Mục lục
GẢ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, sắc mặt Liễu Ngọc Như tức khắc trầm xuống, nàng vội vàng đi ra ngoài, vội hỏi: “Người của Hình Bộ nói thế nào?”




“Bọn họ nói công tử liên quan đến án của Lưu Xuân,” Mộc Nam đi sau Liễu Ngọc Như, vừa đi vừa nói, “Những cái khác không nói nhiều, đã đi rồi.”



Liễu Ngọc Như vừa đến trước cửa, Cố Cửu Tư đã bị đưa đi, để lại xe ngựa của Cố Cửu Tư và Thẩm Minh đang nôn nóng. Thẩm Minh nhìn thấy Liễu Ngọc Như, vội vàng nói: “Tẩu tử, bây giờ…”



“Đừng nhiều lời,” Liễu Ngọc Như nhảy lên xe ngựa, vội vàng nói: “Chúng ta đến cửa cung tìm Diệp đại ca.”



Liễu Ngọc Như bảo phu xe đánh ngựa chạy đến cửa cung, sau đó ngừng ở cách đó không xa, nhìn thấy xe ngựa “Diệp” gia đến, nàng vội vàng bảo Mộc Nam đi ngăn xe ngựa lại, phân phó: “Bảo Diệp công tử đến chỗ ta một chuyến.”



Mộc Nam vội vàng chạy qua, ngăn xe ngựa của Diệp gia lại, Diệp Thế An nhô đầu ra nói vài câu rồi chào Diệp ngự sử, xuống xe ngựa, đi đến xe ngựa của Liễu Ngọc Như.



Lúc đến hắn đã biết là không tốt, xốc màn xe ngựa lên, nói thẳng: “Đã xảy ra chuyện gì?”



“Người của Hình Bộ đưa Cửu Tư đi rồi,” Liễu Ngọc Như nói đơn giản, “Nói là liên quan đến án của Lưu Xuân.”



Diệp Thế An nghe vậy sửng sốt một lát, sau đó trầm giọng nói: “Ta hiểu rồi, chắc hôm nay triều đình sẽ nói về chuyện này, ta hạ triều rồi sẽ đến Hình Bộ tìm hiểu, muội đừng sốt ruột, cứ chờ ở nhà đi, chúng ta làm rõ rồi sẽ có động tác.”




Liễu Ngọc Như gật đầu: “Đa tạ.”




Xác nhận Diệp Thế An không sao, thông báo cho Diệp Thế An xong, Liễu Ngọc Như bảo Thẩm Minh cứ theo Diệp Thế An thượng triều như bình thường, sau đó nàng quay đầu rời đi.



Về nhà, Liễu Ngọc Như lập tức sai người đến Hình Bộ tìm người, cầm tiền theo đút lót người Hình Bộ rồi hỏi tình huống.



Người Hình Bộ nhận tiền của Liễu Ngọc Như nhưng cũng đều nói là bọn họ không biết tình huống, chỉ nói nếu người đến tay thì bọn họ sẽ quan tâm chiếu cố.



Liễu Ngọc Như ở nhà đứng ngồi không yên, giao hết việc cho Diệp Vận thu xếp, ngồi chờ tin tức. Ăn cơm trưa xong, cuối cùng Thẩm Minh và Diệp Thế An cũng đã trở lại. Liễu Ngọc Như nghe nói bọn họ trở về, lập tức đứng dậy, vội vàng đi đón, mới thấy bóng người đã vội vội vàng vàng hỏi: “Thế nào?”



“Muội đừng sốt ruột.”



Diệp Thế An vào phòng, rót trà cho Thẩm Minh và mình, Thẩm Minh sốt ruột hơn hắn nhiều, vội nói: “Chuyện này ta nói, Lưu Xuân chết rồi.”



Liễu Ngọc Như ngẩn người, đứng lên, cả kinh nói: “Lưu Xuân chết rồi?! Chết thế nào?”



Diệp Thế An nhìn Thẩm Minh một cái, hơi bất đắc dĩ: “Ngươi nói một câu không đầu không đuôi như vậy, muội ấy nghe hiểu thế nào được? Thôi để ta nói.”



Diệp Thế An buông chén trà, nghiêm mặt nói: “Về án của Lưu Xuân, sau khi Hình Bộ đưa ông ta đi, đồng thời tra xét người và sổ sách trong nhà ông ta. Quả thực trong nhà ông ta có ẩn giấu một số lượng bạc lớn, ăn uống chi tiêu cũng xa xỉ, bình thường ông ta đều lấy việc làm ăn của huynh đệ ra để che giấu, nhưng hiện nay mới chỉ là suy đoán, ông ta chưa nhận tội, huynh đệ của ông ta cũng chưa bị đưa về quy án.”



“Nhưng điều tra ra mấy chuyện của ông ta cũng là chuyện sớm muộn.” Liễu Ngọc Như trầm giọng nói, Diệp Thế An gật đầu: “Đúng là như vậy. Thật ra ông ta vừa mới vào Hình Bộ đã có người đến dàn xếp, ta đã nói một tiếng với thúc phụ, thúc phụ đến Hình Bộ chào hỏi. Ngự Sử Đài theo dõi án, Hình Bộ cố kỵ nhiều, nhưng cuối cùng kẻ đứng sau Lưu Xuân rất lớn, kết quả đánh cờ thế nào thì vẫn chưa biết.”



Liễu Ngọc Như gật đầu, tiếp tục nghe, Diệp Thế An uống một ngụm trà, tiếp tục nói: “Nhưng mà đúng đêm hôm qua, không biết vì sao, ông ta đột nhiên chết trong nhà giam của Hình Bộ.”



Liễu Ngọc Như nâng mắt nhìn Diệp Thế An: “Vậy thì liên quan gì đến Cửu Tư?”



“Ông ta bị độc sát,” Diệp Thế An trầm giọng, “Buổi sáng lúc bắt được ngục tốt hạ độc ông ta, đối phương không chịu nổi bức cung, đã thú nhận chủ mưu.”



Nghe đến đó, Liễu Ngọc Như liền hiểu ra, nàng siết chặt nắm tay, tức giận đến nỗi run rẩy: “Bẩn…”



Nàng run giọng, giơ tay, đột nhiên hất cả bàn trà đi, tức giận nói: “Bẩn thỉu!”



“Muội đừng kích động,” Diệp Thế An đứng lên, vội an ủi Liễu Ngọc Như, “Đây rõ ràng là bọn chúng vu hãm Cửu Tư, chỉ cần là vu hãm thì chúng ta có thể tìm được cách.”



Liễu Ngọc Như không nói lời nào, nàng nắm chặt tay, dồn dập thở dốc.



Một lát sau, nàng lập tức nói: “Ta muốn gặp chàng ấy, ta phải bảo đảm an nguy của chàng ấy.”



“Đúng vậy,” Thẩm Minh vội nói, “Chúng ta có thể tìm được chứng cứ, nhưng Hình Bộ như cửa huyện nha vậy, đánh mấy chục cái, đánh người phế đi thì làm sao bây giờ?”




Diệp Thế An không nói gì, Liễu Ngọc Như trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Chuyện này mọi người đừng quan tâm, ta sẽ nghĩ cách.”



Liễu Ngọc Như nâng mắt, nghiêm túc nói: “Ta có phải lấy tiền mua cũng phải mua được một con đường.”



Nghe vậy, Diệp Thế An khẽ cắn môi: “Ta đi xin thúc phụ.”



“Ta đi tìm Chu đại ca!” Thẩm Minh lập tức nói. Liễu Ngọc Như gật đầu: “Ngươi đi tìm Chu đại ca, bảo huynh ấy thăm dò ý tứ của Chu đại nhân, chúng ta đừng làm bừa, ta đi tìm Cửu Tư xem chàng ấy nói thế nào.”



Ba người bàn bạc xong rồi phân công nhau hành động.



Liễu Ngọc Như đứng ở cửa, phân phó Mộc Nam: “Lấy một ngàn lượng đi tìm quan hệ, bất kể thế nào, ta nhất định phải gặp được Cửu Tư.”



Mộc Mam đáp lời rồi đi ra ngoài, đến chiều, Mộc Nam trở về, nói với Liễu Ngọc Như: “Phu nhân, ta tìm được một người, hắn là ngục tốt gác đêm nay, hắn cầm năm trăm lượng rồi, đã chia với ngục tốt khác, đêm nay bọn họ sẽ bố trí để ngài lặng lẽ vào gặp, nhưng thời gian không thể quá dài, chỉ có một khắc, ngài thấy thế nào?”



“Được.”



Liễu Ngọc Như quyết đoán mở miệng, sau đó nói: “Chàng có khỏe không?”



“Ta đã hỏi ngục tốt rồi, nói giữa trưa vừa mới đưa vào, nhìn qua vẫn tốt, bên trên bảo bọn họ tiếp tục thẩm vấn, nhưng tiền của chúng ta đến kịp thời, bọn họ tỏ vẻ, sẽ không khó xử.”



Nghe được lời này, cuối cùng Liễu Ngọc Như cũng yên lòng.



Nàng chuẩn bị chăn bông và những thứ phải dùng trong ngục, đến buổi tối đã hẹn, Liễu Ngọc Như đánh xe đến lao ngục, dưới sự bố trí của ngục tốt, cuối cùng cũng gặp được Cố Cửu Tư.



Cố Cửu Tư ở trong lao ngục ngủ rất vui vẻ, hắn không có thảm, đưa lưng về phía cửa lớn nhà tù, đối diện với tường, hình như ngủ rất ngon.



Liễu Ngọc Như đi qua, nôn nóng nói: “Cửu Tư!”



Cố Cửu Tư ngẩn người, một lát sau, hắn đột nhiên xoay người lại, kinh ngạc nói: “Ngọc Như? Sao nàng lại ở đây?”



“Ta tìm người mua được ngục tốt,” Liễu Ngọc Như vội vàng nói, “Chàng có khỏe không? Có chịu hình phạt gì không?”



Cố Cửu Tư lắc đầu, hắn đi đến trước mặt Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như và hắn cách cửa ngục giam, Liễu Ngọc Như kéo tay hắn qua, cúi đầu xem xét, vừa nhìn vừa khàn giọng nói: “Sáng nay chàng bị đưa đi, ta liền đi tìm Diệp đại ca, Diệp đại ca đi hỏi người, nói là Lưu Xuân bị đầu độc chết, người đầu độc nói là chàng sai khiến. Ta sợ người phía sau chuyện này sẽ không để yên, sẽ liên lụy đến mọi người, ta bảo mọi người đừng làm gì cả, ta tiêu tiền mua được ngục tốt rồi vào thăm chàng.”



Cố Cửu Tư không nói gì, hắn nhìn Liễu Ngọc Như cúi đầu, vành mắt đỏ ửng, dáng vẻ muốn khóc nhưng không khóc kiểm tra xem hắn có bị thương hay không.



Liễu Ngọc Như thấy hắn không nói lời nào, nâng mắt nhìn hắn: “Sao chàng không nói gì?”



“Ta đang nghĩ,” Cố Cửu Tư cười rộ lên, nhìn trong mắt cô nương Liễu Ngọc Như ra vẻ giả vờ không sao, dịu dàng nói, “Hôm nay nàng đi phân phó người như vậy sao?”




Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư thấy nàng ngây ra, hắn cười nhẹ: “Vậy chẳng phải là làm nàng đau lòng chết rồi à.”



“Đã là lúc nào rồi!” Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư nói vậy, nàng rất tức giận, uất ức làm nàng rốt cuộc không duy trì được sự bình tĩnh nữa, nước mắt tí tách rơi xuống, nàng lau nước mắt, tức giận nói, “Chàng có biết ta tiêu bao nhiêu bạc đến gặp chàng không, chàng còn có lòng trêu ta! Cố Cửu Tư, chàng không có đầu óc hay là vô tâm vô phổi? Không nhìn thấy ta đang lo lắng sao?”



Nghe được lời Liễu Ngọc Như nói, Cố Cửu Tư khẽ thở dài một tiếng, cách song gỗ, hắn vươn tay ra, ôm nàng vào lòng.



Song gỗ rất cứng, ngăn cách giữa hai người, nhưng Liễu Ngọc Như vẫn cảm thấy như là đột nhiên tìm được chỗ dựa.



Con người rất kì lạ, thật ra người này không cần phải làm gì, không cần phải nói gì, một cái ôm đã làm cho người ta cảm thấy, so với lời nói thì hành động quan trọng hơn.



Liễu Ngọc Như dựa vào hắn, thấp giọng khụt khịt: “Ta biết chàng thông minh hơn ta, nên làm cái gì không nên làm cái gì, chàng phải chỉ cho ta biết.”



“Ta hiểu,” Cố Cửu Tư nhẹ vỗ về lưng nàng, “Nàng đừng lo lắng, chuyện này ta biết. Chắc chắn kẻ sau lưng là Lục Vĩnh, nhất định số lượng rất lớn nên Lục Vĩnh mới hoảng hốt như vậy, sốt ruột lấy ta ra để chịu tội thay. Chúng ta biết kẻ phía sau là ông ta, mọi chuyện đều dễ làm rồi.”



“Ừm.” Liễu Ngọc Như dựa vào hắn, bình tĩnh hơn nhiều, dịu dàng nói, “Vậy sau đây ta nên làm gì?”



“Trước tiên đừng để Thế An liên luỵ. Lục Vĩnh muốn thẩm vấn ta, bước đầu tiên nhất định là phải mua được người của Hình Bộ, dùng người của ông ta để thẩm vấn ta, cho nên ông ta nhất định sẽ lấy danh nghĩa Diệp Thế An và ta là hảo hữu, cấm Thế An và Diệp ngự sử can thiệp vào vụ án này. Thế An can thiệp càng sâu, bệ hạ càng sẽ không để Thế An đụng vào án này, cho nên Thế An không thể đụng vào án này. Nếu Lục Vĩnh còn nói như vậy, nàng bảo Thế An nói rõ với bệ hạ, huynh ấy là bằng hữu, phải xác nhận an toàn của ta. Để huynh ấy làm đốc tra, giám sát Hình Bộ tra xét vụ án này một cách hợp pháp hợp lý.”



“Được.”



Liễu Ngọc Như quyết đoán trả lời, Cố Cửu Tư nghĩ ngợi, nói tiếp: “Chuyện thứ hai là, bây giờ có ít nhất hai sơ hở, mọi người có thể tìm chứng cứ ông ta xui khiến người giết Lưu Xuân, cũng có thể tìm chứng cứ ông ta tham ô kho bạc, nhưng bất kể là chứng cứ gì, mọi người đều phải hiểu tâm tư của bệ hạ.”



“Tâm tư của bệ hạ?”



Liễu Ngọc Như không hiểu rõ lắm, Cố Cửu Tư thở dài: “Mọi người phải làm rõ ràng, bệ hạ có muốn bảo vệ Lục Vĩnh không.”



“Nếu bệ hạ toàn tâm toàn ý bảo vệ ông ta, mọi người còn vạch trần án này, e rằng vì để giữ ông ta lại, đến lúc đó bệ hạ sẽ đẩy ta lên đoạn đầu đài chịu tội thay. Cho nên trước khi động thủ, mọi người phải làm rõ thái độ của bệ hạ với Lục Vĩnh, rốt cuộc là muốn bảo vệ hay là không muốn bảo vệ.”



“Người như Lục Vĩnh,” Liễu Ngọc Như nghe vậy vô cùng tức giận, “Bệ hạ vẫn muốn bảo vệ sao?!”



“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư bất đắc dĩ cười khổ, “Người làm việc lớn không giống như trong tưởng tượng của nàng. So với công chính, bọn họ để ý đến kết quả hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK