Bây giờ hắn xuất hiện ở đây làm cho trong đầu nàng hơi rối loạn.
Vì cái gì mà hắn lại về sớm?
Có thể hay không…. Có thể hay không……
Trong đầu Liễu Ngọc Như đột nhiên xẹt qua một suy nghĩ không có khả năng như vậy, nhưng nàng lập tức đè lại suy nghĩ của mình. Nàng là một người bình tĩnh biết kiềm chế, bây giờ suy nghĩ trong đầu này quá nguy hiểm, nàng hít sâu một hơi, đè suy nghĩ đang sinh sôi này xuống.
Nàng rũ đôi mắt, đội khăn voan lên, trong tiếng sáo và trống mà đi đến trước cửa Cố phủ.
Nàng khiến bản thân mình không suy nghĩ gì cả, tiếp nhận lụa hồng từ tay Cố Cửu Tư, đi theo Cố Cửu Tư vào trong. Xung quanh là âm thanh của quan lễ nghi kêu uống, là tiếng pháo, là tiếng chúc mừng của rất nhiều người đến Cố phủ đòi tiền thưởng, nàng bước qua cánh cửa của Cố gia dưới tiếng diễn tấu của sáo và trống, sau đó là đến lễ đường.
Sau đó nàng và Cố Cửu Tư bái thiên địa.
Không có sự ngượng ngùng căng thẳng như dự đoán, hoàn toàn khác với hôn lễ mà nàng đã từng chờ đợi, giờ phút này, đáy lòng nàng bình tĩnh lại mờ mịt, cảm thấy đây hoàn toàn là một nghi thức, nàng cũng không suy nghĩ gì.
Hai người bái đường, có người dìu nàng vào phòng tân hôn, nàng một mình ở trong phòng tân hôn chờ đợi, quy củ trùm khăn voan, không nhúc nhích.
Ấn Hồng ở lại trong phòng, sự huyên náo bên ngoài hoàn toàn đối lập với sự im lặng bên trong phòng, Ấn Hồng lấy một chút điểm tâm nói với Liễu Ngọc Như: “Tiểu thư, buổi sáng người chưa ăn gì cả, hay là ăn vài miếng đi?”
“Không được.” Liễu Ngọc Như trả lời, nói với Ấn Hồng: “Khăn voan phải đợi lang quân lấy xuống, nếu vô ý làm rớt là điềm xấu.”
Nghe thấy lời này của Liễu Ngọc Như, Ấn Hồng ngẩn người, nàng đặt chén đĩa xuống, thở dài.
Nàng cùng lớn lên với Liễu Ngọc Như, đương nhiên là biết Liễu Ngọc Như đã vứt bỏ đi điều gì, giờ phút này thấy Liễu Ngọc Như vì cuộc hôn nhân này mà cúi đầu, trong lòng nàng không biết làm sao, còn có hơi khổ sở.
“Hôm nay nô tỳ ở bên ngoài,” Ấn Hồng do dự: “Nhìn thấy Diệp đại công tử vội vàng đuổi theo, người nói xem hắn có phải…..”
“Ăn nói cẩn thận.”
Liễu Ngọc Như lên tiếng nhắc nhở Ấn Hồng.
Nhưng mà lời nói của Ấn Hồng ở trong lòng nàng, đừng nói là Ấn Hồng, ngay cả bản thân nàng cũng nổi lên gợn sóng.
Chỉ là lý trí kiềm chế nàng, nàng bình tĩnh nói: “Hiện tại ta đã gả vào Cố gia rồi thì chính là người của Cố gia. Mọi thứ ngày hôm qua như đã chết vào ngày hôm nay, đừng nhắc lại, nếu để người khác nghe thấy, sợ là sẽ gây rắc rối.”
Ấn Hồng biết Liễu Ngọc Như nói có lý, nàng không cam lòng trả lời “Vâng”, cũng không nói nữa.
Tiệc rượu được tổ chức suốt đếm, Cố Cửu Tư chậm chạp trở về, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, không bao lâu sau, Liễu Ngọc Như chợt nghe thấy tiếng mở cửa, theo sau đó là giọng nói của Diệp Vận vang lên, nói với những người khác: “Cố phu nhân bảo ta tới với tân nương tử, các ngươi đi xuống đi.”
Nghe thấy Diệp Vận đến, Liễu Ngọc Như không khỏi có hơi kinh ngạc, nhưng nét mặt nàng bất động, sau khi nghe thấy tiếng mọi người xung quanh lui xuống, Diệp Vận đứng ở cửa, do dự một lát, nàng ta ngồi xuống bên cạnh Liễu Ngọc Như, thở dài nói: “Hiện giờ cũng không có những người khác, ta đến giúp tỷ, tỷ lấy khăn voan xuống đi, lát nữa có người đến thì trùm lên lại là được rồi.”
“Quy củ không thể bỏ.” Liễu Ngọc Như cung kính trả lời: “Chúng ta cứ nói chuyện như vậy đi, cũng không sao.”
“Tỷ đó,” Diệp Vận có hơi bất đắc dĩ, nàng cũng không ép buộc, ngồi xuống nói: “Há mồm ngậm miệng luôn là quy củ quy củ, trong lòng còn buông thả hơn ai hết, trong lòng ngoài mặt không đồng nhất như vậy, sau này phải chịu khổ đó.”
Liễu Ngọc Như nghe Diệp Vận nói chuyện, cảm thấy giống như khi chưa xuất giá, trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện một chút khổ sở. Nàng không biết vì sao mà rất muốn hỏi thăm Diệp Vận một chút tin tức về Diệp Thế An, nhưng nàng lại biết là không thích hợp, vì thế nàng không nói gì, chỉ nói: “Sao muội lại tới đây?”
“Ta uống rượu mừng ở tiệc rượu bên ngoài đó,” Diệp Vận giải thích: “Là Cố phu nhân tới tìm ta, nói tỷ một mình ở trong phòng chờ lâu rồi, sợ tỷ chán nên bảo ta đến với tỷ.”
Nghe thấy thế, trong lòng Liễu Ngọc Như hơi lo lắng. Giang Nhu là bà bà tốt, bà tốt với nàng, nàng ghi tạc trong lòng.
“Cố phu nhân có lòng rồi.”
“Còn không phải sao?” Diệp Vận cắn hạt dưa, thở dài: “Có đôi khi ta cũng không biết tỷ gả vào Cố gia là tốt hay không tốt, bà nội ta tuy rằng thích tỷ, nhưng bà ấy thật sự là không làm được tốt như Cố phu nhân. Mẫu thân ta thì càng khỏi nói, không tìm tỷ gây phiền phức là tốt rồi. Chỉ là tỷ từ trước đến nay quy củ, phỏng chừng bà ấy cũng không tìm được gì.”
Thật ra hiện tại Diệp Vận nói những lời này có hơi không ổn, nhưng Liễu Ngọc Như lại không ngăn cản. Nàng biết tính tình xưa nay của Diệp Vận, nói xong, Diệp Vận thuận miệng nói: “À, ca ta đã về rồi, tỷ biết rồi nhỉ?”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng im lặng một lúc, sau đó trả lời: “Không phải nói là còn một kỳ thi nữa sao? Sao lại về rồi.”
“Tin tức tỷ và Cố gia đính hôn truyền đến, ca ta liền về sớm rồi.”
Diệp Vận nói lời này xong, ngập ngừng một lúc, cuối cùng nói: “Ngọc Như, chuyện này tỷ đừng trách ca ta.”
Liễu Ngọc Như nghe xong lời này thì nhất thời nói không nên lời. Diệp Vận chậm rãi nói: “Lúc còn chưa cập kê bà nội đã gửi thư cho ca ta rồi, hỏi huynh ấy chuyện đính hôn của tỷ và huynh ấy, ca ta nói là nghe trong nhà sắp xếp. Sau đó Cố gia tới cửa cầu thân, bà nội ta….. cũng thôi. Dù sao Cố gia không phải là nhà dễ đối phó, tính tình của bà nội ta tỷ cũng biết…..”
Diệp Vận không nói rõ, Liễu Ngọc Như cũng biết.
Loại nhà cao cửa rộng như Diệp gia coi trọng thanh danh, không nói đến việc Cố gia đính hôn trước, bọn họ tuyệt đối sẽ không để đại công tử nhà mình lấy một nữ nhân đã từng đính hôn, cho dù là thật sự tranh giành với Cố gia, muốn tranh giành cũng tuyệt đối không tranh giành vì một Liễu Ngọc Như bình thường.
Trong lòng Liễu Ngọc Như hiểu rõ, cho nên ngay từ đầu nàng đã không hy vọng gì vào Diệp gia.
Mà dường như Diệp Vận sợ nàng thù hận Diệp Thế An, tiếp tục giải thích: “Nhưng ca ta không nghĩ như vậy, khi huynh ấy biết tin tỷ và Cố gia đính hôn liền gửi thư về nhà, nói Cố Cửu Tư không phải là người tốt, nếu đã sớm nói với tỷ, quân tử giữ lời, Diệp gia nên tới cửa nói rõ với Cố gia. Cố lão gia là một người giảng đạo, sẽ không ỷ thế hiếp người. Cho nên lần này huynh ấy cố ý về sớm…..”
“Nhưng muộn rồi.” Liễu Ngọc Như bình tĩnh lên tiếng.
Trong giọng nói của nàng không nghe thấy được gợn sóng nào, nhưng bản thân nàng lại biết, bên dưới khăn hỷ, nước mắt của nàng đã sớm không ngừng được rồi.
Bỗng nhiên nàng thấy may mắn vì đã không lấy khăn voan xuống, để cho Diệp Vận thấy dáng vẻ thảm hại của mình.
Tuy rằng Diệp Vận không biết Liễu Ngọc Như đã khóc rồi nhưng cũng biết giờ phút này Liễu Ngọc Như chắc chắn không vui vẻ, nàng thở dài, an ủi Liễu Ngọc Như: “Việc đã đến nước này, thật ra gả cho Cố Cửu Tư không hẳn là không tốt. Ít nhất thì Cố Cửu Tư thích tỷ, mạnh mẽ hơn ca ta một chút. Nhìn thấy ca ta không tồi nhưng thật ra thái độ làm người lạnh lùng, toàn tâm toàn ý vào con đường làm quan của huynh ấy, làm thê tử của huynh ấy thật sự rất vất vả.”
“Cố Cửu Tư tốt, mặc dù hắn không đàng hoàng, nhưng nhà hắn có quyền thế, tiêu xài cả đời cũng không có việc gì. Quan trọng nhất là hắn thích tỷ, yêu thương tỷ, tỷ xem, hắn nguyện ý vì tặng cho tỷ một hộp son mà mua cả cửa hàng son, chuyện này mọi người đều rất hâm mộ. Ngọc Như,” Diệp Vận kéo tay Liễu Ngọc Như, mềm mỏng nói: “Đừng hận ca ta, cũng đừng buồn, về sau tỷ sẽ sống tốt thôi, được không?”
Liễu Ngọc Như không nói, một lúc lâu sau, nàng kiềm chế giọng nói, nhu hòa nói: “Muội đừng lo lắng, ta hiểu được.”
“Vậy là tốt rồi.”
Diệp Vận thở phào nhẹ nhõm, nàng vội hỏi: “Tỷ có biết không, khoảng thời gian này, vì chuyện này mà ta gần như không ngủ được. Ta sợ tỷ hận nhà ta, hận ca ta, cũng sợ tỷ sống không tốt, sợ tỷ không đoái hoài gì đến ta nữa. Chúng ta cùng nhau lớn lên, tỷ còn thân hơn tỷ muội của ta, dù sao thì tỷ đừng vì chuyện này mà xa lánh ta.”
“Không đâu.” Liễu Ngọc Như thở dài, nàng dịu dàng nói: “A Vận, ta hơi mệt, muội để cho ta nghỉ ngơi một chút được không?”
“Được được được,” Diệp Vận vội nói: “Tỷ nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài trước.”
Diệp Vận tạm biệt nàng rồi đi ra ngoài, Liễu Ngọc Như một mình ở lại trong phòng, cuối cùng nàng cũng không kiềm chế được, nhỏ giọng nức nở.
Nếu như chưa bao giờ có được thì có lẽ cũng không có gì. Nhưng hóa ra người mà nàng đã từng mong chờ nhất chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là ở bên cạnh nàng, hóa ra Diệp đại công tử cũng muốn cưới nàng, sao nàng có thể cam tâm được?
Nàng cảm thấy đáy lòng mình nhấp nhô, nàng hận Cố gia đã hủy đi tâm huyết nửa đời của nàng, hận Cố Cửu Tư ấu trĩ làm bậy, nhưng nàng không thể không thừa nhận, đối mặt với lòng tốt của Giang Nhu, sự thân thiết ngẫu nhiên của Cố Cửu Tư, nàng lại không thể hoàn toàn căm hận. Nàng không biết vận mệnh của mình nên trách ai, chỉ có thể im lặng nuốt lệ bên dưới lớp khăn hỉ.
Nàng khóc một lúc, cuối cùng cũng ngừng, nàng nhân lúc không có ai, đứng dậy chỉnh sửa lớp trang điểm của mình, một lần nữa ngồi lên giường, đợi đến khi tiếng người đều tản đi, nàng nghe thấy âm thanh huyên náo bên ngoài, theo sau là tiếng cửa bị người ta đá văng “Rầm” một cái, sau đó còn có người ngã vào phòng, tiếp đó là tiếng cửa bị đóng lại.
Ngay sau đó, nàng chợt nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Cố Cửu Tư vang lên: “Thả con ra! Cố Lãng Hoa, phụ thân có gan thì thả con ra! Thành thân con cũng làm rồi, phụ thân còn làm gì vậy? Phụ thân còn muốn ép buộc con, muốn bức chết con phải không?!”
“Câm miệng!”
Bên ngoài truyền đến giọng nói phẫn nộ của Cố Lãng Hoa: “Khóa cửa sổ lại cho ta, hôm nay nó dám ra khỏi phòng thì đánh gãy chân nó cho ta!”
“Con khinh!” Cố Cửu Tư tức giận mắng Cố Lãng Hoa: “Phụ thân kẻ lừa đảo này, đã nói thành thân xong là thôi, người nhốt con lại là thế nào? Người không giữ chữ tín! Người thả con ra! Bằng không con và người không xong đâu!”
Lần này Cố Lãng Hoa không lên tiếng nữa, ông bảo người trực tiếp khóa chết cửa sổ và cửa chính, để lại thị vệ ở sân bên ngoài rồi dẫn người đi mất.
Cố Cửu Tư ngồi ở bên cạnh cửa mắng, Liễu Ngọc Như ngồi trên giường, trùm khăn hỷ lẳng lặng nghe ngóng.
Cố Cửu Tư mắng một lúc thì mệt, hắn đứng dậy, tìm nước uống một ngụm, uống xong rồi mới phát hiện ra Liễu Ngọc Như còn đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường, hắn bị dọa mà lùi lại một bước, sau đó mới bình tĩnh lại, mang theo một chút sợ hãi mà nói lắp bắp: “Nàng….. nàng trùm khăn ngồi đó làm gì? Nàng chưa ngủ à?”
“Chàng chưa về,” Liễu Ngọc Như để cho bản thân mình không suy nghĩ gì cả, dùng giọng nói cung kính: “Chưa vén khăn hỷ lên, Ngọc Như không dám ngủ.”
“Nàng không biết tự vén lên à?” Cố Cửu Tư có chút không hiểu, nhưng hắn vẫn bước đến, vén khăn hỷ của Liễu Ngọc Như lên, sau đó cầm ly nước quay lại bên cạnh cái bàn.
Vẻ mặt Liễu Ngọc Như bình tĩnh ngồi trên giường, Cố Cửu Tư quay đầu lại nhìn nàng một cái, thấy nàng vẫn không nhúc nhích thì nhăn mày lại: “Đã vén khăn lên rồi, nàng vẫn không nhúc nhích ngồi đó giả chết hả? Hơn nửa đêm đừng hù dọa, nhanh đi ngủ đi.”
“Lang quân còn chưa uống rượu giao bôi với ta.”
Nghe thấy thế, Cố Cửu Tư sợ đến mức tay run lên.
Hắn mở to mắt, quay đầu lại nhìn về phía Liễu Ngọc Như đang ngồi trên giường, vẻ mặt Liễu Ngọc Như nhìn không ra vui buồn, giống như ao tù nước đọng, không khí trầm lặng, không có một chút tinh thần như khi mới gặp.
Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú nàng một lúc, một lúc lâu sau hắn đột nhiên hỏi: “Nàng thật sự cam tâm tình nguyện gả cho ta sao?”
Liễu Ngọc Như không lên tiếng, nàng giương mắt nhìn Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư cầm ly rượu, có hơi căng thẳng, lắp bắp nói: “Thật ra ta cũng biết, tiểu thư khuê các ở thành Dương Châu không có một ai để ý đến ta, ta ngoại trừ có tiền và có mặt thì cái gì cũng không có, mọi người chướng mắt ta ta cũng bình thường. Ta cũng không muốn có ai để ý tới. Đời này ta chỉ muốn cưới cô nương thật lòng thích ta mà ta cũng thật lòng thích cô nương ấy, ta và nàng ấy sẽ sống hòa thuận với nhau cả đời.”
“Cho nên?”
Liễu Ngọc Như không hiểu hắn muốn nói gì, nàng nhìn Cố Cửu Tư đang suy nghĩ, hắn rót một chén trà, lấy lòng chạy tới, ngồi trên cái ghế trước mặt nàng, đưa chén trà cho nàng.
Liễu Ngọc Như cầm chén trà, không nói một lời, sau đó chợt nghe Cố Cửu Tư nói với vẻ mặt nịnh hót: “Liễu tiểu thư, ta biết, thật ra nàng là một nữ nhân thấu hiểu và thông minh.”
Liễu Ngọc Như giương mắt nhìn hắn, bảo hắn tiếp tục.
Cố Cửu Tư cười cười, sau đó nói: “Cho nên ta muốn thương lượng với nàng, ta biết nàng cũng không thích ta, hay là thế này, sau này, nhà cho nàng quản lý, nàng cũng có thể lấy tiền của nhà ta để đi kiếm tiền, chờ đến khi nàng tự lập được rồi, sau khi nàng có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, nếu nàng vừa ý ai, hoặc là ta vừa ý ai thì chúng ta hòa ly, thế nào?”
Nghe thấy thế, Liễu Ngọc Như mở to mắt, hoảng sợ nhìn Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư đang chìm đắm trong tưởng tượng tốt đẹp về tương lai của mình, hắn nghiêm túc lập kế hoạch: “Ta đã suy nghĩ rồi, lý do nữ nhân các nàng để ý đến thanh danh là vì gả vào một nhà tốt, gả vào một nhà tốt là vì có cuộc sống tốt. Vậy nếu bản thân nàng có thể tự làm cho nàng sống tốt thì nàng không cần gả vào nhà tốt, không cần gả vào nhà tốt thì người ta thích nói gì cũng sẽ không quan trọng nữa đúng không?”
“Cả đời người chỉ có mười mấy năm, ai cũng không thể khiến bản thân mình tủi thân mà đi một vòng vô ích. Liễu tiểu thư, sau này nàng trở thành một nữ phú thương, sau đó gặp một người thật lòng yêu nàng, nếu hắn thật lòng yêu nàng thì đương nhiên sẽ cưới nàng, cùng nàng vui vẻ cả một đời, đó mới gọi là cuộc đời. Nếu không yêu nàng, nàng ở một mình thì cũng không có gì.”
“Mà ta, ta cũng sẽ gặp được một cô nương mà mình thích, đương nhiên, nếu không gặp thì thôi, một mình ta chiến đấu cả đời cũng rất tốt. Nhưng nếu gặp được thì ta muốn cùng nàng ấy sống thật tốt. Nếu ta thích nàng ấy thì nhất định không thể khiến nàng ấy tủi thân, cho nên ta đã suy nghĩ, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ mỗi người một ngả. Bởi vì ta không vĩ đại như vậy, không có cách nào vì cả đời nàng mà trả bằng cả đời ta được. Ta biết hiện tại nàng không chấp nhận được, nhưng lời nói của ta, nàng hãy suy nghĩ kỹ, chúng ta có rất nhiều thời gian, nàng cứ từ từ suy nghĩ, đến khi suy nghĩ xong rồi thì nàng sẽ biết, cách này của ta thật sự rất không tồi.”
Liễu Ngọc Như không lên tiếng, cả người nàng đều đang run rẩy.
Nàng không biết vì sao, vì sao mà gặp phải người như vậy. Răng nàng đều run lên, trong lòng toàn là sợ hãi, nàng cắn răng nói: “Nếu…. Nếu chàng không thích ta thì vì sao lại cưới ta?”
“Chuyện này ta phải hỏi nàng,” Vẻ mặt Cố Cửu Tư khó hiểu: “Nàng đã không thích ta thì vì sao lại gả cho ta?”
“Nàng đã đồng ý hôn sự rồi, khiến cho chúng ta tiến thoái lưỡng nan. Ta không cưới nàng thì nàng sẽ muốn chết. Nhưng ta cưới nàng rồi thì ta phải chôn vùi cả đời này của mình. Ta không thể ngồi chờ chết. Chúng ta thương lượng thật kỹ,” Vẻ mặt Cố Cửu Tư nghiêm túc: “Ta tin rằng có một ngày, nàng nhất định sẽ đồng ý với suy nghĩ hòa ly của ta…..”
Lời nói còn chưa dứt, Liễu Ngọc Như không thể nhịn được nữa, tát một cái “Chát” lên mặt Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư bị đánh đến ngẩn ngơ, sau đó hắn chợt nghe thấy tiếng bật khóc của Liễu Ngọc Như.
“Cút! Ngươi cút cho ta!”