...Cô, cô tuy còn rất ngây thơ a, nhưng cũng sắp ba mươi tuổi rồi cư nhiên còn ở chỗ này diễn cái trò như trẻ con ngây thơ gì đó?!
Cũng không biết lý trí quay về như thế nào, tóm lại Tang Vãn Cách chính là đã hoàn toàn tỉnh táo lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lầu bầu: "Mình là người được dạy dỗ đàng hoàng, mình mới không thèm chấp nhặt với một con gấu. Mình là người được dạy dỗ đàng hoàng, mình mới không thèm chấp nhặt với một con gấu. Mình là người được dạy dỗ đàng hoàng, mình mới không thèm chấp nhặt với một con gấu..." Đôi môi hồng khép khép mở mở, thì thầm không dưới vài chục lần.
Cho đến khi thành công thuyết phục chính mình là một người được dạy dỗ đàng hoàng, tuyệt đối không thể để một con gấu phá hỏng bao nhiêu năm tu dưỡng của cô chỉ trong nháy mắt như vậy được. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trấn tỉnh lại, môi hồng bĩu một cái, vừa mở miệng liền rất có kiên quyết mà nói: "Mở cửa ra nhanh lên, nếu không tôi giận thật đấy."
Hùng Thần Giai trợn mắt há mồm nhìn Tang Vãn Cách như bị thôi miên, tròng mắt suýt nữa liền trợn mắt lọt cả ra ngoài ── hắn có nghe lầm hay không hả trời! Trong lòng cô hắn quả thật chính là một con gấu à?!
... Được rồi, ai bảo bộ dạng của hắn giống gấu lại còn họ Hùng nữa làm chi, nhưng nói như vậy không phải cũng có chút thật quá đáng đi?! Cái gì gọi là không thèm chấp nhặt cùng một con gấu chứ?
Tròng mắt đen có ti chớp lóe, hắn hạ thấp thanh âm hỏi: "Em mới vừa nói gì đó?" Lông mày cau lại, làm ra một bộ dáng hết sức hung ác muốn hù dọa Tang Vãn Cách một chút.
Nào biết giai nhân lại chỉ hời hợt liếc hắn một cái, hết sức không nể mặt mà nói: "Tôi nói tôi sẽ không cùng một con gấu chấp nhặt rốt cuộc, anh muốn chừng nào mở cửa đây?"
Đôi mắt lung linh liếc một cái, đối với dáng vẻ hung thần ác sát hắn bày ra vô cùng xem thường. Dù thế nào đi nữa hắn vĩnh viễn là tiếng sấm thì lớn mà mưa rơi lại nhỏ, trừ thời điểm lúc mới quen vào bảy năm trước bị bề ngoài của hắn dọa sợ hết hồn thì từ đó về sau cô cũng chưa từng sợ hắn.
Đợi chút, trừ lần đầu tiên gặp mặt... Mình cũng không từng sợ hắn sao?!
Tang Vãn Cách bị nhận thức này của chính mình dọa cho sợ.
Cô, cô cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới, thì ra cô ── cho tới bây giờ cũng không có sợ qua cái tên đầu gấu này sao?! Bất luận hắn đối với cô làm cái gì, bất luận đáy lòng cô không muốn đến cỡ nào, cũng chưa từng cảm thấy sợ hắn sao?! Cho tới bây giờ ── cũng không có cảm giác sợ gì sao?!
Từng hình ảnh trôi qua trong đầu cô nhanh chóng như đèn kéo quân, nào là hình ảnh đầu gấu kia xấu hổ, gấu nhăn nhó, gấu nhiệt tình, gấu háo sắc, gấu tàn bạo, gấu điên cuồng... Cho đến giờ phút này, cô mới vô cùng kinh hãi biết được một sự thật, bảy năm qua, cô tự cho mình là bình tĩnh, tự cho là đã đem hắn quên mất sạch sẽ, thật ra thì ── thật ra thì căn bản một chút cô cũng không quên, ngược lại, trí nhớ thậm chí càng trở nên rõ ràng hơn, cô thậm chí cũng có thể nhớ rõ dáng vẻ của đầu gấu kia trong lần đầu tiên gặp mặt nhau nữa, trên cổ hắn vắt một cái khăn lông ướt chèm nhẹp, mồ hôi không ngừng lăn từ lồng ngực của hắn xuống!
Cánh cửa kia là gỗ thô sắc, cô thấy so với nhà của người bình thường thì cao hơn bởi vì chiều cao của gấu không giống với người thường, trên cửa phủ lên một cái màn, phía trên thêu chữ ra vào bình an... Ông trời ơi, những chuyện này, thì ra là cô chưa bao giờ quên sao?!
Sau khi Hùng Thần Giai bị bắt bỏ tù, toàn bộ những chuyện ấy trong bảy năm qua không có hiện ra trước mặt cô. Cô cho là mình đã bình tĩnh lại, cho là cuộc sống bình thản ngày trước đã quay trở lại lần nữa, ngày ngày theo đuổi an ủi ấm áp một lần nữa trở thành mục tiêu quan trọng nhất trong đời cô. Trong mỗi đêm khuya yên tĩnh cô cũng từng hồi tưởng bộ dạng của Hùng Thần Giai, nhưng cô lại phát hiện người nọ đã sớm hoàn toàn thay đổi, ngay cả thanh âm cũng không quen thuộc với mình, chỉ có thân hình cao lớn dọa người là còn sót lại trong ký ức ── chuyện này làm cho Tang Vãn Cách trong một thời gian rất dài cũng không muốn đến gần người có thân hình cao lớn nữa.
Bây giờ nghĩ lại, thật ra lúc ấy cô không phải không muốn đến gần, mà bởi vì sợ đến gần thì sẽ nhớ tới người không nên nhớ?!
Cho dù là hiện tại sau bảy năm qua đi, đầu gấu này lại lấy phương thức cường ngạnh không cho cự tuyệt mà xông vào cuộc sống của cô, Tang Vãn Cách vẫn luôn không có thái độ phản kháng quá lớn gì cả. Trong tiềm thức, kinh nghiệm bảy năm trước vẫn đè ở tim cô, cho nên đối với cô mà nói, Hùng Thần Giai Vĩnh Viễn là một người thích xâm lăng, hắn không cần để ý đến ý nguyện của cô mà xông vào cuộc sống của cô, không cho cô cự tuyệt, bức bách cô không chút nào cất giữ mà tiếp nhận tất cả của hắn, dù là thân thể hay thói quen... Dần dần nắm lấy tất cả mọi thứ của cô ở trong tay hắn, để cho cô từ thân thể đến linh hồn, cũng đều lưu lại dấu ấn cảm giác rõ ràng của hắn, không cho cô tiếp tục chối bỏ nữa.
Cô... Vẫn cho là mình đã quên hết, bảy năm, cô xác thực nhớ không nổi những chuyện có liên quan tới hắn, thậm chí ngay cả hình dáng của hắn cô cũng không nhớ.
Diện mạo cùng bộ dáng cũng không nhớ rõ, vết thương lòng vì đã từng bị đối đãi như vậy cũng dần dần bị thời gian chôn vùi, từ từ không còn đau đớn nữa.
Nhưng cho đến giờ phút này, khi cô suy xét lại mọi việc rõ ràng, cô mới hiểu, thì ra cũng không phải như vậy, thì ra có một số chuyện cô không quên như cô vẫn tưởng, càng không phải là cô vẫn bình tĩnh với mọi việc như cô vẫn nghĩ!
Thì ra là cô không hề quên mất nha, nếu nói quả thật cô đã quên thì cũng chỉ là do chính cô tự cho như vậy mà thôi. Tất cả mọi thứ về Hùng Thần Giai, cô đều nhớ rõ ràng mọi thứ, một chút cũng chưa từng coi thường!
Thời điểm lần đầu tiên gặp mặt tại cánh cửa kia, mồ hôi từ đầu vai hắn chảy xuống lồng ngực, cùng với gương mặt hắn đỏ bừng vừa nhìn cô vừa lắp bắp nói quanh co mãi cũng không thốt nên lời nào cho ra hồn; mỗi một lần gặp nhau trong thang máy hay trước cửa nhà trọ, hắn đều luống cuống xoa xoa tay, ánh mắt chột dạ lóe lên, gương mặt đỏ hồng; nhìn thấy Khu dắt tay cô gương mặt liền trở thành hung thần ác sát, sau đó gương mặt lại biến thành tự ti lùi bước; về sau... Chính là gần như điên cuồng đoạt lấy.
Cô không quên, tất cả những chuyện này cũng không phải cô nói quên là sẽ quên được, ngược lại, cô lại so với người khác lại càng nhớ rõ ràng hơn.
Tang Vãn Cách cảm giác mình có thể là bị điên rồi, có lẽ cô bị đầu gấu kia nói cái câu em thích anh mà bị kích thích, cho nên mới có thể suy nghĩ lung tung như vậy.
Cô rất muốn dùng cái lý do này mà biện hộ cho mình, nhưng ai có thể so với chính cô lại càng có thể nhìn thấu tâm sự của cô hơn đây? Cái góc khuất đó đã bị một câu nói của Hùng Thần Giai moi ra hết rồi, tất cả mọi chuyện đều rõ ràng giống như vừa vén ra màn mây mù liền trông thấy trời xanh bao la vậy, tất cả tình cảm của cô đều bị phân tích trần trụi phô bày dưới ánh mặt trời, dù cô có muốn che giấu cũng không có cách nào che giấu cho được.
Tròng mắtlong lanh không dám tin chậm rãi chuyển qua người của Hùng Thần Giai, Tang Vãn Cách khẩn trương mấp máy miệng: cho là đã quên mất, kết quả mình còn nhớ rõ ràng hơn cả so với ai khác... Cô nhớ lại tất cả mọi chuyện, đều bởi vì đầu gấu lại xuất hiện sao?!
Bị cảm giác bất ổn này đánh tới, khí thế lúc nãy của Tang Vãn Cách trong phút chốc đều tan rã, cô không còn hơi sức liền ngồi phịch xuống đất, may mà trên mặt đất cũng giống trên giường đều có trải thảm nhung thật dầy, không bẩn cũng không lạnh hết sức thoải mái.
Anh bạn gấu nào đó cũng bị sắc mặt lúc trắng lúc xanh của cô làm cho giật mình, một đôi mắt hổ chặt chẽ nhìn theo cô, cô đi hướng nào hắn liền nghiêng mắt nhìn theo, tóm lại chính là một giây cũng không chịu rời đi, cho đến khi Tang Vãn Cách ngồi xuống trên thảm hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông trời đúng là không vứt bỏ hắn mà!
Bảy năm qua khi đáy lòng hắn vẫn quấn quanh, đều thắc mắc không ai lí giải được, cuối cùng ngày hôm nay cũng có thể giải mở rồi sao?!
Bảy năm trước, hắn mặc dù nhốt cô, nhưng cũng không phải là chưa bao giờ cho cô có cơ hội truyền tin ra bên ngoài, có nhiều lần hắn không ở bên người cô, nhưng điện thoại cũng không phải không thể gọi đi được! Mà công chúa của hắn, từ đầu đến cuối cũng không hề báo cảnh sát, càng không có đối với bất kỳ người nào nói ra chuyện cô bị hắn nhốt! Nếu không phải tình cờ một lần khi điện thoại gọi thông rồi, cô còn chưa kịp nói chuyện liền bị hắn đặt ở phía dưới, từ đó bị người bên đầu dây kia nghe được, nói không chừng cô còn ở trong lòng hắn không rời đi!
Hùng Thần Giai cảm thấy như có một đợt sóng vui mừng đánh tới, làm cho hắn có một loại cảm giác như đang nằm mơ. Thế là bàn tay len lén đưa đến bắp đùi của mình, nhẫn tâm hung hăng nhéo một cái ~~~"A ──" tiếng hét thảm thiết nhất thời vang đến tận mây xanh, nếu không phải hiệu quả cách âm trong phòng nghỉ vô cùng tốt, sợ rằng cả trường học cũng bị hắn làm cho chấn động rồi!
Bị tiếng kêu thảm thiết của hắn dọa làm giật mình, Tang Vãn Cách im lặng mà nhìn hắn một cái, đối với một anh bạn gấu nhược trí nào đó tỏ vẻ vô cùng khinh thường và xấu hổ.