" Tiểu Cách, tại sao không nói chuyện? Là đi chơi mệt mỏi quá sao?"
Hắn nắm hai bả vai Tang Vãn Cách đem kéo cô vào trong lòng ngực mình —— cô không có phản kháng, mà là khéo léo mặc hắn ôm khác thường,
"Ít ngày trước anh chỉ mới vừa nói muốn bắt đầu theo đuổi em, Tiểu Cách liền mất tích. Là em muốn tránh anh, hay chỉ là muốn ra ngoài dạo chơi thôi?"
"Em..." Tang Vãn Cách buộc mình ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt Trình Cảnh Khu, trước cặp mắt đen thăm thẳm lại sâu xa kia cô cảm nhận thấy giống như là một sự bình tĩnh bên ngoài nhưng kì thực gió to sóng lớn lại đang cuộn trào bên trong, vừa sâu hun hút, lại vừa mỹ lệ thần bí và đầy nguy hiểm,
"Em... Em chỉ là tâm tình không tốt, muốn ra ngoài dạo chơi một chút mà thôi ——"
Trình Cảnh Khu không đợi cho cô nói xong liền êm ái ngắt lời cô: "Vậy sao? Vậy tại sao lại đi cùng một người đàn ông vậy? Hơn nữa ——hắn còn là cái tên tội phạm cưỡng gian bảy năm trước bắt nhốt em?"
Nghe vậy, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách cũng trở nên trắng bệch.
Tay Trình Cảnh Khu dịu dàng quấn quanh ngang hông của cô, bước chân chuyển một cái, nắm cả người cô liền muốn đi thẳng về hướng cửa thang máy. Tang Vãn Cách vừa sợ lại lo lắng, đôi mắt long lanh ngay cả nghiêng mắt nhìn cũng không dám chỉ len lén ngó về phía sau nhìn một cái, chỉ sợ đầu gấu kia nóng nảy có thể sẽ không để ý gì mà nhào lên.
"Tiểu Cách tại sao lại không nói?"
Ngón tay thon dài nâng cằm của Tang Vãn Cách lên, Trình Cảnh Khu tỉ mỉ suy nghĩ nhìn khuôn mặt có vẻ hơi tái nhợt của cô,
"Là bởi vì bị anh nói trúng rồi phải không, cho nên trong lòng đang lo sợ sao? Nếu như anh không nhớ lầm... Cái tên họ Hùng kia hẳn là đã bị xử tử hình mới đúng chứ? Chậc, nhưng tại sao bây giờ hắn lại xuất hiện bên cạnh Tiểu Cách vậy nhỉ? Hơn nữa Tiểu Cách còn bồi hắn xin nghỉ phép nửa tháng. Tiểu Cách nè... Anh đối với nguyên nhân tại sao hắn chưa có chết cực kì có hứng thú nha, em có muốn nói một chút cho anh biết không?"
Cánh môi màu hồng khẽ run, Tang Vãn Cách không tự chủ được níu chặt vạt áo của mình, đôi mắt to bởi vì sợ hãi nháy mắt như muốn rơi nước mắt, một hồi lâu cũng không còn dám lại nhìn về phía Trình Cảnh Khu nữa mà chỉ ngập ngừng nói nói: "Anh ấy... Anh ấy..."
"Hắn cái gì?" Trình Cảnh Khu cười dịu dàng như ngọn gió xuân, gương mặt tuấn mỹ đến cực hạn lại thanh nhã cao thượng như bạch ngọc, " Tiểu Cách muốn giải thích cái gì với anh sao? Giải thích vì sao một tên tội phạm cưỡng gian mạng lớn không chết? Hoặc là —— Tiểu Cách là nghĩ muốn nói cho anh biết, lần này, cũng là do hắn bức bách nên Tiểu Cách mới cam tâm đi cùng hắn? Hay là vì nguyên nhân gì khác?"
Tang Vãn Cách cắn môi, gần như đã mất đi năng lực ngôn ngữ. Không biết từ lúc nào, khoảng cách của cô cùng Khu càng ngày càng xa, hai người giống như đang sống ở hai thế giới, chỉ có thể nhìn nhau, không thể gần nhau. Khi hắn không muốn hứa hẹn cả đời, thì cô lại không đành lòng buông xuống đoạn tình cảm không có kết quả này, nhưng khi cô chân chính buông xuống được rồi, thế nhưng hắn lại bắt đầu dây dưa với cô. Trên thế giới này tại sao lại có nhiều chuyện khiến người ta phiền não tuyệt vọng như vậy chứ?!
Qua thật lâu sau thang máy cũng chưa có, Tang Vãn Cách rốt cuộc có thể dũng cảm nâng đầu nhìn về phía Trình Cảnh Khu —— Quẳng đi tất cả lo lắng cùng sợ hãi trong lòng mà mạnh dạn nói: "... Em yêu anh ấy."
Trình Cảnh Khu vẫn cười như cũ, tựa hồ đối với lời này của cô không hề ảnh hưởng hắn một chút nào. Nhưng Tang Vãn Cách lại có thể cảm thấy rất rõ ràng, trong nháy mắt từ sâu trong đáy mắt hắn liền dấy lên hừng hực lửa giận ngập trời, nếu như không phải là hắn đối với cô sủng ái, có lẽ bây giờ hắn sẽ ra tay giết cô cũng không chừng!
Đang lúc Trình Cảnh Khu chuẩn bị mở miệng, một tiếng gầm giống như gấu từ cửa Cao ốc truyền đến: "Mẹ kiếp, buông cô ấy ra cho ông!" Theo sau chính là một cú đá có lực.
Trình Cảnh Khu mặt không đổi sắc nhìn cái chân dài sắp đá tới mặt mình kia, nhìn cái quần jean bạc màu trên đùi cùng với cái áo thun bình thường không thể phổ biến hơn trên người người vừa đến, cúi đầu nhìn về phía Tang Vãn Cách trong ngực mình, hai tay thon dài nhẹ nhàng vỗ tay phát ra tiếng —— lập tức chắn trước mặt hắn.
Sau đó, hắn thật thấp mà hỏi: " Tiểu Cách... Em thật sự yêu một gã đàn ông như vậy?"
Tang Vãn Cách ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía đại sảnh đang loạn thành một đống, nhìn qua Hùng Thần Giai đang bị mười mấy người bao quanh còn tàn ác mà hướng bên này rống giận muốn Trình Cảnh Khu buông cô ra, nước mắt óng ánh trong suốt một giọt một giọt rớt xuống:
"... Vâng."
Trình Cảnh Khu cười, gương mặt tuấn mỹ của hắn thoáng qua một tia tuyệt tình lãnh đạm, ngay sau đó liền đem cô bế lên, không để ý cô giãy giụa liền đi ra cửa, lúc bước ngang qua bên cạnh Hùng Thần Giai hắn còn nhàn nhạt ném lại một nụ cười tủm tỉm, sau đó hướng về phía mấy tên cao to mặc thường phục nói: "Lúc cần thiết, giết hắn luôn cũng được."
"Anh đang nói bậy gì đó?!" Tang Vãn Cách lập tức níu lấy cổ áo của hắn, đôi mắt to hoảng sợ nhìn về phía Gấu đang đánh nhau cách đó không xa,
"Không cho phép đả thương anh ấy, anh có nghe hay không?! Tôi không cho phép anh làm anh ấy bị thương!"
Giống như là đối xử với một đứa bé đòi ăn kẹo vậy, Trình Cảnh Khu chỉ cúi đầu hôn lên trên trán cô một cái, cũng không đáp lại lời cô, ôm cô trực tiếp hướng đến chiếc limousine chẳng biết đã dừng ở cửa Cao ốc từ lúc nào rồi rời đi.
Người đàn ông này rốt cuộc lòng của hắn là thâm trầm mưu ma chước quỷ đến mức nào đây!
Đầu tiên là một thân một mình xuất hiện tại đại sảnh nhiễu loạn dòng suy nghĩ của cô, sau đó thừa dịp cô tâm hoảng ý loạn mang theo cô đi tới cửa thang máy, hoàn toàn không để cho cô phát hiện hắn dẫn theo người đến, đợi đến lúc gấu tiến vào, liền nhân cơ hội công kích hắn, ở lúc gấu không cách nào đoạt lại cô hắn ta liền mang cô đi qua người gấu rồi rời đi!
Tang Vãn Cách vừa khóc vừa ầm ĩ, nhưng Trình Cảnh Khu hoàn toàn không quan tâm cô đánh hay cắn hắn, thân thể thon dài thủy chung không nhúc nhích, thẳng tắp giống như một gốc cây đại thụ che trời, tuyên cáo sự cường đại cùng kiên trì của hắn.
Tài xế kéo ra chỗ ngồi phía sau xe cửa, Trình Cảnh Khu liền ôm Tang Vãn Cách ngồi vào. Cô nhanh chóng chộp lấy cửa xe nhưng bàn tay nhỏ bé bị hắn từ từ kéo một ngón lại một ngón tháo xuống, giống như là phá hủy luôn cả phòng tuyến cuối cùng trong lòng cô luôn vậy, chậm rãi, tuyệt tình, tàn nhẫn. Không lưu một tia hi vọng, đành tâm đem cô bức đến vực sâu khổ sở.
"Gấu, Gấu, Gấu..." Cửa sổ xe bị chậm rãi hạ xuống, Tang Vãn Cách kêu khóc, đôi mắt mờ mịt đẫm lệ cái gì cũng nhìn không rõ, chỉ biết đầu gấu vẫn vừa đánh vừa tê tâm liệt phế hướng bên này hầm hừ cái gì đó, cô nghe không rõ, nhìn cũng không thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ biết là xe bắt đầu chạy nhanh hơn, bọn họ bắt đầu bị chia cách, bởi vì trên mặt gấu của cô bắt đầu xuất hiện vết máu, nhưng hắn không đánh cũng không phòng thủ, hắn chỉ liều mạng chạy ra bên ngoài, muốn chạy đuổi theo cô, những người kia cũng đang ở phía sau chặt chẽ kéo hắn lại, trên khuôn mặt tục tằng bị cơn giận dữ làm đỏ lên, vì hắn tức giận nên quả đấm hoàn toàn không có một chút kỹ thuật.
"Gấu, Gấu ——" Tang Vãn Cách dùng sức gọi, nhưng tay Trình Cảnh Khu lại duỗi tới, đem bả vai cô kéo lại.
Thanh âm Hùng Thần Giai giống như là đã cách vài đời xa xôi vậy: "Con mẹ nó Trình Cảnh Khu mày dám đụng cô ấy một cái thử xem?! Tao không giết cả nhà mày thề không làm người!! Đồ chó hoang!!"
Sau đó, cứ như vậy, từ từ, cũng không còn nghe thấy gì nữa.