Những lời Hùng Thần Giai đã từng nói xuất hiện rõ ràng ở trong đầu cô. Tang Vãn Cách bụm mặt, không chịu đem bộ dạng thê thảm thấm đẫm những giọi nước mắt của mình bày ra trước mặt Trình Cảnh Khu, thế nhưng lại không thể ngăn được những giọt nước mắt tràn mi chảy ra. Thân thể bị dị vật tạo ra cảm giác quá mức quen thuộc, nhưng cho tới bây giờ chưa từng có lần nào làm cho cô cảm thấy sợ hãi đến như vậy.
Đại Hùng sẽ không cần cô. Đại Hùng thật sự sẽ không cần cô... Không, cho dù anh có muốn, cô cũng không còn mặt mũi để trở lại bên cạnh anh nữa rồi bởi vì cô đã bị người khác chạm qua.
Hôm nay anh vừa mới đáp ứng với cô là anh sẽ đến đón cô, vậy mà buổi tối cô đã cùng một người đàn ông khác lên giường.
"Nếu như hắn bởi vì em đã bị anh đụng qua mà không cần em nữa, vậy em cũng không cần hắn là tốt nhất." Trình Cảnh Khu cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô. Làn môi mỏng có chút lạnh như băng, giống như bụi phấn mềm mại của cánh hoa đặc biệt, mang theo vẻ mỹ lệ cùng độc dược đều thấm vào ruột gan."Một người đàn ông yêu cầu em vì hắn mà thủ thân, em muốn hắn thì có ích lợi gì?"
Tang Vãn Cách lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới bàn tay truyền đến thanh âm nghẹn ngào: "Cho dù anh ấy có muốn tôi, tôi cũng không có mặt mũi nào để trở về tìm anh ấy rồi."
"Hắn cũng chỉ là một người đàn ông thô bỉ xấu xí mà thôi. Tiểu Cách vì hắn, thậm chí ngay cả anh cũng muốn cự tuyệt sao?" Trình Cảnh Khu khẽ mỉm cười, không cần suy nghĩ hắn đưa bàn tay mình nắm lấy hai tay của cô từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn bỏ xuống. Đôi môi hôn xuống dọc theo ngũ quan xinh đẹp của cô mà đi, tới cánh môi hồng nhuận trơn bóng liền liếm qua rồi mút vào, "So với anh hắn ta có thể cho em nhiều hơn sao? Coi như hắn không cần em thì thế nào, chẳng lẽ không có hắn, em thật sự không thể sống nổi?"
"Đại Hùng hắn —— có muốn tôi hay không....." Tang Vãn Cách như đi trong sương mù lặp đi lặp lại câu nói này, "Tôi cũng không muốn sống nữa." Cô yêu Đại Hùng, cô muốn cùng Đại Hùng ở chung một chỗ, cô không muốn để cho bất cứ kẻ nào gây trở ngại ngăn cản bọn họ đến với nhau. Cho dù trước mặt bị cản trở bởi một ngọn núi, cô cũng nguyện ý cùng Hùng Thần Giai cùng nhau nắm tay kề vai. Nhưng mà giờ phút này ngăn trở ở trước mặt cô đã không phải là một ngọn núi, mà là ma chướng của chính mình. Vượt không qua, chạy không thoát, trốn không xong. Cô không thể nào để cho cha biết được bí mật kia, cũng không thể khiến cho bí mật mà mẹ cô thật vất vả mới che giấu được lại lộ ra dưới ánh mặt trời. Nhưng mà vì cha mẹ, cô nhất định phải không cần Đại Hùng! Thực sự chỉ có thể giữ lại một người sao? Thật sự vốn không có biện pháp khác sao?!
"Khi em nói em không muốn sống, trong lòng em có nghĩ tới anh không?" Trình Cảnh Khu siết chặt cái cằm thon nhọn của Tang Vãn Cách rồi nâng lên, con người màu đen sắc bén tưởng chừng như có thể cắt được kim cương, "Tiểu Cách, em có phải đã quên trước kia em nói với anh những gì hay không? Cái gì mà cả đời đều muốn ở chung một chỗ với Cảnh Khu, phải làm vợ của Cảnh Khu, cả đời chỉ cần một mình Cảnh Khu, không bao giờ nhìn đến người đàn ông khác... Những lời này em đều quên sao? Em thậm chí đã còn nói chúng ta sống chết có nhau!"
Tang Vãn Cách hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nhưng khóe mắt vẫn còn có những giọt nước mắt rơi xuống tựa như sợi dây bị đứt: "Tôi không có quên. Thế nhưng đều là trước kia rồi, hiện tại cho dù anh có chết, tôi cũng sẽ không bồi anh cùng chết. Tôi đã có người yêu, cũng không còn là một cô bé ngốc nghếch như trước kia nữa. Trình Cảnh Khu, là anh vứt bỏ ước định của chúng ta trước. Anh cũng đã từng đáp ứng với tôi, chúng ta sẽ cùng nhau ở chung một chỗ, nhưng mà cùng lúc đó anh còn có rất nhiều người đàn bà khác không phải sao?! Tôi tận mắt nhìn thấy một người phụ nữ tên là Ada quỳ trên mặt đất cầu xin anh không chia tay với cô ta. Thế mà anh lại nhẫn tâm giữ vững ý định, đuổi cô ra đi trong tình cảnh đó! Cuộc sống của chúng ta không phải là phim thần tượng. Tôi không thể nào giống như một người phụ nữ ở lại một chỗ chờ anh quay đầu lại, chờ anh tỉnh ngộ, chờ anh chung tình. Anh không quan tâm tôi, anh không thể toàn tâm toàn ý đối với tôi, vậy thì tại sao anh lại muốn tôi đợi đến lúc anh nguyện ý chung tình?! Trình Cảnh Khu, làm người không nên quá phận. Không có điều nào trong luật pháp quy định thanh mai trúc mã thì nên ở chung một chỗ, người ta càng không có nói tôi phải ở nguyên một chỗ chờ anh, vì chờ anh tôi còn phải vứt bỏ đi người đàn ông tôi yêu!"
Tròng mắt đen thâm trầm nhìn cô, thần sắc Trình Cảnh Khu không thay đổi, chỉ có đáy mắt thật sự là một mảnh băng đao Tuyết Kiếm, lạnh lẽo đến mức làm người khác sợ hãi.
"Cho tới bây giờ anh cũng không biết tiểu Cách cũng có tài ăn nói tốt như vậy."
"Anh có biết hay không cũng không liên quan tới tôi." Tang Vãn Cách cắn chặt đôi môi, ánh mắt quật cường dứt khoát như thể ngọc nát đá tan, "Trình Cảnh Khu, là anh quay lưng với ước định giữa chúng ta, chứ không phải là tôi. Anh không có tư cách tới trách tôi, càng không có tư cách bày ra sắc mặt chính đáng của một người bị hại! Lại nói tiếp, so với anh Đại Hùng càng thêm vô tội! Nếu như không phải là anh, anh ấy hoàn toàn không cần trải qua cuộc sống sống không bằng chết trong bảy năm như thế!" Không thể gặp lại người nhà, cũng không thể gặp lại cô, chỉ có thể trở thành một người lẻ loi trơ trọi!
Rốt cuộc người nào vô tội nhất, rốt cuộc người nào sai lầm rồi?!
"Phạm tội cưỡng gian không nên chết sao?" Trình Cảnh Khu nhẹ giọng hỏi, "Nếu như hắn không đáng chết, vậy thì người nào đáng chết? Đầu sỏ gây nên là hắn, không phải sao? Nếu không hiện giờ Tiểu Cách cũng sẽ không phản kháng lại anh, lại càng sẽ không ngay cả tên của anh cũng không gọi nữa."
"Đầu sỏ gây nên rõ ràng là tôi!" Tang Vãn Cách cảm giác bản thân mình thật sự sắp muốn điên lên rồi. Cô đã bắt đầu hỗn loạn, hỗn loạn đến mức đầu óc cũng trống rỗng, "Nếu như không phải là tôi cự tuyệt Đại Hùng, bảy năm trước anh ấy hoàn toàn sẽ không nổi điên trói tôi đi! Anh nói yêu tôi, anh nói không muốn làm tổn thương tôi, như vậy lúc ban đầu —— lúc tôi không thích Đại Hùng, khi tôi suy nghĩ tìm cách muốn chạy trốn thì anh đang ở đâu? Anh và người đàn bà khác đang ở chung một chỗ! Tôi đau dạ dày cảm mạo phát sốt, lúc đó Đại Hùng cõng tôi trên lưng bước đi bước chạy tới bệnh viện thì anh lại đang ở nơi nào? Chính là anh cùng người đàn bà khác ở chung một chỗ!" Nước mắt từng hạt một rơi xuống, "Đúng, Hùng Thần Giai là người không có tiền, dáng dấp cũng khó coi. Người thích anh ấy càng càng không có đến mấy người, thế nhưng vậy thì thế nào? Tôi yêu anh ấy, cho dù anh ấy có tiền hay không, dáng dấp nhìn có được hay không cũng không có quan hệ gì đi?! Anh ấy có thể vì tôi học nấu ăn, có thể vì tôi thu lại tính khí thô bạo. Thậm chí vì tôi, anh ấy cũng không uống rượu không hút thuốc lá không nói nói tục, anh có thể làm được sao? Tôi nguyện ý cùng anh ấy lên giường, sinh con cho anh ấy, việc này cùng anh có quan hệ gì sao?! Anh rốt cuộc lúc nào thì mới bằng lòng thừa nhận chúng ta thật sự đã là người xa lạ rồi? Rốt cuộc anh còn phải lừa gạt bản thân mình bao lâu nữa?!"
Ánh mắt Trình Cảnh Khu nheo lại càng lúc càng chặt chẽ, hắn kiên quyết cắt đứt lời nói của Tang Vãn Cách: "Đầu sỏ gây nên vốn là gã Hùng Thần Giai đó. Hắn ta không nên si tâm vọng tưởng, không nên cưỡng gian em, lại càng không nên đem em nhốt lâu như vậy. Không nên nhất... Vẫn là không nên trở về."
"Nếu như anh làm tổn thương tới anh ấy, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!" Tang Vãn Cách đột nhiên trừng mắt, hoảng sợ nắm lấy cánh tay hắn cúi đầu thét lên.
"Vậy thì sẽ phải xem hắn ta có bản lãnh sống sót ở trong tay anh hay không nữa rồi." Trình Cảnh Khu cười cười một cách vô nghĩa. Đôi môi gợi lên độ cong thâm sâu khó hiểu, "Em phải là của anh. Cho dù là trước kia anh đã chối bỏ giao ước, anh cũng không cho phép em và người đàn ông khác qua lại. Em yêu hắn, vậy thì sao? Không sao, thời gian sẽ từ từ làm cho em quên mất hắn, cuối cùng có một ngày em sẽ tỉnh ngộ, chỉ có Trình Cảnh Khu mới là người đàn ông thích hợp nhất với Tang Vãn Cách."
Nói xong, hắn liền nhẹ nhàng đứng dậy, khi dục vọng to và dài rời khỏi thân thể của Tang Vãn Cách thì phát ra một thanh âm rất nhỏ, sau đó ngón tay thon dài liền thong thả ung dung kéo phec-mơ-tuya lên, cài lại dây lưng.
Thân thể mềm mại của Tang Vãn Cách vẫn trần trụi như cũ nằm ngửa ở trên giường, ánh mắt có chút trống rỗng, dường như không thể tin được hắn nguyện ý bỏ qua cho cô.
Nhìn thấy hai cái bánh bao trắng noãn vẫn cứ không ngừng rung động, đỉnh của hai đóa hồng vẫn còn hơi hơi run rẩy, ánh mắt Trình Cảnh Khu lại thâm sâu thêm mấy phần. Khi tầm mắt rơi vào chỗ giữa hai chân trắng mịn của cô, yết hầu càng thêm kích động, dục sắc tràn ngập. Gương mặt tuấn tú hiện ra một nụ cười. Hắn nghiêng người áp trụ Tang Vãn Cách, hài lòng nhìn thấy cô trong nháy mắt mở to đôi mắt ngập nước, môi mỏng hé mở: "Hôm nay trước hết không đụng vào em. Tiểu Cách, em sẽ hiểu, cho dù em yêu người đàn ông khác, cho dù anh không chạm vào em, cuối cùng cũng có một ngày em sẽ ngoan ngoãn vui vẻ một lần nữa trở lại bên cạnh anh." Dứt lời, bàn tay xốc lên một bên chăn mỏng đem thân thể mềm mại trần trụi của Tang Vãn Cách che kín lại. Đứng dậy đi ra cửa, lúc chuẩn bị đóng cửa, hắn lại nói tới một câu: "Trước đây, vì đề phòng gã đàn ông đó lại không thức thời đem em từ bên người anh cướp đi, anh liền cho em nghỉ việc, nhưng từ ngày mai em bắt đầu cùng đi làm với anh."
Lúc này hắn mới thật sự rời đi.