Hùng Thần Giai đối với mấy chuyện này dĩ nhiên không quan tâm, chỉ cần công chúa của hắn ở trong lòng hắn, còn những chuyện khác hắn không rãnh để ý.
Nhưng Tang Vãn Cách cũng không giống như hắn nhẹ nhõm cả người. Mặc dù cuộc sống của hai người bình thản an ổn lại hạnh phúc, đầu gấu này cũng thường giở không ít trò đòi cô quan tâm, nhưng cuối cùng có một số việc ở trong đầu cô xua đi không được. Đang lúc cô chuẩn bị nói cho hắn biết thì nhà cô gọi điện thoại tới, ba lấy giọng điệu vô cùng nghiêm nghị ra lệnh cho phải cô về nhà —— lý do là mẹ rất nhớ cô, nhưng Tang Vãn Cách so với ai khác cũng rõ ràng hơn, đây chỉ là cái cớ của cha nghĩ ra mà thôi.
Thế là cô thu thập đơn giản một tý chuẩn bị đi về nhà, trong lúc ấy bạn gấu nào đó vẫn đứng ở trong góc phòng ngủ giương mắt nhìn cô đi tới đi lui khắp nơi, đôi mắt đen như mực biểu tình rõ ràng là đang rất khó chịu.
Nhìn bóng dáng cô mảnh khảnh ở trong phòng đi tới đi lui, một lát lại dọn dẹp bỏ xuống cái này, một lát dọn dẹp bỏ xuống cái kia, cuối cùng Hùng Thần Giai cũng không nhịn được lên tiếng: "Tối hôm nay không trở lại sao?" Thứ sáu... Vốn là hắn tính toán muốn mang cô đi chơi.
"Ừ, không trở lại." Tang Vãn Cách tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn hắn một cái, khẽ mỉm cười, nói ra một câu đủ làm mắt Hùng Thần Giai mở to ra hơn, "Tối chủ nhật em mới trở về."
Lâu, như, vậy, sao?!
Hùng Thần Giai cảm giác mình có thể nghe lầm, hắn nghiến răng hung tợn hỏi: "Em mới vừa nói gì?"
Tang Vãn Cách kỳ lạ nhìn hắn một cái, thu gom thuốc bổ sau khi tan việc cùng Đại Hùng đi mua bỏ vào trong túi xách, một chút cũng không sợ vẻ dữ dằn của hắn, nói lại thêm lần nữa: "Tối chủ nhật em mới trở về." Cô đã hơn một tháng chưa trở về nhà, ba mẹ khẳng định nhớ cô muốn chết rồi, nếu không ba cũng sẽ không gọi điện thoại tới đây, lần này trở về nếu không ở lâu tầm vài ngày, còn không biết ba sẽ nổi giận thành hình dạng gì.
Giây kế tiếp Tang Vãn Cách cảm thấy trời đất quay cuồng một hồi, lúc định thần trở lại phát hiện bạn gấu nào đó vốn đang đứng ở góc phòng vẽ vòng tròn lại áp mình té nhào trên giường, mắt đen phun hỏa. Lông mày thanh tú cau lại, "Anh thật nặng."
"Nặng cũng phải đè!" Hùng Thần Giai cực kỳ tức giận cắn gò má mềm mại của cô một hớp, "Em đi rồi anh phải làm thế nào?"
"Cũng không phải là không trở lại." Tang Vãn Cách bẹt cái miệng nhỏ nhắn, đưa tay đẩy người đàn ông trên người mình ra, "Anh nhanh xuống đi..., em còn chưa thu xếp xong!" Chỉ có hai ngày thôi, có cần phải lưu luyến không rời như vậy không?
Hùng Thần Giai sống chết không chịu đứng lên, mặc cho tay nhỏ bé của cô ở bên trên thân mình lại đẩy lại đánh hắn vẫn bất động, dùng ánh mắt buồn bã ngắm cô: "Nhưng không có em anh sẽ không ngủ được." Ban đêm không có ai để ôm, hắn sẽ rất tịch mịch.
Nghe vậy, Tang Vãn Cách có loại kích động muốn trợn trắng mắt, nhưng cô là đứa bé ngoan, chưa bao giờ làm chuyện bất nhã như vậy, cho nên cuối cùng cô vẫn ẩn nhẫn nhắm lại mắt, giọng nói ôn hòa an ủi: "Ngoan, cũng chỉ hai ngày thôi, em rất mau sẽ trở lại. Anh có thể đi tìm bọn Lý Minh, nếu không để cho bọn họ tới ngủ cùng anh cũng được."
... Cô cho là hắn như đứa bé không có cảm giác an toàn sao?
Người hắn muốn là cô, gọi mấy thằng nhóc đó đến có ích lợi gì? Nhìn một lần tức một lần, mắt không thấy, tâm không phiền. Làm theo Tang Vãn Cách nhíu nhíu mày, Hùng Thần Giai bĩu môi: "Vậy em dẫn anh cùng đi đi."
Nghe lời này của hắn, Tang Vãn Cách trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên ngẩng ánh mắt lên nghiêm túc nhìn hắn: "Anh thật sự muốn đi?"
Hắn cũng nhìn lại cô, hai người nhất định nhìn chằm chằm vào đối phương thật lâu, cuối cùng cũng là Hùng Thần Giai đầu hàng trước: "Được rồi anh không dám." Hắn thật sự không dám, vợ chồng Tang Gia nếu biết hắn chính là tên tội phạm cưỡng gian bảy năm trước nhất định sẽ phát bệnh tim mất! Hơn nữa còn có Trình Cảnh Khu... Hiện tại hắn vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ, "Trình thị" ở thành phố S thế lực đã vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, hắn vẫn phải tính toán kỹ hơn thì mới có thể đánh bại được gã kia và cũng có thể được nhạc phụ nhạc mẫu tương lai hiểu cho, sau đó hắn có thể danh chính ngôn thuận ôm công chúa về nhà. Trước đây, hắn không chú ý tới Trình Cảnh Khu, lúc ấy hắn thật sự vẫn là một kẻ bất lực hèn nhát chỉ biết âm thầm an bài.
Tang Vãn Cách không nhịn được bật cười, đầu ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh búng một cái vào trán của hắn, nhìn bạn đầu gấu nào đó ủ rũ cúi đầu không muốn nhìn cô, môi hồng nâng lên một đường cong xinh đẹp: "Được rồi, đừng nóng giận, sau khi trở về mang quà tặng anh được không?"
Người đàn ông ở trên người cô vẫn lắc đầu.
"Vậy... đi chơi với anh thì sao?"
Tiếp tục lắc đầu.
"Nấu cơm cho anh ăn?"
Lắc đầu, hắn không đành lòng để cho cô xuống bếp.
"Vậy anh muốn thế nào?"
Thật tốt, có hai ngày nghỉ mà cũng bị hủy, hắn còn có thể như thế nào?
Tay nhỏ bé nâng lên trước ngực hắn, Tang Vãn Cách lẳng lặng nhìn mặt Hùng Thần Giai chợt lóe lên đau thương, cô sâu kín thở dài, giọng nói dịu dàng như nước: "Anh không nói với em, sao em có thể biết anh đang nghĩ cái gì đây?"
Hùng Thần Giai ngoan ngoãn bị cô nắm lấy, nhưng lại không nói lời nào.
"Anh có phải không muốn em trở về, muốn em ở đây cùng anh không?" Hắn không nói lời nào, Tang Vãn Cách tự nhiên cũng có biện pháp đối phó.
Hùng Thần Giai gật đầu, đôi mắt đen mắt nhìn cô, mong đợi cô có thể hồi tâm chuyển ý ở lại.
"Nhưng ba mẹ em rất nhớ em, bọn họ đã hơn một tháng không thấy mặt em, bọn họ..." Tang Vãn Cách tìm kiếm từ để giải thích cho hắn hiểu, "Rất lo lắng cho em." Kể từ khi Đại Hùng xuất hiện, cô không trở về nhà, ngay cả nhà trọ mình cô cũng không qua, dĩ nhiên cũng không gặp Trình Cảnh Khu luôn, lần trở về này, Tang Vãn Cách đã làm tốt công tác chuẩn bị, không tránh được phải bị giáo huấn một bữa. Bất kể cô năm nay bao nhiêu tuổi, ở trong lòng cha mẹ cô vẫn vĩnh viễn là cô công chúa nhỏ đáng yêu như khi bé.
"... Anh hiểu rồi." Hùng Thần Giai lầm bầm nói xong, ánh mắt lóe lên một cái, cũng bởi vì biết, cho nên mới không sống chết quấn lấy cô không cho phép cô đi, mà tự mình lặng lẽ đứng ở trong góc vẽ vòng tròn.
Mắt to trong suốt nhìn hắn chớp chớp, Tang Vãn Cách kéo mặt của hắn xuống, hôn lên cánh môi mỏng của hắn một cái: "Em trở lại thành phố S, nếu không có em ở cùng với anh, anh có phải sẽ cảm thấy vô cùng tịch mịch không?"
Lần này, Hùng Thần Giai ngừng một hồi lâu, rồi lại gật đầu một cái.
"Vậy... Trừ tịch mịch, anh còn không yên tâm em ở ngoài một mình, có phải không ——" Tang Vãn Cách cắn môi không biết nên làm sao mở miệng, một hồi lâu, cô hạ quyết tâm, "Anh cũng rất nhớ người nhà của mình đúng không?"
Trầm mặt thật lâu thật lâu.
"Em sẽ không rời bỏ anh." Tang Vãn Cách nhẹ nhàng nâng khuôn mặt không biểu cảm gì của hắn, khẽ tràn ra một lúm đồng tiền cười dịu dàng: "Em biết anh muốn đi về thăm nhà, anh cũng rất muốn về nhà nhưng mà lại không thể về nhà, cho nên mới muốn em ở bên cạnh anh đúng không?"
Hùng Thần Giai gật đầu một cái.
"Như vậy, Đại Hùng." Tang Vãn Cách nhìn hắn mỉm cười, đáy mắt dịu dàng như nước, tình thâm như biển, "Lần này chờ em trở lại, chúng ta cùng nhau về nhà một chút được không?"
Cô nói, bọn họ cùng nhau về nhà.
Ánh mắt của hắn dần dần trở nên mê ly, công chúa của hắn nói muốn cùng hắn về nhà!
Một hồi lâu sau, hắn cuối cùng cũng ôm thân thể mềm mại trong ngực thật chặt, khuôn mặt vùi sâu vào cổ ngát hương của cô, bắt đầu lặng lẽ chảy nước mắt.