Ông trời ơi, đùa cái gì thế, Sào Văn Ngạn muốn dời vào đây sao? Chuyện này tuyệt đối là không được!! Lấy cái tính ở đâu cũng có thể nổi thú tính của đầu gấu như vậy, làm sao có thể chỉ vì có người ngoài ở đây mà hắn sẽ ngại không xuống tay với cô? Đến lúc đó... Ngộ nhỡ có cái vạn nhất... Ông trời, cô lúc ấy dù có phải nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nữa nha!
"Nói là nói như vậy... Nhưng mà..." Thầy chủ nhiệm rõ ràng có chút chần chờ, trong lòng hắn nghĩ tới trước đây không lâu hiệu trưởng dặn đi dặn lại hắn không có chuyện gì thì tốt nhất không nên trêu chọc thầy Hùng, thế nhưng vị Sào Văn Ngạn này là cháu ruột của hiệu trưởng hắn cũng là không chọc nổi nha! Bây giờ hắn đã vào thế cỡi lên lưng hổ rồi, hắn nên làm thế nào mới được đây?
Vò vò đỉnh đầu suy nghĩ lại, thầy chủ nhiệm cuối cùng quyết định: "Thầy Sào, nếu không thì như vậy đi, anh trước hết cứ đi lên lớp dạy đi, xong tiết học chúng ta lại nói, khi đó nói không chừng thầy Hùng cùng cô giáo Tang cũng đều đã trở về!" Ừ, phương pháp này là tốt nhất, tuyệt đối sẽ không đắc tội bất kỳ bên nào!
Nhưng mà... Tại sao hiệu trưởng bảo hắn không nên đi chọc thầy Hùng đây? Nếu như thầy Hùng rất nguy hiểm như trong lời nói, vậy tại sao hiệu trưởng không thuận tiện cảnh cáo cháu của mình trước? Cho nên... Chắc là sẽ không có phiền phức gì lớn đâu nhỉ?
Càng nghĩ càng thấy đúng, thầy chủ nhiệm gật đầu một cái, cả cái đầu bóng lưỡng sáng lên trong nháy mắt.
"Ừ, vậy cũng được, cám ơn chủ nhiệm." Sào Văn Ngạn suy tính chốc lát, sau đó gật đầu.
Hùng Thần Giai nghe vậy nóng muốn bốc khói, mẹ kiếp đùa cái gì thế, hắn vắt hết óc để làm ra một cái căn cứ hẹn hò bí mật này có thể để người khác tùy tiện vào sao?! Tùy tiện đến mức chó hay mèo cũng có thể đi vào sao?!
Hắn tức giận, khuôn mặt nguyên bản vô cùng tục tằng nhất thời càng thêm lộ ra vẻ hung thần ác sát, nồng nặc sát khí từ trong hai mắt hắn bắn ra, nếu không phải Tang Vãn Cách đang ở bên cạnh hắn thì động tác thứ nhất tuyệt đối sẽ là xông ra đánh cái tên Viêm đại tràng một trận mới hả dạ!
Hai người cứ chìm nghỉm trong suy nghĩ của riêng mình, ngược lại quên mất hạ thân vẫn còn dính chặt với nhau. Nếu không phải Tang Vãn Cách nóng lòng muốn đứng dậy, đoán chừng Hùng Thần Giai vẫn còn ở trong oán thầm cùng bạo lực.
Thế là một lúc sau, hai người cũng đều cương cứng người.
Tang Vãn Cách lập tức cảm thấy đại sự không ổn, một loại dự cảm chẳng lành từ trong óc từ từ dâng lên, thế là theo bản năng, cô chống thân thể muốn chạy trốn.
Lần này Hùng Thần Giai đã đoán trước rồi, hắn cười xấu xa thu hồi ý nghĩ lại, tay mắt lanh lẹ giữ lấy Tang Vãn Cách không cho cô động đậy, đôi môi mỏng liền đi đến gần hôn gò má của cô, vừa hôn vừa phách lối nói: "Lần này không thể chạy rồi chứ?!" Nói xong hắn liền dùng sức, đem chính mình càng thêm đưa sâu vào trong thân thể của cô.
Vốn tinh thần Tang Vãn Cách đang khẩn trương nghiêm trọng bị va chạm liền lập tức giật mình, thân thể bị Hùng Thần Giai ôm vào trong ngực cũng hung hăng run lên một cái rồi lại không nhịn được mà kinh hô một tiếng, sau đó nhanh chóng đưa tay che miệng của mình lại, oán hận nhìn Hùng Thần Giai, trong đôi mắt to xinh đẹp bắt đầu đốt lửa giận thiêu đốt con gấu háo kia.
Hùng Thần Giai cười cười, sau đó cắn môi của cô rồi lại hung hăng hút mút, công kích dưới hạ thân càng phát ra bén nhọn, mỗi một cái cũng đều thẳng tắp tiến vào chỗ sâu nhất của cô, tráng kiện dâng trào ma sát qua vách thành mềm mại bên trong, kích thích Tang Vãn Cách từng trận khoái cảm mà không tự chủ được run rẩy.
Hắn là quyết tâm muốn cô kêu thành tiếng, cho nên mỗi một cái cũng không chút lưu tình, nhưng hắn cũng chú ý không làm cô bị thương, quy đầu khổng lồ nhiều lần tiến vào miệng tử cung nhỏ hẹp mềm mại, không chờ nó thích ứng liền rút lui ra khỏi, sau đó lại ngay lập tức xâm nhập vào, cái mông gầy gò chuyển động giống như chạy bằng motor điện loại mạnh nhất vậy, cường đại phái nam vào giờ khắc này càng lộ rõ không thể nghi ngờ.
Thấy Tang Vãn Cách che cái miệng nhỏ nhắn thật chặt không chịu phát ra tiếng, mày rậm liền cau lại, một bàn tay to với tới đem hai móng vuốt nhỏ bé dễ dàng kéo xuống đưa lên đỉnh đầu, phía dưới càng thêm nhẫn tâm bắt đầu chống đối, tiếng vang dâm mỹ do thân thể giao tiếp vang dội cả căn phòng.
"A ── ừ, ừ, ừ..." Theo mỗi một cái động tác của hắn, Tang Vãn Cách khó có thể không ưm ra tiếng, nhất là khi hắn xấu xa cố ý tiến vào sâu hơn càng dùng sức hơn, thanh âm của cô cũng không khống chế được mà càng trở nên yêu kiều ngọt ngào hơn, trong lòng rõ ràng không muốn như vậy nhưng lại không chịu nổi mà kêu lên, phản ứng của thân thể chung quy là không lừa được người.
Mày rậm nhảy lên, Hùng Thần Giai nhìn khóe mắt Tang Vãn Cách tràn ra giọt nước mắt trong suốt, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, hôn hôn lên cánh môi của cô, còn cái tay khác sờ lên kiều nhũ mềm mại xinh đẹp rất tròn, vừa xoa vừa nắn, khiến cho thân thể mềm mại của Tang Vãn Cách khẽ run, một chữ cũng không thốt ra được.