Người xung quanh đờ đẫn nhìn sang, có vài người lại rục rịch.
Cơ thể Liễu Ngọc Như khẽ run, nàng tựa như biết gì đó, nàng nghe nam nhân kia rống giận: “Đưa cho ta! Đưa túi gạo cho ta!”
Mà nữ nhân kia lại gắt gao nắm lấy cái túi, dù như thế nào cũng không chịu buông tay.
“Chỉ một đêm thôi!”
Nữ tử kia hét lớn: “Một đêm thôi cổng thành sẽ mở, vào thành rồi quan phủ sẽ phát lương thực, ngươi không chờ nổi một đêm sao!”
“Cổng thành sẽ không mở!”
Nam tử kia hét lớn: “Chúng ta từ Lương thành chạy tới, bọn chúng chính là như vậy, vẫn không mở cổng thành, hiện tại Thanh thành cũng sẽ không mở! Nhiều bách tính lưu dân như vậy, bọn chúng làm sao dám mở!”
“Vậy làm sao bây giờ….”
Có người hỏi thành tiếng: “Chúng ta chạy tới đây, bọn họ không mở thành, chúng ta làm sao bây giờ?!”
Từng tiếng hỏi thăm rất nhanh đã có đáp án, lúc nam tử kia liều lĩnh cướp túi của nữ tử, nữ nhân kia ngã trên mặt đất cuối cùng bất động, tất cả trật tự, tất cả đạo đức, tất cả thiện lương đều hóa thành hư vô. Người xung quanh điên cuồng tiến về phía người yếu đuối mà bọn họ thấy, tiếng thét chói tai và tiếng chửi rủa hỗn loạn cả một vùng, Cố Cửu Tư bắt lấy Liễu Ngọc Như đi về phía xa.
Nhưng lít nha lít nhít xung quanh đều là người, dã man và bạo lực dường như sẽ lây nhiễm, như gió như sóng, nhanh chóng cuốn lấy những người xung quanh.
Cố Cửu Tư không đành lòng làm tổn thương người ta, thế là hắn chỉ đẩy người bên cạnh ra, che chở Liễu Ngọc Như, khó khăn tiến lên.
Nhưng không biết là ai, đột nhiên rống lớn một câu: “Bọn họ có lương thực!”
Tất cả mọi người nhìn về phía Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như, người đó hét lớn: “Vừa rồi ta trông thấy bọn họ ăn bánh, bọn họ có lương thực!”
So với những lưu dân đói bụng đến mức xương cốt đều lồi ra thì Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như quả thật tốt hơn rất nhiều. Mặc dù bọn họ có vẻ tiều tụy, nhưng tinh thần vẫn tính là sung mãn, rõ ràng không phải là dáng vẻ đói khát thời gian dài.
Liễu Ngọc Như nhìn từng đôi mắt sói đó, cả người nàng đều run lên, Cố Cửu Tư bảo vệ nàng ở sau lưng, cầm đao trong tay, ra vẻ tỉnh táo mở miệng: “Các ngươi muốn thế nào?”
Nhưng tất cả mọi người lại đều nhìn bọn họ, không ai bước lên trước, hai bên giằng co. Cố Cửu Tư biết, giờ phút này hắn tuyệt đối không thể lui bước, tuyệt đối không thể có bất kỳ yếu thế gì, nếu không một khi có người tiến lên, hắn sẽ giống như thiếu niên phú thương lúc trước, rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng nhất.
Hắn không cho phép bất kỳ ai mở đầu.
Nhưng thật ra hắn cũng sợ.
Không phải hắn sợ nhiều người như vậy.
Lúc Vương Vinh mang theo binh sĩ đông nghịt đến, hắn không sợ, nhưng bây giờ hắn sợ. Không chỉ là bởi vì số người đông nghịt nhìn không rõ, càng sợ hơn chính là vì….
Bọn họ không phải quân đội.
Bọn họ là bách tính, là bách tính bị vận mệnh bức đến bước đường cùng,
Bọn họ sai sao?
Bọn họ chỉ muốn sống, chỉ là dùng hết toàn lực, phải nắm được cơ hội sống sót. Trong tay hắn có đao, hắn chỉ cần rút đao, có lẽ cuối cùng hắn lại vì đánh luân phiên mà kiệt sức ngã xuống, nhưng bây giờ so với lúc trước thì chính là đơn phương đồ sát. Chuyện này là tội nghiệt mà cả đời hắn đều không tẩy sạch, là ác mộng mà cả một đời hắn đều không thể quên được.
Rút đao với kẻ yếu, chuyện này vi phạm vào tín ngưỡng và tất cả những gì hắn biết lúc trước.
Nếu như bây giờ chỉ có một mình hắn thì cũng thôi, nhưng Liễu Ngọc Như đứng sau lưng hắn, thê tử của hắn.
Thế là hắn nắm chặt đao, giằng co với bọn họ.
Mà lúc này, một nam nhân đột nhiên vọt ra, vóc dáng hắn ta không cao lớn lắm, hắn bổ nhào tới trước mặt Cố Cửu Tư, khóc lóc điên cuồng dập đầu nói: “Công tử, công tử ngài thương xót ta đi, nương tử của ta chỉ còn một hơi cuối cùng thôi, nàng không xong rồi, nàng sắp không xong rồi, ngài cho nàng một con đường sống đi.”
Cố Cửu Tư ngẩn người.
Cũng chính lúc này, nam nhân này đột nhiên đánh tới!
Hắn có đao!
Dù là cây đao đó rất ngắn nhỏ, thế nhưng trong thời điểm này, có một thanh đao, đó chính là lợi khí. Hắn ta liều lĩnh vọt về phía Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư một cước đá văng hắn, mà lúc này tất cả mọi người xung quanh xông lên, Liễu Ngọc Như trốn sau lưng Cố Cửu Tư, người bên cạnh lôi kéo nàng, cướp đoạt bao quần áo của nàng, Cố Cửu Tư không dám ra tay giết người, hắn cố gắng đá văng người xung quanh.
Nhưng người đông lắm, đông lắm.
Bọn họ lít nha lít nhít, bọn họ liều lĩnh, Liễu Ngọc Như bị người ta đá một cước vào bụng, bao quần áo nàng ôm trong ngực bị người ta vồ đi, bánh nướng sớm đã cứng ngắc lăn xuống. Người xung quanh kêu lên sợ hãi: “Là bánh! Còn có mì!”
Rất nhiều người tiến lên, cướp lấy rồi dồn vào miệng, không có một chút chần chờ nào.
Thứ này đối với lưu dân quý giá cỡ nào!
“Bọn họ còn nữa!” Người không cướp được thì đỏ mắt, bọn họ lại không cố kỵ gì, liều mạng nhào lên, Cố Cửu Tư nhìn thấy nam tử kia một lần nữa cầm lưỡi dao đâm về phía Liễu Ngọc Như, cuối cùng hắn không thể nhịn được nữa, rút đao.
Máu tươi tung tóe, xung quanh kêu lên sợ hãi.
Cố Cửu Tư chém liên tục ba người, hắn vừa che chở Liễu Ngọc Như, vừa cầm đao, nhìn tất cả mọi người, phẫn nộ quát: “Cút đi!”
Cuối cùng không có ai dám bước lên nữa, Cố Cửu Tư bắt lấy Liễu Ngọc Như, từng bước một đi về phía xa, hắn gắt gao nhìn chằm chằm tất cả mọi người, mặt nhuốm máu giống như Tu La.
Trong mắt Liễu Ngọc Như ngấn nước mắt, cả người nàng đều đang run rẩy, sức lực duy nhất chống đỡ nàng, duy nhất chống cự lại tất cả, đều bắt nguồn từ bàn tay đỡ lấy nàng.
Tất cả mọi người nhìn bọn họ chằm chằm, nhìn bọn họ đi ra ngoài.
Có người muốn nhào tới, nhưng thân thủ của Cố Cửu Tư lại hết sức gọn gàng, quay đầu chém người ngã xuống mặt đất, loại thân thủ nhanh nhẹn này, cuối cùng làm cho tất cả mọi người biết ai là người không thể trêu chọc, thế là không có ai dám đánh lén bọn họ nữa, bọn họ chậm rãi bước đi, biến mất trong đêm, sau đó mới bắt đầu vòng mới tiếp tục tranh giành.
Chờ đến khi không nhìn thấy người nữa, Cố Cửu Tư nắm lấy Liễu Ngọc Như bắt đầu chạy điên cuồng, hai người chạy một mạch trên đường lớn, bọn họ vốn không dám dừng lại nghỉ ngơi, cảm thấy sau lưng dường như có mãnh thú nước lũ đuổi theo.
Bọn họ trông thấy người thì sợ hãi, chạy đến khi không chạy nổi nữa thì bắt đầu đi. Hai người không nói một câu, trong lòng sợ hãi, kinh hoàng, lây truyền trong lúc vô hình.
Chờ mặt trời mọc, trên đường bọn họ đi đã không còn bóng người nữa. Người trước đó đều là từ Thương Châu phía bắc đi xuống phía nam, mà bọn họ lại đi ngược lên phía bắc, người đương nhiên càng ngày càng ít.
Bọn họ rất mệt mỏi, nhưng bọn họ không dám dừng bước chân, so với những lưu dân kia thì chống đỡ bọn họ còn có một lòng tin vô cùng kiên định.
Bọn họ phải đến U Châu.
Ở U Châu, bọn họ còn có người thân của mình đang đợi.
Liễu Ngọc Như lôi kéo tay Cố Cửu Tư, hai người đi trên con đường vắng vẻ hoang tàn. Bọn họ vẫn đi, đi mãi.
Người càng ngày càng thưa, đồ ăn cũng càng ngày càng ít, bọn họ từ một ngày hai nữa biến thành một ngày một bữa. Bọn họ mệt mỏi liền tìm chỗ ngủ, dựa vào đại thụ nằm ngủ, theo bọn họ lên phương bắc đã gần như không thấy người nữa.
Không có bao quần áo của Liễu Ngọc Như, lương thực của bọn họ từ bao no biến thành hoàn toàn không đủ, thế là trên đường đi, bọn họ nhìn thấy cây, trông thấy cỏ, phàm là thứ có thể ăn được đều cố gắng ăn hết.
Nếu như gặp được nguồn nước, bọn họ nhất định phải cố gắng uống nước, sau đó đổ đầy vào túi rượu của Cố Cửu Tư.
Nhưng mặt trời càng ngày càng gắt, khoảng cách gặp được nguồn nước lại càng dài.
Lần đầu tiên bọn họ liếc mắt nhìn sang nơi hoang vu không có giới hạn, không có cỏ, không có cây, nhà cửa trống không, đất đai như một cái mai rùa lớn khô nứt.
Người ngã xuống trước là Liễu Ngọc Như, thể chất nàng yếu, sau khi nằm ngủ một ngày, Cố Cửu Tư phát hiện ra nàng vẫn chưa tỉnh lại. Hắn bị dọa đến mức vội vàng rót nước cho nàng, sau đó mở bao quần áo ra, muốn cho nàng ăn.
Mà lúc mở bao quần áo ra, Cố Cửu Tư kinh ngạc phát hiện, lương thực còn lại trong bao quần áo còn nhiều hơn so với hắn nghĩ.
Hắn ngẩn người, sau đó mới phản ứng được,
Những cái bánh để lại này, chắc là Liễu Ngọc Như cố ý ăn ít để lại. Hắn cảm thấy trong mắt hơi chua xót, hắn nói không ra được là cảm giác gì, nhưng tình huống cũng không cho hắn suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng cầm bánh, uống chút nước, sau khi nhai nát thì miệng kề miệng đút cho nàng ăn.
Khi đó cũng không để ý tới lễ nghi hay không lễ nghi gì, trong đầu hắn chỉ muốn nàng sống, dù cho thế nào đều phải sống.
Hắn cho nàng ăn xong rồi thì cõng nàng lên, bắt đầu tiếp tục đi. Nhiệt độ trên mặt đất rất cao, giày của hắn đã sớm nát rồi, hắn có thể cảm nhận rõ ràng da chân mình bị cọ sát đau đớn, nhưng hắn không dám dừng lại.
Hắn vẫn luôn đi về phía trước, đợi đến buổi chiều, thời tiết chuyển lạnh, Liễu Ngọc Như nằm trên lưng hắn, chậm rãi mở mắt ra. Nàng cảm nhận được độ ấm của hắn, nhìn cảnh tượng xung quanh, khàn giọng nói: “Cửu Tư?”
Cố Cửu Tư ngẩn người, sau đó hắn vui vẻ nói: “Nàng tỉnh rồi!”
“Ta làm sao vậy?”
Liễu Ngọc Như không còn sức, nàng cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn, Cố Cửu Tư cõng nàng, tựa như sợ dọa phải nàng, ôn hòa nói: “Vừa rồi nàng ngất đi.”
“Thật xin lỗi…”
“Nói xin lỗi cái gì,” Cố Cửu Tư cười, trong giọng nói hơi khàn: “Người nên xin lỗi là ta mới đúng.”
Liễu Ngọc Như không nói, Cố Cửu Tư cõng nàng, hắn cố gắng để giọng nói nhẹ một chút, nhưng vẫn không kiềm chế được sự thống khổ và tuyệt vọng, áy náy và khó xử trong lòng.
“Ta nên sớm một chút phát hiện ra nàng không ăn gì.” Giọng nói hắn tựa như rất nhẹ nhàng, nhưng Liễu Ngọc Như vẫn nghe được giọng nghẹn ngào: “Ta nên biết sớm một chút….”
“Không sao.” Liễu Ngọc Như nằm trên lưng hắn, giọng nói hơi mệt mỏi: “Ta nguyện ý.”
“Nàng nguyện ý cái gì…” Giọng nói Cố Cửu Tư hơi run rẩy.
“Lương thực không đủ.” Nàng mở miệng, chậm rãi nói: “Chúng ta cùng ăn thì không đến được U Châu. Ta ăn ít một chút, chàng có thể ăn nhiều một chút. Ta tính rồi, ta còn có thể chống đỡ mấy ngày nữa, chờ đến lúc đó còn có nửa quãng đường nữa, không có lương thực, chàng không tìm được nguồn nước thì chàng lấy máu của ta để uống….”
“Nàng nói hươu nói vượn gì vậy!”
Cố Cửu Tư gào thét lên tiếng, thật ra hắn đoán được, hắn đoán được suy nghĩ của Liễu Ngọc Như, nhưng khi Liễu Ngọc Như thật sự nói ra miệng, hắn vẫn không nhịn được mà nổi giận lên tiếng: “Nàng đừng mơ!” Giọng nói Cố Cửu Tư run rẩy: “Cho dù ta chết, ta cũng sẽ không làm chuyện như vậy. Liễu Ngọc Như ta cho nàng biết, muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cùng chết. Nếu như nàng chết rồi thì ta cũng không đi U Châu nữa, ta không đi đâu hết, ta sẽ cùng nàng chết ở đây.”
Cố Cửu Tư nói rồi nước mắt liền rơi xuống.
Hắn cho rằng mình sẽ không rơi lệ nữa, cho rằng mình trưởng thành rồi, nhưng hắn lại phát hiện ra, ông trời này vĩnh viễn tàn nhẫn hơn so với ngươi tưởng tượng.
Khi hắn mất phụ thân, mất đi bằng hữu, bây giờ còn muốn để hắn mất đi Liễu Ngọc Như.
Mà lần mất đi này lại giống như lăng trì, khiến hắn trơ mắt nhìn, nhìn, thậm chí là vì sự sống sót của mình mà tự tay đưa nàng đến địa ngục.
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để cho ông trời đạt được.
Hắn tuyệt đối sẽ không làm ra việc mà ông trời cho rằng hắn sẽ lựa chọn.
“Ta biết, nàng vẫn nghĩ đến mẫu thân nàng,” Cố Cửu Tư khóc thành tiếng: “Mẫu thân nàng còn đang ở U Châu chờ nàng, nàng là nữ nhi duy nhất của bà, nàng không còn thì bà ấy làm sao bây giờ? Ta sẽ không giúp nàng chăm sóc bà ấy, cho dù nàng chết thì ta cũng sẽ không quan tâm đến bà ấy. Ta là một người lòng lang dạ sói, ta sẽ không áy náy, ta sẽ cùng nàng chết ở đây, ta tuyệt đối sẽ không để nàng được toại nguyện!”
“Nàng chết không được gì cả.” Cố Cửu Tư lẩm bẩm: “Liễu Ngọc Như, nàng phải sống, nàng nhất định phải sống, biết chưa?”
Nàng không thể chết.
Nàng chết rồi…. Nếu nàng chết đi rồi…
Cố Cửu Tư ngẩng đầu, nhìn khắp nơi xung quanh.
Nếu nàng chết rồi… hắn làm sao bây giờ?
Hắn không nghĩ ra được.
Bây giờ mạng sống của nàng, chính là ý niệm để hắn tồn tại, cho nên nàng không thể chết, tuyệt đối không thể.
Nhưng Liễu Ngọc Như không trả lời hắn được nữa.
Nàng có ý thức, thế nhưng đã không còn sức để mở miệng.
Nàng chỉ nằm trên lưng hắn, cảm nhận nam nhân này, hắn cố chấp cõng nàng, từng bước một đi về phía trước.
Nàng không biết là nghị lực và quyết tâm gì khiến hắn không dừng lại.
Bọn họ đã ăn hết tất cả lương thực rồi, chỉ còn lại nửa túi nước, lúc này đã không còn gì để ăn, thế là Cố Cửu Tư và nàng cùng chịu đói, mỗi ngày uống một chút nước, miễn cưỡng duy trì sự sống.
Lúc tới gần U Châu chỉ còn lại hơn một trăm dặm, cuối cùng Cố Cửu Tư không chống đỡ nổi nữa, cả người ngã xuống.
Chờ đến khi hắn tỉnh lại đã là ban đêm, Liễu Ngọc Như lẳng lặng nằm, hắn cuống quýt dò xét hơi thở của Liễu Ngọc Như, hơi thở của Liễu Ngọc Như rất yếu ớt, Cố Cửu Tư lại nhẹ nhàng thở ra.
Hắn vươn tay ôm chặt Liễu Ngọc Như trong lòng, hắn siết chặt tay, rất dùng sức, rất dùng sức, ôm chặt nàng.
“Ngọc Như,” Hắn khàn giọng lên tiếng: “Nàng nhất định phải bên cạnh ta….”
Hắn dán mặt mình lên mặt nàng, giọng nói run rẩy: “Nàng là mạng sống của ta, nàng phải sống, biết chưa?”
Liễu Ngọc Như không lên tiếng.
Thật ra hắn rất muốn rơi lệ, rất muốn có một chút nước mắt rơi xuống, ít nhất Liễu Ngọc Như có thể uống một chút.
Nhưng mà hắn đã không còn nước mắt nữa.
Nước mắt không đủ khiến cả người hắn cũng đến cực hạn.
Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời nóng bỏng kia, hắn biết, còn chịu đựng đi như vậy, hắn và Liễu Ngọc Như đều phải chết.
Hắn cắn răng, lấy đao bên hông ra cắt bàn tay mình.
Máu đỏ tươi rơi xuống, hắn giữ lấy hàm dưới của Liễu Ngọc Như, rót toàn bộ vào miệng nàng.
Có một chút rơi lên mặt và môi của nàng, Cố Cửu Tư thấy vết thương sắp đông lại, hắn vội vàng mút lấy vết thương, uống một chút máu cuối cùng. Sau đó hắn nhìn giọt máu trên mặt Liễu Ngọc Như, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng liếm trên mặt, trên môi nàng.
Đó không phải là một nụ hôn kiều diễm chút nào, song khi sự mềm mại từ đầu lưỡi truyền đến, hắn vẫn cứ cảm thấy sự run rẩy trong lòng khiến cho người ta phát sợ kia.
Hắn cuống quýt lui lại, nhìn trên mặt Liễu Ngọc Như không biết là do màu máu lưu lại hay là do hắn ảo giác, hoặc là thật, có thêm một chút hồng hào.
Hắn một lần nữa cõng nàng lên, tiếp tục đi về phía trước. Thật ra hắn cũng đã không còn sức nữa, thế nhưng người trên lưng lại trở thành tất cả niềm tin của hắn.
Hắn không sợ chết, nhưng hắn vừa nghĩ tới nếu như hắn chết thì Liễu Ngọc Như sẽ chết, hắn liền sợ chết.
Thế là hắn chỉ có thể chống đỡ, đi trên mặt đất hoang dã không người, đi thẳng, đi thẳng.
Đi cả ngày lẫn đêm, cuối cùng hắn cũng thấy được một chút màu xanh, thấy được người.
Hắn lại cõng Liễu Ngọc Như đi về phía trước, liền nhìn thấy cột mốc ranh giới.
Trên cột mốc ranh giới là hai chữ đã không rõ ràng lắm, U Châu.
Cố Cửu Tư nhìn hai chữ kia, môi khẽ run.
“Đến rồi….” Hắn khàn giọng lên tiếng: “Ngọc Như… chúng ta đến rồi.”