Sáng ngày thứ hai lúc rửa mặt, quả nhiên nhìn vào trong gương thấy hai quầng thâm không lớn cũng không nhỏ. Thở dài, qua loa chuẩn bị gọn gàng, sau đó từng bước vô lực bước xuống lầu, bởi vì mất hồn nên cũng không chú ý trong phòng khách có thêm một người.
Ba Tang nhìn chăm chú thấy con gái có gì đó khác, sắc bén quét mắt tới, chạm đến quầng thâm dưới mắt cô, không khỏi hừ một tiếng: "Không quen giường phải không?" Nha đầu này, nhà mình mà cũng ngủ không quen giường, ban đầu thật không nên để cho nó đem giường trong nhà dọn ra phòng trọ nhỏ kia mà.
Tang Vãn Cách bẹt bẹt miệng: "... Ừ." Nếu như có Đại Hùng ở đây thì tốt rồi, cô nhất định sẽ không lạ giường.
"Mau tới ăn điểm tâm." Ông uy nghiêm liếc con gái một cái, "Cảnh Khu chờ con cũng lâu rồi, đã lớn như vậy còn ngủ nướng, y như đứa bé. Có ai bắt bạn trai đợi lâu như thế không hả?" Nói xong quay đầu nhìn Trình Cảnh Khu, trên mặt mặc dù vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, nhưng dường như lại nở chút nụ cười, "Cảnh Khu, Cách Cách sau này phải làm phiền con nhiều."
Cảnh, Khu?!
Mắt to mê mang chớp chớp, Tang Vãn Cách rốt cuộc chú ý Trình Cảnh Khu đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn ưu nhã dùng cơm, cô ngây ngẩn cả người, dưới chân lảo đảo một cái, mắt thấy sắp ngã xuống —— kết quả lại rơi vào nơi ấm áp, bộ ngực ôm lấy cô tản ra mùi hương ưu nhã đàn hương phái nam. Tang Vãn Cách có chút hoảng hồn, trên người gấu chỉ có mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái của bột giặt hoặc là mùi xà phòng thôi, tuyệt đối sẽ không có loại mùi hương này, cái mùi này dễ ngửi, cao quý, ưu nhã, lại lạnh như băng mười phần.
Sau đó đỉnh đầu truyền đến giọng nói ôn nhu lễ độ: "Không có gì đâu bác, Cách Cách chính là trách nhiệm của con mà."
Cố nở một nụ cười có vẻ khô khốc: "Cám ơn." Sau đó không để lại dấu vết, vội đứng thẳng người rời khỏi lồng ngực của Trình Cảnh Khu.
"Cẩn thận một chút." Trình Cảnh Khu cũng không bởi vì cự tuyệt của cô mà tức giận, hắn chỉ như một thân sĩ vịn cô để cô có thể đứng ngay ngắn, sau đó vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giống như khi còn bé vậy.
"Ừ." Tang Vãn Cách gật đầu một cái, đi tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, người giúp việc lập tức đưa tới bữa ăn sáng, một cái trứng luộc và một ly nước trái cây, thêm một phần bánh mì nướng. Cô cầm bánh mì nướng lên gặm, trong lòng nghĩ tới gấu hay nấu cháo trắng và chút thức ăn cho cô ăn sáng, chỉ mới vài tháng, cô đã có cảm giác mình đã không thể rời bỏ đầu gấu kia rồi.
Đang chuẩn bị cầm trứng lên, bàn tay thon dài đẹp mắt của người ngồi bên cạnh đã nhanh hơn cô một bước. Tang Vãn Cách hơi run sợ bỏ tay xuống, ngay sau đó nhìn về phía Trình Cảnh Khu, thấy hắn nhìn mình cười dịu dàng, cô co quắp mấp máy cánh môi, lộ ra nụ cười giả tạo.
Sau đó, cô cũng chỉ có thể ngơ ngác nhìn đôi tay xinh đẹp ưu nhã giống như những ngón tay của người chơi Piano bóc vỏ trứng cho mình. Đôi tay kia thật là xinh đẹp, khớp xương rõ ràng, vân da đều đều, không có một điểm hay một chút tỳ vết nào, hoàn mỹ đến mức làm người ta hít thở không thông. Nhưng cũng chính bởi vì sự hoàn mỹ này, cho nên khi trên người hắn xuất hiện một chút không đẹp, cũng rất dễ dàng làm cho người ta vỡ mộng.
Vỏ trứng bị lột ra từng lớp từng lớp, nhưng ngón tay của hắn vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu, trước sau đều trắng nõn, người đàn ông này tuấn mỹ đến mức trời giận người oán.
Trình Cảnh Khu bỏ trứng gà đã bóc vỏ sạch sẽ vào cái đĩa trước mặt Tang Vãn Cách, sau đó cầm dao của mình lên giúp cô cắt trứng gà ra, hắn cắt lòng đỏ trứng làm hai, lòng trắng trứng làm bốn, vừa vặn có thể bỏ vào miệng dễ dàng, sau đó mỉm cười nhìn cô: "Em ăn đi."
Tang Vãn Cách có chút lúng túng, nhất là cô lại cảm nhận được ánh mắt của mẹ mình ở đối diện nhìn đến nên lại càng thêm quẫn bách, ngay cả cái cổ trắng mịn cũng đỏ lên: "Cám ơn." Nói xong liền dùng nĩa xiên lòng trắng trứng nho nhỏ bắt đầu nhai nuốt, ở dưới con mắt của Trình Cảnh Khu và cha mẹ, cô cảm thấy cái mình đang ăn vốn không phải là trứng gà, mà là củi mới đúng, bởi vì thật sự quá khó nuốt!
Cô không khỏi càng thêm nhớ nhung cái bạn đầu gấu nào đó bị chính mình bỏ lại, cô lại càng muốn cùng hắn làm bữa sáng. Nếu như hắn đang ở đây như cô nghĩ, cô tuyệt đối sẽ không thao thức khó ngủ.
Thật vất vả khó khăn mới ăn xong bữa sáng, dưới sự thúc giục của cha mẹ, Trình Cảnh Khu lấy loại tư thái cực kỳ ưu nhã mời cô ra cửa đi dạo một chút, ở dưới ánh mắt nghiêm túc của ba, Tang Vãn Cách không dám không đồng ý, không thể làm gì khác hơn là tiện tay cầm lên cái áo khoác nhỏ rồi theo Trình Cảnh Khu đi ra cửa.
Không khí buổi sáng thật mát mẻ trong lành, trên những hoa cỏ, cây cối ven đường còn đọng lại những hạt sương trong suốt, có chút bướng bỉnh vẫn còn ở trên phiến lá lăn qua lăn lại, Tang Vãn Cách hít thật sâu rồi thở ra một hơi, cô và Trình Cảnh Khu cùng nhau đi dạo, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem gương mặt tuấn lãng làm người ta không thể nào hô hấp được, sau đó lại mím môi, muốn mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Không biết từ lúc nào, giữa bọn họ thậm chí ngay cả như bạn bè bình thường cũng không phải.
Đang lúc Tang Vãn Cách mím môi môi hồng nghĩ tới gấu của mình, tay của cô đột nhiên bị một bàn tay khác đụng tới, cô giật mình, theo bản năng hất cái tay lạ ấy ra, sau đó bình tĩnh lại, vội vàng ngước đầu lên xem biểu hiện của Trình Cảnh Khu, chỉ thấy hắn vẫn là bộ dáng nho nhã, dường như không có gì khác thường, lúc này cô mới yên tâm, cúi đầu, ấp úng nói: "À, cái đó... Em..."
Trình Cảnh Khu khẽ mỉm cười, che giấu một tia sáng nơi đáy mắt, bàn tay lại sờ sờ đầu nhỏ của cô, ôn nhu an ủi: "Không có việc gì, tối hôm qua mất ngủ hả?"
"... Ừ." Tang Vãn Cách gật đầu một cái, có chút không dám nhìn ánh mắt của hắn, hắn quá khôn khéo, hoàn toàn có thể từ ánh mắt của cô hiểu được nhiều thứ.
"Ha ha, em ở bên ngoài đã quen thuộc chưa?" Trình Cảnh Khu lại sờ sờ đầu của cô, "Lần này về nhà ở, lúc trở về nhà trọ sẽ lại lạ giường nữa sao?" Nha đầu này có thói quen lạ giường quá lợi hại, chỉ cần ngủ qua một đêm, tiếp theo sẽ thấy cái giường trước kia trở nên xa lạ.
Mắt to chớp chớp, lông mi dài ở trên gương mặt mềm mại tỏa ra một ánh mắt sâu kín, Trình Cảnh Khu nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, không nhịn được cúi đầu muốn hôn cô.
Tang Vãn Cách nhạy bén phát giác ra ý đồ của hắn, không tự chủ được lui về phía sau nghiêng đầu, vừa lúc né tránh được cái hôn của hắn, sau đó có chút không yên tâm nói: "Khu... Lời của ba em, anh đừng để trong lòng ——"
Cô chưa nói xong liền bị Trình Cảnh Khu cắt ngang: "Anh lại cho là thật."
Tang Vãn Cách thở dài: "Khu, em cho là —— em đã nói rất rõ ràng với anh rồi." Cô không còn thích hắn nữa, thật sự không hề thích hắn nữa.
"Như thế cũng không quan trọng." Trình Cảnh Khu mỉm cười, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, "Đời này em chỉ có thể dựa vào anh, cũng chỉ có thể thuộc về anh."
Lời này đối với hắn mà nói là đã kiềm chế sự bá đạo của mình rồi, tuy ngoài mặt hắn luôn luôn ôn nhu lễ độ, nhưng tất cả những cái đó cũng chỉ là giả tạo mà thôi, trong tận xương tủy của Trình Cảnh Khu hắn luôn là một người thâm trầm âm ngoan khó đoán.
Nghe câu vừa rồi của Cảnh Khu, Tang Vãn Cách có chút mất hồn, Gấu cũng từng nói một câu tương tự như vậy, nhưng bây giờ cô lại thấy có gì không giống.
Trình Cảnh Khu dù cho có tốt hơn nữa, thì cũng không phải là gấu của cô.