Liễu Ngọc Như ngồi bên cạnh Cố Cửu Tư, cầm tay hắn, nàng cầm như thế, Cố Cửu Tư quả thật không kêu la lung tung nữa, ngủ an ổn. Liễu Ngọc Như cũng cảm thấy buồn ngủ, nàng dứt khoát ghé cả người vào bên giường, nghỉ ngơi ở bên cạnh Cố Cửu Tư.
Trận sốt này của Cố Cửu Tư đến buổi chiều ngày thứ hai mới hạ, hắn mơ màng tỉnh lại đã nhìn thấy Liễu Ngọc Như ngồi bên cạnh, Liễu Ngọc Như đang giúp hắn lau trán. Cố Cửu Tư mở mắt nhìn nàng, hắn không nói gì, rất lâu sau, hắn khàn giọng nói: “Nàng bao lâu không ngủ rồi?”
“Ngủ rồi mà.” Liễu Ngọc Như ngẩng đầu cười cười, nụ cười nàng trước sau như một, nói với hắn: “Ta và Diệp đại ca thay phiên nhau trông chàng, ta cũng không lợi hại như vậy.”
Cố Cửu Tư tựa như yên tâm hơn một chút, hắn nhắm mắt lại đáp lời. Liễu Ngọc Như nghe thấy giọng nói hắn khàn khàn thì vội vàng bưng nước đút cho hắn, dò hỏi: “Có muốn ăn chút gì không?”
“Cũng được.”
“Vậy ta đến phòng bếp lấy một ít cháo cho chàng.”
“Phụ thân ta có tin tức gì không?”
“Chưa đâu,” Liễu Ngọc Như đặt chén sang một bên: “Diệp đại ca về Dương Châu nghe ngóng tin tức rồi, ngày mai quay lại.”
Cố Cửu Tư khẽ gật đầu, hắn có chút mệt mỏi.
Liễu Ngọc Như tới phòng bếp bưng cháo đến, đỡ Cố Cửu Tư, hắn đã mất đi sức lực chống đỡ ban đầu, giờ phút này vết thương đau đớn, chỗ nào cũng đau, động tác của Cố Cửu Tư cẩn thận, vẻ mặt Liễu Ngọc Như bất động nhìn, bắt đầu cho hắn ăn cháo. Hắn lẳng lặng nhìn cô nương trước mặt, đánh giá kỹ càng khuôn mặt nàng, Liễu Ngọc Như phát hiện ra ánh mắt hắn, hơi khó hiểu ngẩng đầu lên nói: “Chàng nhìn cái gì?”
“Nhìn nàng.” Cố Cửu Tư cười khẽ: “Trước kia chưa từng nghiêm túc nhìn nàng.”
“Vậy bây giờ có thể nhìn ra một đóa hoa à?”
Liễu Ngọc Như cười ra tiếng, Cố Cửu Tư không trả lời được, thật ra hắn cũng không biết vì sao mình nhìn nàng, hắn chỉ đột nhiên cảm thấy, hắn nhìn nàng thật kỹ, ghi tạc thật sâu mỗi một chi tiết nhỏ, dáng vẻ người này thế nào vào trong đầu.
Mà nhìn một chút hắn cũng phát hiện ra, người này so với trí nhớ của hắn tốt đẹp hơn nhiều lắm, hắn nhớ rõ lúc mới gặp nàng, cảm thấy dáng vẻ cô nương này bình thường không có gì lạ, dù sao thì hắn từng nhìn thấy quá nhiều mỹ nhân trong cung đình Đông Đô, nơi nữ tử đẹp nhất trong thiên hạ này tụ tập, hắn từng đi theo cữu cữu hắn vào cung nhìn thấy những thứ phồn hoa kia, đồ nhắm trong sạch ở Dương Châu này, đối với hắn mà nói dù sao đi chăng nữa thì cũng không vào trong mắt được.
Mà giờ khắc này nhìn lại mới phát hiện ra mắt hắn vụng về, cô nương trước mặt này, rõ ràng có một đôi mắt xinh đẹp, trong mắt mang theo nước mắt mùa thu trong vắt, ánh sáng trời chiều mềm mại chiếu lên trên thu thủy* này, lại có một chút dịu dàng không nói ra được. Ngũ quan ngày thường của nàng cực kỳ tinh xảo, chỉ là mang theo một chút non nớt hồn nhiên của thiếu nữ, nếu như thêm một thời gian nữa, xương cốt nở ra, tất nhiên là rất xinh đẹp. (*: Ví với đôi mắt của người phụ nữ.)
“Xinh đẹp.”
Hắn cũng không che giấu, cười nói: “Đột nhiên cảm thấy dung mạo nàng rất ghê gớm.”
Nhưng mà lời này tuyệt đối không phải để cho nữ nhân vui vẻ, Liễu Ngọc Như ngẩng đầu nguýt hắn một cái, nhét miếng cháo cuối cùng vào miệng hắn, bất mãn nói: “Nói cũng không biết nói, từ nhỏ mọi người đều nói ta rạng rỡ, thanh tú, xinh đẹp.”
“Hóa ra nàng vẫn luôn sống trong lời dối trá như vậy?”
Cố Cửu Tư mở miệng liền ra, Liễu Ngọc Như không muốn phản ứng lại với hắn, đi trả bát, sau đó đi sắc thuốc quay lại, bảo hắn uống thuốc, lại thay thuốc trên người hắn.
Cố Cửu Tư ăn chút gì đó, lại nghỉ ngơi lâu như vậy, cả người đều tốt hơn nhiều rồi. Giày vò hắn thay thuốc đến đầu đầy mồ hôi, nhưng cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Chờ làm xong những việc này, Liễu Ngọc Như liền dời cái bàn nhỏ, ngồi xuống bên cạnh Cố Cửu Tư, bắt đầu kiểm kê lộ phí của bọn họ. Liễu Ngọc Như vừa tính tiền vừa hỏi thăm hắn: “Hơn nửa ngày không nói lời nào, nghĩ gì thế?”
“Ta đang nghĩ,” Trong lời nói của Cố Cửu Tư mang theo một chút lo lắng: “Phụ thân ta rốt cuộc thế nào rồi.”
Tay Liễu Ngọc Như dừng lại một chút, một lúc sau cuối cùng nàng nói: “Bất kể như thế nào, chàng đã gắng sức rồi. Công công là người cơ trí, không sao đâu.”
Cố Cửu Tư đáp lời. Liễu Ngọc Như thấy hắn mất đi vẻ sôi nổi ngày xưa, nàng nghiêng người đến, ghé vào bên giường, ngẩng đầu nhìn hắn: “Chàng đừng lo nữa, chúng ta suy nghĩ sau này đi.”
“Sau này?”
“Đúng,” Liễu Ngọc Như cười tủm tỉm: “Sau này. Chúng ta đến U Châu rồi thì phải bắt đầu kinh doanh làm ăn, chàng nói xem đến lúc đó ta làm gì thì tốt?”
Nói rồi Liễu Ngọc Như suy nghĩ nói: “Ta chăn ngựa bán ngựa à? Chàng nói xem đến lúc đó nhà có tiền có còn tâm tình để dùng tiền không? Đến U Châu rồi, rốt cuộc tiền của ai thì dễ kiếm hơn một chút?”
“Kiếm tiền kiếm tiền,” Cố Cửu Tư không nhịn được nói: “Nàng cũng để tiền vào trong mắt rồi.”
“Lời này của chàng,” Liễu Ngọc Như dường như không vui: “Tiền là gốc rễ của niềm vui, mà chàng dùng nhiều tiền như vậy, ta mà không kiếm nhiều một chút thì trong nhà làm sao đủ cho chàng tiêu.”
“Vậy ta không tiêu nữa,” Cố Cửu Tư thở dài: “Nàng cho ta phần cơm ăn là được, ta dễ nuôi.”
“Không đánh bạc nữa?”
“Không đánh nữa.”
“Ta tin chàng cái quỷ.”
“Thật sự không đánh bạc nữa.” Cố Cửu Tư cười khẽ: “Có tiền thì đương nhiên tiêu tiền như nước, không có tiền thì liêm khiết thanh bạch, vị trí nào thì làm việc đó, đạo lý này ta biết.”
Thấy Cố Cửu Tư nói chuyện nghiêm túc như vậy, Liễu Ngọc Như thở dài: “Ta nói đùa với chàng thôi, chờ đến khi tới Vọng Đô rồi, chàng muốn đánh bạc chọi gà, chỉ cần đừng quá đáng, đi chơi một chút thì chung quy cũng không phải chuyện lớn gì. Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Ta hy vọng chàng giống như trước kia, vui vẻ phấn chấn cả một đời.”
Cố Cửu Tư không lên tiếng, hắn lẳng lặng nhìn nàng, hắn cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, thật ra hắn từ sớm đã muốn hỏi rồi, nhưng lại cảm thấy hỏi ra cũng không có một chút ý nghĩa nào cả.
Dù sao người cũng đã đến rồi, hỏi lại làm cái gì?
Nhưng giờ phút này nghe thấy nàng nói, hắn vẫn không nhịn được: “Vì sao?”
“Hửm?”
Liễu Ngọc Như hơi nghe không hiểu, Cố Cửu Tư miễn cưỡng cười lên: “Nàng quay lại làm gì? Thư hòa ly ta đã cho nàng rồi, nàng cũng đã lên thuyền rồi, nàng lại quay về thành Dương Châu để làm gì? Nàng không cần mẫu thân nàng nữa? Nàng từ bỏ cái mạng nhỏ của mình? Liễu Ngọc Như,” Cố Cửu Tư dừng lại một chút, lại nói: “Ta nhớ rõ, từ trước đến nay nàng là một nữ nhân biết mưu tính.”
Sao lại làm chuyện ngốc như vậy chứ?
Liễu Ngọc Như nghe thấy, một lúc sau, nàng lại nói: “Vậy vì sao lúc xảy ra chuyện chàng lại đưa ta lên thuyền trước?”
Cố Cửu Tư ngẩn người, Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói: “Xảy ra chuyện, theo tính tình của chàng thì làm sao bỏ rơi phụ mẫu chàng được. Chàng không về Dương Châu điều tra tình hình trước, xác nhận an nguy của phụ mẫu chàng, ngược lại đưa ta lên thuyền trước, bảo đảm cho ta bình an, đây cũng là vì sao?”
“Lúc ấy ta quay về cũng không có tác dụng gì.” Cố Cửu Tư nghiêm túc giải thích: “Chẳng qua chỉ là xúc động ngẩn người ra, nàng vốn là người vô tội, nàng còn là thê tử của ta, ta bảo đảm an nguy của nàng, đây là trách nhiệm của ta.”
“Đó không phải được rồi sao?” Liễu Ngọc Như cười lên: “Cửu Tư, ta là thê tử của chàng, ta dùng hết khả năng tối đa của ta đi cứu chàng, đây cũng là trách nhiệm của ta.”
“Chàng có thể vì ta mà học lý trí, vậy ta vì chàng học xúc động một chút thì có gì đâu?”
Cố Cửu Tư không nói chuyện, hắn nhìn vào ánh mắt chân thành của người trước mặt, hắn cũng không biết vì sao, trong lòng có gì đó hiện ra.
“Liễu Ngọc Như….” Hắn khàn khàn mở miệng: “Nàng quá ngu rồi.”
Trên đời này có bao nhiêu người, nói muốn sinh tử không rời, lại tự mình bay đi khi tai vạ đến.
Mà cô nương ngốc này lại đi ngược lại, đã nói muốn đường ai nấy đi, cả hai đều vui vẻ, nhưng lại đột nhiên đâm đầu quay lại, chết sống muốn cùng hắn giãy giụa trong vũng bùn này.
Tất cả mọi người cho rằng nàng biết tính toán nhất, lại không nghĩ tới cô nương này mới thật sự là ngốc.
Cố Cửu Tư không nói ra được là cảm giác gì, hắn chỉ cảm thấy, nữ tử áo xanh này tung bay lay động, vào lúc hắn tuyệt vọng nhất, dáng vẻ cầm bó đuốc trong tay, khắc trong đầu hắn cả một đời.
Hắn còn không rõ đây là tâm tình gì, nhưng hắn lại biết, tình cảm này, hắn nguyện ý cho nàng cả đời.
“Sau này không nên tùy tiện viết cái gì mà thư hòa ly cho ta,” Liễu Ngọc Như cười khẽ: “Một phong thư hòa ly không ngăn được ta, nếu như chàng thật sự tốt với ta, vậy thì chàng hãy nói rõ tất cả mọi chuyện cho ta. Ta không ngốc, chàng muốn làm gì ta đều sẽ giúp đỡ chàng, ta không giúp được, vậy thì thôi.”
“Ta biết rồi….”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc: “Chàng tốt với ta, ta cũng sẽ tốt với nàng.”
Cố Cửu Tư không nói, hắn đang lẳng lặng nhìn nàng, rất lâu sau, hắn vươn tay ôm nàng vào lòng, hắn nhẹ nhàng ôm nàng.
“Ta chưa đủ tốt với nàng.”
Hắn khẽ nói: “Sau này, ta sẽ càng tốt với nàng hơn.”
“Sau này ta không đánh bạc, không gây sự, cái gì ta cũng nghe theo nàng, nàng muốn gì ta đều cho nàng, ta sẽ để nàng làm Cáo mệnh phu nhân, sẽ để cho nàng vững vàng bình an, suôn sẻ cả đời này.”
“Ta cũng không tùy hứng nữa, ta sẽ là một trượng phu tốt, tuyệt đối sẽ không vứt mặt mũi của nàng đi, cũng không khiến nàng thất vọng nữa.”
Liễu Ngọc Như nghe thấy, nàng nhẹ giọng cười.
“Cửu Tư,” Nàng khẽ dựa vào hắn, ôn hòa nói: “Ta đã rất tốt rồi, chàng không có vứt mặt mũi của ta đi, cũng không khiến ta thất vọng.”
“Trước kia chàng rất tốt, tương lai chỉ là tốt hơn mà thôi.”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như nghe tiếng tim hắn đập, chậm rãi nói: “Chàng chỉ cần làm tốt Cố Cửu Tư của chàng, ta đã rất vui vẻ rồi.”