối phương, chưa kết hôn đã có thai, kết quả phát hiện trong nhà đối phương đã có chính thất, mà Lạc Y Thuỷ lại không cam lòng làm thiếp nên liền sinh ra đứa nhỏ này, giao cho người trong nhà giết chết. Nhưng hạ nhân lại không đành lòng giết chết một đứa bé con, vì thế mới vứt hài tử tới gần miếu Thành Hoàng, đứa nhỏ này sau đó được một người khất cái thu dưỡng, tiếp đó thì Lạc Y Thuỷ gả cho Tần Nam, đi tới Huỳnh Dương, là như vậy sao?”
Cố Cửu Tư không nói gì, hắn nhìn dòng người qua lại ngoài cửa sổ, Liễu Ngọc Như tiếp tục nói: “Tần Nam nói Lạc Y Thuỷ rất yêu đứa nhỏ của mình, cho nên đứa bé năm đó, hẳn là do phụ thân của Lạc Y Thuỷ cưỡng ép vứt bỏ, Lạc Y Thuỷ cũng là vì như thế nên mới trở mặt với người trong nhà, vì vậy nàng quyết định cả đời không trở về Dương Châu. Như vậy năm đó, nam nhân kia rốt cuộc là ai đây?”
Liễu Ngọc Như nhíu nhíu mày, nàng thấy Cố Cửu Tư không nói gì từ nãy tới giờ, liền không khỏi kêu: “Cửu Tư?”
“Ừ?”
Cố Cửu Tư quay đầu lại, thấy Liễu Ngọc Như đang chờ hắn đáp lời, hắn mới cười cười nói: “Đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, suy ngẫm việc kinh doanh của nàng đi.”
“Cửu Tư” Liễu Ngọc Như nhìn chằm chằm hắn, lại hỏi “Có phải là chàng biết phụ thân của Lạc Tử Thương là ai rồi hay không?”
“Chuyện này nha” Cố Cửu Tư bình tĩnh nói “Chờ ta điều tra rõ ràng rồi lại nói cho nàng.”
Liễu Ngọc Như nghe được lời này liền hiểu được việc này có thể là sẽ còn liên lụy đến một ít chuyện khác. Cho nên nàng cũng không đặt câu hỏi nữa.
Hai người cùng nhau đi tới chỗ mà Liễu Ngọc Như muốn mua đất, Cố Cửu Tư đi theo đằng sau Liễu Ngọc Như, chỉ là đứng phía sau nhìn nàng hỏi giá của từng nơi, nàng xem một miếng đất rất là cẩn thận, mỗi một nơi đều kiểm tra thật kỹ càng, nãy giờ Cố Cửu Tư cũng không nói gì, chỉ đi ở bên cạnh nghe nàng nói chuyện, cò kè mặc cả với người ta.
Lúc bọn họ lên xe ngựa đi về thì mặt trời cũng đã ngả về phía tây, chờ tới ban đêm, Liễu Ngọc Như mới cùng Cố Cửu Tư đi trở về. Bọn họ tay nắm tay cùng nhau trở về, lúc đi ở trên đường, hai bóng người giao vào nhau, Cố Cửu Tư lôi kéo nàng, khoa tay múa chân ra bộ dạng hát tuồng cho nàng xem. Liễu Ngọc Như nhìn hắn ê ê a a hát tuồng, cười tới không ngừng lại được.
Nàng mím môi, nhìn hắn đê tiện mà khoa tay múa chân, bóp giọng nói: “Lạc Tử Thương, ngươi tên tiểu nhân, đàn bà đanh đá này, xem ta có đánh chết ngươi hay không. Ta đánh, đánh, đánh!”
“Phó Bảo Nguyên, tên lão tặc này, ta cũng đánh, đánh, đánh ông!”
“Còn có ngươi, Lý Tam! Chạy chỗ nào!”
Liễu Ngọc Như nhìn hắn khoa tay múa chân, càng ngày càng kích động, mắt thấy đã sắp tới nhà rồi, nàng liền nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhỏ giọng chút, đừng làm cho người ta nghe thấy được.”
“Nghe thấy thì nghe thấy đi.” Cố Cửu Tư nhún nhún vai, “Dù sao chuyện ta muốn đánh bọn họ, ai mà chẳng biết?”
Hắn vừa mới dứt lời liền nghe thấy thanh âm của Phó Bảo Nguyên vang lên: “A, Cố đại nhân!”
Cố Cửu Tư: “……”
Trong khoảnh khắc, Cố Cửu Tư lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, hóa thành bộ dáng đoan trang rồi chắp tay hướng Phó Bảo Nguyên nói: “A, Phó đại nhân! Sao lại đứng ở trước cửa thế này, sao không đi vào ngồi một chút?”
“Tại hạ vừa mới nghị sự với Lạc đại nhân xong.” Phó Bảo Nguyên giống như không hề nghe được lời Cố Cửu Tư nói ban nãy, Cố Cửu cũng thở ra một hơi, hắn hàn huyên một lát với Phó Bảo Nguyên xong liền tiễn Phó Bảo Nguyên đi rồi.
“Hơn nửa đêm” trong lòng Cố Cửu Tư còn sợ hãi “Còn tới nghị sự cái gì?”
Liễu Ngọc Như từ bên cạnh nắm lấy tay hắn, cười nói: “Biết lần sau không được nói sau lưng người khác rồi chưa?”
Lần này Cố Cửu Tư không nói lời nào, hắn chỉ khẽ hừ một tiếng rồi đi vào nhà cùng Liễu Ngọc Như.
Sau khi về nhà, Cố Cửu Tư đợi cho Liễu Ngọc Như ngủ say xong, hắn nghĩ lại nghĩ, cuối cùng mới lấy ra một trang giấy để viết thư cho Giang Hà.
Đầu tiên là hắn nói đại khái về tình huống của Huỳnh Dương một lần, viết viết tới cuối cùng, rốt cuộc hắn vẫn bỏ thêm một câu:
Ngẫu nhiên gặp được Tần Nam, là chồng của Lạc Y Thuỷ, người ở Dương Châu, không biết cữu cữu có quen biết?
Cố Cửu Tư liền gửi tin đi ra ngoài ngay trong đêm, hắn nhìn người mang tin tức rời đi, nhịn không được lại thở dài một hơi.
Ngày thứ hai sau khi gửi tin đi ra ngoài, Cố Cửu Tư liền đứng dậy đi ra cửa, dự định tự mình đi lên đê xem.
Liễu Ngọc Như nhìn hắn ăn mặc một thân áo vải thô liền nhịn không được mà cười rộ lên: “Chàng ăn mặc kiểu gì vậy? Đây là muốn đến công trình tự thân vận động à?”
Cố Cửu Tư nghe vậy cũng nở nụ cười tươi rói: “Phó Bảo Nguyên không phải nói ta là con mọt sách sao? Vậy ta liền tự mình đi nhìn xem, bao nhiêu tiền, làm như thế nào, tốn bao nhiêu vật liệu, nếu ta hiểu rõ hơn ông ta, không phải là ông ta sẽ nói không lại ta sao?”
Nói xong, Cố Cửu Tư nhìn thoáng qua sắc trời ở bên ngoài: “Khâm Thiên Giám nói tháng 9 năm nay sẽ có lũ lụt, chúng ta cần phải củng cố đê cho xong ở trước tháng tám.”
Liễu Ngọc Như đồng ý, bình tĩnh nói: “Ta hiểu được.”
“Chàng đi làm đi” Liễu Ngọc Như ngẩng đầu cười cười “Ta cũng đang bận mà.”
Liễu Ngọc Như nói như vậy cũng không phải là để an ủi hắn.
Ngày thứ hai sau khi Cố Cửu Tư đi công trường tu sửa sông, Liễu Ngọc Như đã nhận thầu một miếng đất rồi bắt đầu tiến hành xây dựng kho hàng.
Lúa bên U Châu tháng 10 sẽ chín, cho nên ở trước tháng mười là kho hàng và đội tàu của bọn họ phải có thể đảm đương vận chuyển số lượng hàng hoá lớn. Mà ở trước đó, Thần Tiên Hương cũng cần được cung cấp hàng hóa, không chỉ là gạo mà còn cả cá loại lương sản khác nữa, hàng hoá sẽ vận chuyển qua từ hai nơi U Châu cùng Dương Châu, kho hàng là phải xây xong càng sớm càng tốt.
Vì thế Liễu Ngọc Như tăng ca thêm giờ, đầu tiên là thông báo tuyển dụng nhân lực, sau đó lại vẽ bản vẽ kho hàng, đồng thời liên hệ mấy người ở điểm khác, để trong cùng một thời gian xây dựng kho hàng.
Liễu Ngọc Như vội tới mức chân không chạm đất, Cố Cửu Tư trước tiên là đến Bình Hoài. Bình Hoài do Thẩm Minh trông coi, vì vậy cũng không có mấy người quan viên nhận thức hắn, cho nên sau khi Cố Cửu Tư tới Bình Hoài xong cũng không có thông báo ai khác mà trực tiếp đi tìm Thẩm Minh, nói thẳng: “Đệ với ta giả làm dân chúng rồi đi lên đê làm việc đi.”
Thân phận của hắn đặc thù, bản thân một người đi sợ là sẽ gặp phải nguy hiểm, gọi thêm Thẩm Minh đi cùng, hai người cao thủ cũng phải an toàn hơn một chút.
Thẩm Minh nhìn hắn, bị doạ tới hết hồn, sau đó lại vội vàng nói với Cố Cửu Tư: “Cửu ca, ca da non thịt mềm, không thể làm mấy việc nặng nhọc này được.”
Lời này lập tức chọc giận Cố Cửu Tư, hắn quăng Thẩm Minh qua vai một cái ngay tại chỗ rồi nói: “Nói ca của đệ da non thịt mềm?”
“Không đúng, không đúng” Thẩm Minh bò dậy, nhanh chóng nói “Tu sửa sông không giống với đánh nhau, ca muốn đi xem thì đi trông coi là được rồi, hà tất gì phải tự bản thân mình tới làm?”
Cố Cửu Tư trừng mắt liếc nhìn Thẩm Minh một cái: “Đừng vô nghĩa nữa, hoặc là tự bản thân ta đi, hoặc là đệ đi với ta.”
Thẩm Minh nào dám để cho một mình Cố Cửu Tư đi làm việc, hắn chỉ có thể sáng sớm tinh mơ, thay đổi áo vải thô rồi bôi đen mặt giống như Cố Cửu Tư, sau đó hai người cũng đi lên đê tìm công tác.
Trên đê có một cái bàn nhỏ, là cho người trông coi ngồi, Cố Cửu Tư với Thẩm Minh dùng dùng tên giả, lĩnh việc làm ở chỗ trông coi, một lượng bạc một tháng, Cố Cửu Tư còn muốn tranh chấp thì lại bị đối phương trực tiếp quật cho một roi, Thẩm Minh cùng Cố Cửu Tư đều không dám đánh trả lại, chỉ sợ bị người khác nhìn ra nên chỉ có thể liên tục xin lỗi, sau đó mới có được cơ hội bắt đầu làm việc.
Ngày đầu tiên bắt đầu làm việc, Cố Cửu Tư và Thẩm Minh đều cõng một trăm bao cát, còn là người cõng được ít nhất so với ai khác.
Trong lúc Cố Cửu Tư cùng Thẩm Minh cõng bao cát ở dưới ánh nắng chói chang bước về phía trước còn thấy thật nhiều nam nhân, tóc đều đã đã có sợi bạc, thân hình câu lũ, cõng bao cát nặng nề, cả người bọn họ gần như đều sắp bị đè sụp nhưng lại vẫn là bước nhanh về phía trước.
Chân bọn họ đạp vào trong bùn lầy, thân mình thì trần trụi ở dưới mặt trời chói chang, mồ hôi từng viên to thật to rơi xuống.
Chờ tới buổi tối, một nhóm công nhân liền chen ở cạnh nhau sưởi ấm ăn cơm.
Cơm của công nhân là do quan phủ cung ứng, một người hai cái bánh bao, hai người Cố Cửu Tư với Thẩm Minh chen chúc với bọn họ cùng nhau ăn màn thầu, mấy người làm công nhân tuy rằng khổ nhưng lại đều rất cao hứng, ban đêm mọi người tính toán một tháng tiền công, tính chờ sau khi Hoàng Hà sửa xong là bọn họ có thể tu sửa lại nhà của mình, rồi còn mua quần áo mới cho con cái, mua thêm chút thịt cho người trong nhà mua……
Người ngồi bên cạnh Cố Cửu Tư là một ông lão đã già đặc biệt thích nói chuyện, ông ta có một đứa con gái, thấy Cố Cửu Tư cùng Thẩm Minh ở đây liền hỏi bọn họ: “Mấy thằng nhóc đón dâu chưa?”
“Cưới rồi.”
“Còn chưa ạ.”
Sau khi hai người thành thật trả lời xong, ông lão liền bắt đầu không ngừng đẩy mạnh tiêu thụ con gái mình cho Thẩm Minh. Ông ta miêu tả con gái mình, trong chốc lát là một dạng khác nhau, Thẩm Minh nhịn không được mới hỏi: “Đại gia, con gái ngài trong chốc lát lại béo trong chốc lát lại gầy, rốt cuộc là béo hay là gầy nha?”
“Cái đó” lão già này do dự một lát, có chút ngượng ngùng mà nói “Ta cũng không biết. Có đôi khi ta về nhà thì nàng béo, có đôi khi ta về thì lại thấy gầy. Lần này ta về, chắc nàng cũng phải mười lăm tuổi rồi, nên có lẽ là gầy đi.”
Cố Cửu Tư cùng Thẩm Minh liếc mắt nhìn nhau một cái, Thẩm Minh có chút do dự hỏi: “Đại gia, bao lâu thì ông mới về nhà một lần vậy?”
Lão già cười rộ lên, nghiêm túc nghĩ một hồi: “Hai năm rồi không trở về đi?”
Nói xong, lão già làm như có chút khổ sở: “Lúc ta đi thằng cu mới sinh ra, đợi lúc ta trở về, nếu nó có thể biết gọi ta là cha thì tốt rồi. Không sợ mọi người chê cười, đứa con gái kia của ta nha, phải tới tám tuổi mới biết được ta là cha của nàng.”
“Vì sao lại không quay về đây?” Cố Cửu Tư nhíu nhíu mày, lão già bắt đầu cười khổ “Không có tiền nha.”
“Trong nhà nghèo khổ” lão già ăn màn thầu, mặt không biểu tình nói “Tùy tiện trồng gì đó thì nói không chừng lại bị úng nước, không bằng sinh sống ở bên ngoài, tuỳ thời đi làm công nhân cho người ta thì còn có thể sống được.”
“Vậy cũng nên thường về nhà nhìn xem một chút.” Cố Cửu Tư tiếp tục khuyên nhủ, lão già nhìn hắn một cái, trong mắt hơi có chút kỳ quái mà nói: “Về nhà không cần tiền sao?”
Lời này làm cho Cố Cửu Tư nghẹn họng.
Chờ đến ban đêm, lão già ngồi xổm bên đống lửa cầm một con búp bê bằng gỗ. Con búp bê này được ông chuẩn bị để đưa cho đứa con trai nhỏ của mình. Mỗi ngày ông nhận hai cái bánh bao từ chỗ quan phủ thì sẽ chỉ dám ăn một cái, còn một cái khác lại bán cho những ai mà ăn không đủ no, tiền tích cóp lại, đều dùng để mua rất nhiều đồ cho mấy đứa con. Chỉ chờ lần này Hoàng Hà sửa xong liền đi về nhà.
Cố Cửu Tư cùng Thẩm Minh đưa lưng về phía ôg già, nhìn đống lửa cuộn mình ngủ. Thẩm Minh nhìn Cố Cửu Tư mở to mắt mới rướn lại gần rồi nói: “Ca, ca nhìn cái gì vậy?”
Cố Cửu Tư không trả lời hắn, Thẩm Minh thở dài nói: “Ca, ca nhớ tẩu tử không?”
“Ừ.” Cố Cửu Tư thấp giọng trả lời, Thẩm Minh mở to mắt, sau lại có chút ngượng ngùng nói “Ai, nói ra ca cũng đừng chê cười ta, ta đang nhớ Diệp Vận.”
“Tính tình của nàng ấy không tốt, cứ luôn mắng ta” Thẩm Minh nói, hắn cầm lấy một cục đá ở bên cạnh, khối đá sông này đã bị mài giũa tới bóng loáng, nhìn qua còn có vài phần xinh đẹp, Thẩm Minh cất nó vào trong lòng ngực, nói tiếp “Nhưng đột nhiên ta lại cảm thấy, lúc này nàng tới mắng ta vài câu thì tốt rồi, nói không chừng trong lòng ta sẽ không khó chịu như vậy.”
“Đệ mà cũng biết khó chịu à?” Cố Cửu Tư cười rộ lên, Thẩm Minh trừng mắt liếc nhìn hắn một cái “Nhìn mọi người như vậy, ta sẽ không khó chịu sao? Ta cũng biết suy nghĩ nha” Thẩm Minh nhìn đống lửa, có chút sững sờ “Nếu năm đó cha ta mà không có bị đói chết thì hẳn là cũng sẽ giống như vậy đi.”
Cố Cửu Tư nhất thời bị nghẹn lại, hắn nhìn Thẩm Minh, hồi lâu sau mới vỗ vỗ đầu vai Thẩm Minh, không nói gì nữa.
Cố Cửu Tư với Thẩm Minh làm ba ngày xong liền rời đi Bình Hoài.
Trước khi đi, Cố Cửu Tư cho ông già mười lượng bạc rồi nói với ông già: “Cho con trai ông đi đọc sách, nếu có thể thi được công danh thì bảo hắn đến Đông Đô tìm Cố Cửu Tư.”
Ông già tuy rằng không biết Cố Cửu Tư là ai nhưng cũng biết hắn hẳn là một nhân vật có uy tín danh dự, sau đó ông ta liền liên tục cúi đầu cảm ơn Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư dẫn Thẩm Minh trở về Huỳnh Dương, khi bọn họ trở về cũng chưa nói với ai liền giả dạng làm dân chúng của Huỳnh Dương để trà trộn đi vào đợi vài ngày.
Đãi ngộ của công nhân ở Huỳnh Dương kém hơn Bình Hoài rất nhiều, có lẽ là bởi vì ở Bình Hoài còn có Thẩm Minh trông coi, còn ở Huỳnh Dương lại không có người quản, vì thế tiền của một công nhân là một lượng bạc, mà một lượng bạc này còn bị cắt xén các kiểu.
Ăn cơm theo quy định hẳn là hai cái màn thầu lớn nhưng trên thực tế, bọn họ đều chỉ được nhận một ít cháo lõng bõng nước, ăn mấy chén cũng không no được.
Cố Cửu Tư ngây người ở chỗ này hai ngày xong, cuối cùng mới chịu trở về nhà. Lúc về nhà thì trong nhà tất cả đều là người, Liễu Ngọc Như đang giải thích bản vẽ thiết kế xây dựng kho hàng cho thợ thủ công thì nghe được Cố Cửu Tư đã trở lại, nàng còn có vài phần kinh ngạc, đợi ngẩng đầu lên xem thì phát hiện thật sự là Cố Cửu Tư đã về rồi.
Nàng gần như là không nhận ra hắn, hắn mới đi không đến mười ngày mà cả người đều đen hơn nhiều, chẳng sợ da hắn đã trắng sẵn, cho dù có phơi đen cũng sẽ trắng nõn hơn người khác, chỉ là so với trước đây thì hiện tại, Cố Cửu Tư nhìn có vẻ chững chạc, giỏi giang hơn một chút. Hắn nhìn qua gầy hơn, mặt mày đều mang theo nét tiều tụy, rõ ràng là đã chịu khổ nhiều ngày rồi.
Liễu Ngọc Như thấy bộ dáng hắn như vậy, đau lòng không chịu được, Cố Cửu Tư vội nói: “Không có việc gì, chỉ là đen hơn một chút thôi. Ta tắm rửa một cái xong là phải đi rồi.”
Sau khi Cố Cửu Tư nói như vậy liền vào nhà, Liễu Ngọc Như cho người cho chuẩn bị nước cho hắn tắm rửa, Cố Cửu Tư tắm rửa xong liền thay quan phục đi ra ngoài, hắn đi phủ nha, suốt đêm tìm Phó Bảo Nguyên ra, Phó Bảo Nguyên đánh ngáp một cái, có chút không vui vẻ đi tới sảnh ngoài, ông ta vừa ngáp vừa nói với Cố Cửu Tư: “Cố đại nhân, đã trễ thế này, còn chưa đi nghỉ tạm sao?”
“Phó đại nhân, ta lại đây là muốn thương lượng với ngài một chút về chuyện gia cố đê” Cố Cửu Tư vừa nói vừa trải bản đồ sông ra “Ta suy nghĩ lại lần nữa, phương án lúc trước thật sự có chỗ không thỏa đáng, số ngân lượng phía trước không thay đổi nhưng thời gian sửa đê sẽ sửa lại thành trước giữa tháng 8, nhưng cứ như vậy thì nhân lực thật sự là không đủ.”
Cố Cửu Tư nói, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Bảo Nguyên: “Nên bản quan nghĩ tới, rút 3000 người từ trong quân doanh thủ thành ra, đội quân này sẽ do Thẩm Minh thống lĩnh, giúp đỡ đi gia cố đê. Nhiều thêm 3000 người, bảo đảm là có thể hoàn công trước tháng tám rồi, ngài nghĩ như thế nào?”