Có rất nhiều người chen chúc nhau bên ngoài nha môn, rất nhiều khẩu âm hỗn tạp, đừng nói là khẩu âm phía Nam, thậm chí cả Bắc Lương cũng có. Người không câu nệ nam nữ, nữ tử thì nói lời muốn nói, ngay cả giọng nói cũng vừa lớn vừa lảnh lót, không có nửa phần ngượng ngùng gì cả, nhìn qua đã biết là người trong giang hồ.
Liễu Ngọc Như xếp hàng, cảm thấy có chút gò bó, nhưng Giang Nhu lại khí định thần nhàn (*). Có một nữ tử mặc váy màu xanh biển đứng phía trước hai người, bà quay đầu đáp lại Giang Nhu: “Các ngươi cũng đến quan phủ lấy chứng nhận?”
(*) Khí định thần nhàn: bình thản.
“Đúng vậy.” Giang Nhu cười, bà quay sang hỏi thăm nữ tử mặc váy màu xanh biển: “Ngài từ chỗ nào tới?”
“Ta từ Hà Dương lại đây, nhà chồng ta họ Thẩm, nhưng người kêu ta Tam Nương là được.”
“Tam Nương,” Giang Nhu cũng không chối từ, gọi theo nữ nhân kia nói rồi bắt đầu trò chuyện thân thiết, sau đó còn giới thiệu chính mình, “Thiếp thân là người Dương Châu, nhà chồng họ Cố, ta nhìn qua có vẻ lớn hơn Tam Nương vài tuổi, nếu không ngại, có thể gọi ta một tiếng Nhu tỷ. Đây là con dâu ta Ngọc Như, ngươi trực tiếp gọi tên nàng là được.”
Thẩm Tam Nương gật đầu, bà đánh giá hai mẫu thân chồng nàng, nghi hoặc nói: “Có một câu, không biết Tam Nương có nên hỏi hay không, nếu như không hợp lý, người không đáp cũng được.”
“Tam Nương cứ nói đừng ngại.”
“Hà Dương cách Đông Đô quá gần, lại gần Thương Châu, Lương Vương phản loạn thì Hà Dương sẽ loạn lên, hơn nữa có quá nhiều lưu dân ở Thương Châu, muội và lang quân nhà muội chỉ sợ có biến nên sớm vạch kế hoạch tới U Châu. Nhưng Dương Châu lại không giống, từ trước đến nay Dương Châu cũng giàu có và đông đúc, lại cách chiến khu khá xa, các tỷ tới U Châu là vì…?”
Nghe được những lời này, Giang Nhu và Liễu Ngọc Như cười khổ nhìn đối phương một cái, sau đó hai bên thở dài rồi nói sơ tình huống ở Dương Châu với Thẩm Tam Nương, Giang Nhu mới vừa nói xong, người bên cạnh đã cảm khái: “Cũng không phải thế sao? Đâu chỉ Dương Châu như thế, Tịnh Châu chúng ta cũng như thế, không khác gì mấy.”
Một người nói, mọi người cũng sôi nổi tiếp lời.
Liễu Ngọc Như nghe mọi người nói những lời này, nàng chậm rãi nhíu mày, trong lòng không khỏi có chút bất an.
Hiện giờ con số dân cư mới ở U Châu tăng lên quá nhiều, Vọng Đô đặc biệt nghiêm trọng, cùng là thương nhân từ các nơi khác tới đây để an cư bình ổn kinh tế thương mại, bởi vì hoàn cảnh buôn bán ở U Châu tốt hơn nơi khác rất nhiều. Vì thế quan phủ Vọng Đô quy định, mỗi ngày phát danh ngạch kinh thương không thể vượt mười cái. Trước khi giao công văn, nếu không có vấn đề gì thì mới bắt đầu xếp hàng. Giang Nhu đã nộp công văn rất nhiều lần, nhưng cũng bị các loại lý do để trả lại, hiện giờ đã là lần thứ năm bà đi nộp.
Liễu Ngọc Như và Giang Nhu xếp hàng đến buổi chiều mới đến lượt bọn họ, sau khi cung cung kính kính trình công văn lên, Giang Nhu nói với quan viên kia: “Đại nhân, tửu lầu bọn ta hẳn là sắp hoàn thành rồi, hiện giờ gần kéo được hai tháng, không phải buôn bán lớn gì cả, nếu còn không thể mở cửa, e rằng người làm ở tửu lầu sẽ thật sự không có việc gì để làm mất. Hiện giờ có công việc quả thật không dễ dàng gì, phiền người thông cảm cho.”
“Được rồi được rồi.” Người đối diện có chút không kiên nhẫn, xua tay nói, “Ai cũng không dễ dàng gì, của các ngươi sẽ là của các ngươi, cứ chờ đi.”
Giang Nhu liên tục nói lời cảm tạ, sau đó dẫn Liễu Ngọc Như đi ra ngoài, Liễu Ngọc Như đi theo sau Giang Nhu, nàng thả chậm bước chân lại nghe quan viên kia oán giận với người bên cạnh: “Ngày nào cũng có nhiều người tới như vậy, người nào người nấy đều há mồm ăn cơm, chỉ biết mồm mép, mua thấp bán cao là có thể sống qua ngày, vậy con bảo dân chúng phải làm sao bây giờ?”
Liễu Ngọc Như hơi sững lại bước chân, nàng trầm mặc một lúc, lại vờ như chưa nghe được gì cả, sau đó đi ra ngoài.
Ra bên ngoài, Giang Nhu thở dài nói với nàng: “Càng ngày càng nhiều thương nhân tới Vọng Đô, bên ngoài sợ là càng ngày càng loạn.”
Hai người lên xe ngựa, Giang Nhu thấy Liễu Ngọc Như lâu không đáp lại, bà cảm thấy hơi kỳ lạ: “Ngọc Như, con có nghe ta nói chuyện không?”
Liễu Ngọc Như hoàn hồn, vội lên tiếng, Giang Nhu hiếu kỳ: “Con đang nghĩ chuyện gì mà nghĩ đến xuất thần như vậy?”
Liễu Ngọc Như thở dài, nàng ăn ngay nói thật nói: “Ta đang nghĩ, bà bà, người nói binh mã trong thiên hạ này cũng đang chuẩn bị đánh giặc, nếu thật sự đánh thật thì người lên chiến trường phải ăn cơm, người không lên chiến trường cũng phải ăn cơm, người nào cũng há mồm ăn cơm, vậy cơm từ đâu tới?”
“Tất nhiên tới từ người trồng trọt.”
Giang Nhu cảm thấy hơi kỳ lạ, Liễu Ngọc Như nói tiếp: “Vậy người nói, là người trồng trọt có tiền nhanh, hay là chúng ta có tiền nhanh?”
“Tất nhiên là chúng ta……”
Giang Nhu nói xong thì cảm thấy có chút không đúng. Liễu Ngọc Như lo lắng nói: “Vậy thì đúng rồi, đã nhiều năm trôi qua như vậy, triều đình trăm phương ngàn kế nghĩ cách trọng nông áp thương, còn không phải vì chuyện này sao? Ngài thử nghĩ xem, trong mắt của những quan gia đó, chúng ta không có tác dụng gì cả, thiên hạ thái bình đã như thế, hiện giờ thì thế nào? Hiện giờ chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy tới đây tị nạn, vì thế trong mắt quan gia, đó chính là có thêm nhiều cái miệng tới ăn cơm, mà mấy cái miệng đó còn là người không tạo ra nhiều lương thực, ngày nào U Châu cũng thả ra mười danh ngạch kinh thương, đó là vì hiện giờ U Châu còn chưa dự trữ để đánh giặc, nếu U Châu bắt đầu dự trữ thì sao đây?”
Chuyện đầu tiên Vương Thiện Tuyền dã tâm bừng bừng làm chính là ép buộc phú thương Dương Châu nộp tiền, phần lớn mấy nơi khác đều như vậy.
Nếu U Châu cũng bắt đầu chuẩn bị đánh giặc thì sao?
Giang Nhu nghe những lời này thì tức khắc đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng bà không thể yếu thế trước mặt tiểu bối được, bà ra vẻ trấn định rồi gật đầu nói: “Con nói có lý, để ta nghĩ lại xem……”
Liễu Ngọc Như khẽ thở dài một tiếng, sau đó không nói gì thêm.
Nàng quay đầu nhìn ra bên ngoài xe ngựa, cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Sau khi rời khỏi Dương Châu, dù cho đi qua Thanh Châu Thương Châu nhưng trước sau cũng không thể tới một chỗ hoàn toàn thái bình.
Khi Liễu Ngọc Như và Giang Nhu giải quyết chuyện ở quan phủ, Cố Cửu Tư đang ngồi ở ven đường cầm màn thầu rồi làm thêm một túi nước với một đám người ngồi xung quanh, hắn ngồi đó nghe đám người đến từ khắp nơi nói tin tức của chính mình. Đám tiểu ăn mày này không chỉ tìm lưu dân của mười ba châu, nghe đến chỗ này có đồ ăn thì có rất nhiều khất cái hằng ngày ngồi canh ở đầu đường cũng lại đây nói tin tức hữu dụng, nói xong thì Cố Cửu Tư sẽ phát màn thầu. Tuy những người này thân phận hèn mọn, nhưng chính vì hèn mọn, cho nên có rất nhiều người nói chuyện hoàn toàn không kiêng dè gì, mấy người đi dọc đường cũng bị bọn họ nghe rồi kể lại.
Tỷ như quan hệ ở U Châu phức tạp, mối quan hệ giữa Chu Cao Lãng và người dân địa phương không tốt, vừa thiếu tiền vừa thiếu lương thực, vì thế Phạm Hiên cực kỳ đau đầu;
Lại hoặc là hiện giờ Phạm Hiên đang ở nông thôn thu lương thực, chiêu mộ tân quân;
Lại hoặc là……
Vì thế chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủn, Cố Cửu Tư đã hiểu rõ tình huống ở Vọng Đô, sau khi hắn nghe xong thì đặt cái màn thầu cuối cùng xuống cáo biệt với mọi người. Tên tiểu ăn mày đi theo hắn nói: “Đại ca, sau này có loại việc như thế này thì nhớ tìm ta.”
Cố Cửu Tư cười cười: “Ngươi tên gì?”
“Ta tên Hổ Tử.” Tên ăn mày lập tức nói, “Dân địa phương ở Vọng Đô, đại ca người không phải người Vọng Đô đúng không? Cũng cần có tai mắt để hỗ trợ làm chút chuyện mà.”
Cố Cửu Tư nghe tên thiếu niên hơn mười tuổi này cò kè mặc cả quen thuộc như vậy, hắn nhướng mày trên dưới đánh giá Hổ Tử, sau đó nói: “Được, sau này nếu ta có việc thì tìm ngươi chỗ nào.”
“Miếu thổ địa thành Đông,” Hổ Tử lập tức nói, “Ngươi lưu lại tín hiệu cho ta là được.”
“Hiểu rồi.” Cố Cửu Tư gật đầu, cho hắn một đồng tiền, “Thưởng cho ngươi.”
Hổ Tử liên tục cảm tạ, Cố Cửu Tư trở về Cố phủ. Đi vào nhà, Liễu Ngọc Như và Giang Nhu đã trở lại, sắc mặt của hai người không tốt lắm, Cố Cửu Tư thấy các nàng thì cười nói: “Bị quan phủ gây khó dễ?”
“Cũng không phải gây khó dễ,” Giang Nhu thở dài, “Hôm nay ta và Ngọc Như hàn huyên, hiện giờ chúng ta đã không cần lo lắng vấn đề công văn của quan phủ, mà nên lo lắng Phạm Hiên cũng giống như Vương Thiện Tuyền ……”
Giang Nhu nói còn chưa dứt lời, Cố Cửu Tư đã mỉm cười, hắn nâng tầm mắt nhìn về phía Liễu Ngọc Như, trong ánh mắt mang theo vài tia giảo hoạt: “Ngọc Như thông minh.”
Ánh mắt kia mang theo mấy phần cười nhạo, Liễu Ngọc Như đang ngẩn người đã phản ứng lại, hôm nay hắn không đi theo hai người, e là đã nghĩ tới việc này.
Nàng tức khắc có chút bực bội, nhưng Giang Nhu ở Cố trước mặt Cửu Tư nên nàng chỉ có thể kiềm chế tính tình nghe Cố Cửu Tư nói: “Thật ra Ngọc Như nói đúng, hôm nay nhi tử cũng đi hỏi thăm tin tức trên đường, hiện giờ các châu tự lập, nơi khác cũng chuẩn bị cho việc chiến tranh, U Châu khó bảo toàn sẽ không như thế. Vì con đường buôn bán, vẫn cần thắt chặt quan hệ với quan phủ chút, bằng không chỉ có tài mà không có quyền thì cũng không giữ được.”
“Con nói đúng,” Giang Nhu thở dài, “Cũng không biết cữu cữu con như thế nào rồi.”
Nghe được lời này, mọi người cùng nhau trầm mặc. Qua hồi lâu sau, Liễu Ngọc Như nhìn nhìn sắc mặt của hai người, châm chước nói: “Không chỉ có cữu cữu, còn có công công……”
Liễu Ngọc Như đang nói thì không biết vì sao thanh âm dần dần nhỏ xuống, lại có chút không nói được, nhưng nàng biết nếu nàng không nói thì hai người ở đây, ai cũng không nói nên lời. Cuối cùng nàng vẫn nói: “Người cũng chưa về, mộ chôn quần áo và di vật…… Cũng nên có một cái.”
Mọi người ở đây trầm mặc, Cố Cửu Tư đã mở miệng, đang muốn nói chuyện thì nghe Giang Nhu nói: “Hắn còn chưa về.”
Cố Cửu Tư ngẩn người, hắn thấy Giang Nhu vừa lạnh nhạt vừa trấn định nói: “Một ngày không thấy thi thể hắn, ta sẽ không tin hắn đã đi.”
“Mẫu thân……”
Giọng nói của Cố Cửu Tư hơi khàn đi.
Người bị hoả táng thì còn gì gọi là hài cốt chứ?
Giang Nhu nói như vậy đơn giản vì nàng không thể tin hắn đi thật.
Cố Cửu Tư cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cha ta hắn……”
“Chuyện này không cần nhắc nữa.” Giang Nhu cắt ngang Cố Cửu Tư, “Chỉ cần còn một tia hy vọng, ta cũng sẽ chờ hắn. Con nói với ta hắn đã ra đi, vậy con thấy hắn đi hay con thấy thi thể hắn? Nếu đã không có, sao con dám khẳng định hắn đã đi? Nếu chờ đến khi ta đi mà hắn còn chưa trở về,” Giang Nhu nhìn Cố Cửu Tư, đôi môi run rẩy, khàn giọng nói, “Vậy con đặt y quan của hắn và ta cùng nhau, cùng hỏa táng.”
“Mẫu thân……”
“Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như nghe ra ngữ điệu quyết tuyệt của Giang Nhu, nàng giơ tay giữ chặt Cố Cửu Tư, thở dài nói, “Cứ như vậy đi. Chúng ta nói xem kế tiếp nên làm gì đi.”
Cố Cửu Tư trầm mặc, Giang Nhu chỉ mong có thể đổi sang đề tài khác, bà nâng tầm mắt nhìn về phía Liễu Ngọc Như: “Ngọc Như cảm thấy nên làm thế nào?”
“Ta nghĩ,” Liễu Ngọc Như mím môi, “Đúng lúc này, quyên góp toàn bộ tài sản trong nhà cho quan phủ?”
Nghe được lời này thì Giang Nhu ngẩng đầu, bà khiếp sợ nhìn Liễu Ngọc Như.
Cố Cửu Tư không dao động, Giang Nhu nhìn về phía Cố Cửu Tư, lại nhìn sang Liễu Ngọc Như, hai người trẻ tuổi này dường như không hề để tâm việc quyên góp toàn bộ gia sản, Giang Nhu nghẹn nửa ngày mới nói: “Ngọc Như, con có biết con đang nói gì không?”
“Bà bà,” Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng thở dài, “Cái đáng giá nhất trên đời này vĩnh viễn là tương lai.”
Dùng bạc triệu gia tài đổi lấy điểm dừng chân ở U Châu, cũng là đổi lấy một tương lai.
Giang Nhu không nói gì.
Tài sản Cố gia là bà và Cố Lãng Hoa từng li từng tí tích góp hơn nửa đời người, bà không thể dứt khoát như Liễu Ngọc Như được.
Tiền không chỉ là tiền, nó đại diện cho vật tư, đại diện cho quyền lựa chọn.
Cố Cửu Tư biết Giang Nhu nghĩ gì, hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi ngồi vào Giang Nhu trước mặt khuyên nhủ: “Mẫu thân, thật ra số tiền đó chúng ta không giữ được. Cố gia chúng ta không thể so với những thương hộ bình thường kia, chúng ta quá hấp dẫn chú ý, lại không có căn cơ gì ở U Châu cả, chúng ta nắm chặt trong tay số tiền này sẽ làm người khác đỏ mắt.”
“Vậy cũng không cần……”
“Chỉ quyên góp một bộ phận, bọn họ không có tiền sẽ luôn nghĩ ngươi có. Hơn nữa bọn họ luôn cảm thấy ngươi quyên góp một chút, sẽ không có đại ân đại đức gì. Chúng ta dứt khoát một lần quyên góp ra ngoài, không chỉ muốn quyên góp, mà còn muốn tìm một người, rồi quyên góp thông qua người này. Quyên góp xong thì chúng cũng không nên muốn gì cả, cần quyên góp để có tiếng tốt, như vậy mới có thể làm người khác cảm thấy chúng ta là nghĩa sĩ.”
Giang Nhu trầm mặc không nói gì, Cố Cửu Tư nói tiếp: “Hơn nữa, có chỗ dựa rồi, sau này con đường làm quan của con mới có thể dễ đi hơn.”
Giang Nhu khẽ run, ngay cả Liễu Ngọc Như cũng ngẩng đầu nhìn qua, Cố Cửu Tư bình tĩnh nói: “Con muốn làm quan.”
“Con muốn làm đại quan, làm một người có quyền thế, là đại quan có năng lực ảnh hưởng thiên hạ này. Cho nên mẫu thân à,” Cố Cửu Tư nhìn bà, nghiêm túc nói, “Chỉ là quyên góp một chút tiền là được. Nhưng nguy hiểm sau này chúng ta không nhất định cần đón lấy nữa. Hơn nữa, con không chỉ muốn dừng chân ở U Châu, con còn muốn bò lên trên.”
“Vậy con tính toán làm thế nào?”
Liễu Ngọc Như lên tiếng, nàng nhìn hắn: “Là trực tiếp tìm quan phủ đưa tiền cho bọn hắn sao?”
“Không,” Cố Cửu Tư lên tiếng, bình tĩnh nói, “Ta muốn để Chu Diệp tiến cử ta với Chu Cao Lãng, quyên góp toàn bộ tiền cho hắn.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, sau đó đối tầm mắt với Giang Nhu.
“Đây là vì sao?”
Giang Nhu có chút nghi hoặc: “Con thà đưa cho Chu Cao Lãng, vì sao không trực tiếp đi tìm Phạm Hiên?”
Dù sao thì Tiết độ sứ hiện giờ là Phạm Hiên, Chu Cao Lãng chỉ là một tướng quân, nếu muốn lấy lòng, tất nhiên Phạm Hiên tốt hơn nhiều.
Cố Cửu Tư cười cười: “Hiện giờ muốn lấy lòng Phạm Hiên, khẳng định không chỉ có một người, chúng ta qua đó ra mười phần lực, chỉ sợ Phạm đại nhân chỉ có thể nhớ rõ bảy tám phần tốt. Nhưng Chu tướng quân thì không giống, gần đây vốn có chút quan hệ tốt với Chu Diệp, tính mục đích có vẻ không mạnh như vậy. Thứ hai là ta nghe nói quân đội hắn đang cần tiền thiếu lương, ta đưa tiền toàn bộ cho hắn, hắn tất nhiên cảm kích mười phần. Tặng than ngày tuyết cũng tốt hơn thêu hoa trên gấm.”
Giang Nhu không nói chuyện, bà trầm ngâm một hồi mới nói: “Việc này quan trọng, con để ta ngẫm lại.”
“Mẫu thân nghiêm túc suy xét.” Cố Cửu Tư nghiêm túc nói, “Dù sao thì tuổi của nhi tử và Ngọc Như còn trẻ, có rất nhiều chuyện không tránh khỏi suy nghĩ không chu toàn, người nghĩ kỹ chút rồi đưa ra quyết định.”
Nói xong mấy lời này, Giang Nhu cũng có chút mệt mỏi, Cố Cửu Tư dẫn Liễu Ngọc Như trở về phòng, hai người đi trên hành lang, Liễu Ngọc Như duỗi tay nhéo eo hắn, tức giận nói: “Trong lòng đã nghĩ kỹ, còn để ta và mẫu thân đi một chuyến, chàng muốn cười nhạo ta à?”
“Ai da ai da,” Cố Cửu Tư ra vẻ thống khổ bất kham nói, “Phu nhân nhẹ chút, đau đau đau!”
Liễu Ngọc Như thấy dáng vẻ hắn thì không phân rõ thật giả, nàng miễn cưỡng thu tay lại, Cố Cửu Tư vội vàng cười làm lành: “Ta nào có thần cơ diệu toán như vậy, chỉ là trong lòng có ý tưởng, dù sao nàng cũng muốn ra cửa, đây không phải chia nhau ra ngoài thám thính khắp nơi, hỏi thăm hỏi thăm tin tức sao?”
Nói xong thì Cố Cửu Tư nâng tay áo quạt cho nàng, lấy lòng nói: “Đừng tức giận đừng tức giận, giảm nhiệt.”
Liễu Ngọc Như xụ mặt, vốn định ngụy trang một chút, nhưng nhìn dáng vẻ lấy lòng của hắn, nàng lại nhịn không được “Phụt” cười.
Cố Cửu Tư thấy nàng cười thì nói: “Ai da, dỗ phu nhân cười thực sự quá không dễ dàng.”
“Còn không dễ dàng sao?” Liễu Ngọc Như cười nhìn hắn, “Ta chưa yêu cầu chàng cái gì, chàng đã hoa ngôn xảo ngữ nói nói mấy câu làm ta cười, e là không có nữ nhân nào dễ dỗ dành hơn ta.”
“Vậy nàng muốn gì?”
Cố Cửu Tư đột nhiên lên tiếng, Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư nhìn nàng, ngược lại không hề vui đùa nữa, chỉ ôn hòa nói: “Dường như ta chưa tặng nàng thứ gì cả, nào có ai làm trượng phu bủn xỉn như vậy?”
Liễu Ngọc Như nghe thấy lời này thì không biết vì sao cảm thấy vành tai có chút nóng lên, nàng quay đầu đi, nhẹ lay động quạt tròn trong tay, có chút không tất nhiên nói: “Cái ta muốn có cũng có rồi, cũng không muốn gì cả, chàng nghĩ cái gì cứ tặng cái đó, làm gì có đạo lý đi hỏi ta?”
Cố Cửu Tư lắng nghe, nhìn nữ tử đứng trước mặt có chút không tự nhiên đỡ đỡ trâm cài trên đầu, hắn nhịn không được đứng phía sau cười ra tiếng, Liễu Ngọc Như có chút xấu hổ buồn bực, quay đầu lại nói: “Chàng cười cái gì!”
“Không, không có gì,” Cố Cửu Tư nói, “Nương tử băng tuyết thông tuệ, ngay cả đưa ra yêu cầu cũng bày ra dáng vẻ không giống người thường như thế, tại hạ bội phục.”
“Cố Cửu Tư!” Liễu Ngọc Như nổi giận, “Tự chàng sống một mình cả đời đi!”
Nói xong thì nàng thở phì phì đi khỏi, Cố Cửu Tư ngẩn người, sau đó vội vàng đuổi theo: “Ai ai ai, ta sai rồi, ta mua cho nàng cây trâm.”
“Mua trâm gì! Ai muốn trâm!”
“Được được được, ta tặng nàng, là ta muốn tặng nàng.” Cố Cửu Tư kéo tay áo nàng, Liễu Ngọc Như không ngừng hất ra, Cố Cửu Tư nhịn không được, thấy nàng kháng cự thì một tay chộp người vào trong lòng ngực, dùng tay vây khốn cả người nàng, hai người mặt đối mặt, Liễu Ngọc Như cả người sửng sốt, Cố Cửu Tư lại là hoàn toàn không để tâm, hắn chỉ ôm nàng cười nói: “Được rồi, ta sai rồi, ta không nên cười nàng, chờ ta làm xong việc, tự ta kiếm được số tiền đầu tiên sẽ mua trâm cho nàng, có được không?”
Liễu Ngọc Như không nói chuyện, nàng chỉ cảm giác vòng tay người này ở trên eo nàng, mang theo sức nóng không thuộc về nữ tử, nàng đỏ mặt xoay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Tùy chàng.”
Cố Cửu Tư thấy nàng nhượng bộ thì yên lòng. Nhưng mà lúc này, hắn mới phát hiện tư thế này có bao nhiêu ái muội.
Hắn cả người tức khắc cứng đờ, hắn cảm thấy đột nhiên buông ra có vẻ có chút xấu hổ, nhưng cứ ôm như vậy lại càng xấu hổ.
Liễu Ngọc Như nhận ra hắn giằng co, nàng dùng quạt tròn nhẹ nhàng gõ gõ tay hắn, đỏ mặt thấp giọng nói: “Còn không buông ra.”
Cố Cửu Tư vội vàng thả tay, Liễu Ngọc Như xoay người sang chỗ khác, nhỏ giọng nói câu: “Càn rỡ.”
Trước kia nàng cũng thường nói như vậy, hắn cũng không cảm thấy thế nào, thậm chí còn có thể hi hi ha ha coi đây là vinh.
Nhưng lúc này đây hắn đứng tại chỗ, cảm giác xúc cảm vòng eo mềm mại của cô nương dường như còn dừng trong tay. Hắn xoay đầu đi, cảm thấy không khí khô nóng thêm vài phần. Lời nói mềm như bông kia dường như là mang theo móc câu, mềm mại lại triền miên phác họa trong lòng hắn, câu đến trong lòng hắn ngứa ngáy.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy, chính mình làm chuyện này, thật sự càn rỡ.