Vừa nói còn cười ha hả, đôi tay gấu đem Tang Vãn Cách ôm chặt hơn.
Tang Vãn Cách mấp máy miệng, nhìn hắn một chút rồi nắm lấy cổ tay của hắn nhìn xuống đồng hồ đeo tay màu bạc hắn vẫn mang, nếu như thời gian chạy không sai thì quả thật là còn không tới một phút nữa sẽ phải lên lớp. Nhưng từ nơi này đi tới phòng học cũng phải mất gần 2 phút nha, nhìn dáng dấp cô coi như số mạng bị trễ đã là nhất định rồi...
Thấy Tang Vãn Cách không nói lời nào chỉ lo nhìn đồng hồ, Hùng Thần Giai còn rất ân cần mà nói: "Có muốn anh tiễn em đi lên lớp hay không nha? Vừa lúc anh cũng phải đi ra sân tập đây, dù sao cũng thuận đường mà~"
"... Anh không phải là không muốn cho tôi đi ra hay sao?" Tang Vãn Cách cảm thấy kỳ quái, thái độ người này thay đổi cũng quá nhanh đi...
"Chuyện khi nào vậy!" Hắn quả quyết phủ nhận, ra vẻ là một người chính nhân quân tử, con tằm nhả tơ đến chết mới thôi a, "Thân là người làm trong ngành giáo dục như chúng ta quan trọng nhất chính là kiên trì phát triển vì nhân dân phục vụ cùng chung xây dựng xã hội hài hòa! Anh làm sao lại có thể ngăn cản không cho em lên lớp đây?" Bộ dáng hắn hiên ngang lẫm liệt, Tang Vãn Cách thật sự là không còn gì để nói.
"Vậy tại sao anh còn không buông tay ra hả?" Cô lặng lẽ đem tầm mắt chuyển qua bàn tay của ai đó đang ôm eo mình, chậm rãi hỏi.
Hùng Thần Giai dương dương lông mày thô dầy: "Chúng ta cùng đi." Nói xong cũng không thèm nhìn tới liền ôm eo Tang Vãn Cách hướng cửa phòng mà đi, nói cũng kỳ quái, Tang Vãn Cách lúc nãy dù cố hết sức cũng mở không ra, nhưng Hùng Thần Giai chỉ đưa tay liền dễ dàng kéo ra được, cái này nói cô làm sao có thể thăng bằng tâm lí đây a!
Hùng Thần Giai là một người tính tình nôn nóng, nói dễ nghe chính là mọi việc đều yêu cầu hiệu suất, nói khó nghe chính là cái gì cũng phải nhanh như gió, bất kể chuyện khó cách mấy, hắn chỉ xem tốc độ của người ta, chỉ cần tốc độ người ấy tốt, hoàn thành không tốt hắn cũng sẽ xét cho người ấy có một chút mặt mũi, chỉ xử phạt nhẹ một chút thôi.
Nhưng Tang Vãn Cách với hắn là hoàn toàn ngược lại. Cô tựa như một con bò già, ai muốn làm gì thì làm, có muốn leo lên người nó hay leo xuống nó cũng không quan tâm, dưới tình huống bình thường chuyện có thể tỉnh lược cô liền trực tiếp tóm tắt đơn giản, hoàn toàn không lo lắng chuyện như vậy có biện pháp giải quyết khác hay không, chỉ cần cùng cô không có liên quan, cô liền không nhớ trong đầu. Ăn cơm, tắm, đi lại hay cái gì đó... Cô vĩnh viễn đều làm không nhanh mà từ từ chậm rãi, cô thuộc loại người lửa cháy đến mông thì cũng phải đem ly trà trên tay uống sạch trước tiên rồi mới tính tiếp.
Thế là Hùng Thần Giai không cẩn thận bị Tang Vãn Cách hất tay ra, một mình cô đi về phía trước, lòng tràn đầy tự tin, người yêu vẫn ngoan ngoãn theo sát ở phía sau.
Phòng học ở sau sân tập, nói cách khác Hùng Thần Giai nếu so với Tang Vãn Cách sẽ tới trước. Hắn nghĩ muốn đích thân hộ tống công chúa đưa đến phòng học nhưng Tang Vãn Cách da mặt mỏng, không muốn công khai lôi lôi kéo kéo ở trong trường nên hắn cũng đành phải theo tâm ý của cô rời đi, nhưng ai lại dám tin chuyện như vậy lại xảy ra, khi hắn đứng ở gần sân tập chuẩn bị xoay đầu cùng Tang Vãn Cách mở miệng nói muốn đưa cô lên lớp thì lại phát hiện một chuyện kinh người: phía sau hắn có rất nhiều người a!!!
Khuôn mặt hắn nguyên bản đã tục tằng lớn lên rất dọa người mà bây giờ cái mặt hắn lại u ám xám sầm một mảng lớn nữa, xem ra lại càng thêm hết sức dọa người, thế là ở trên sân trường vốn bọn học sinh đang hì hục chạy cũng không tự chủ được bắt đầu sử xuất toàn bộ sức mạnh lao nhanh về phía trước chạy như điên, chỉ sợ bị thầy mới này để mắt tới phạt chạy trên sân đến mấy chục vòng thì chết mất.
Nhìn người không thể nhìn bề ngoài đúng là không sai, nhưng mà cũng có câu tướng từ tâm sinh cũng không sai nha! Một người nếu có thể lớn lên thành cái bộ dạng đủ để đem Bin Laden hù chết này thì tính khí có thể tốt đến cỡ nào a? Không làm kẻ gian hay phạm pháp cũng đã may mắn rồi, hỏi ai dám kỳ vọng tính tình hắn có thể dịu dàng lại tỉ mỉ săn sóc hả?
Tuy Hùng Thần Giai cũng có ý định đi xem lũ quỷ nhỏ kia thế nào, nhưng mà bây giờ hắn liền ngơ ngác đứng tại chỗ, khóe miệng không cầm được mà co quắp, cuối cùng hắn cũng biết vì sao giai nhân kiên quyết không cho phép hắn quay đầu lại nhìn, làm nửa ngày thì ra là vậy!
Mắt hổ chợt chuyển sang con đường nhỏ bên dãy phòng học, quả nhiên có một thân ảnh mảnh khảnh đang chậm bước đi tới, nhất thời chọc cho hắn tức đến nghiến răng hận không thể xông lên hung hăng hôn đến khi cô dừng lại mới thôi, sau đó hắn sẽ trực tiếp đem cô chấp hành xử phạt ngay tại chỗ mới thỏa lòng.
Cách xa xa, Tang Vãn Cách hướng về phía này nhìn một cái, con gấu kia vốn đang uất hận dâng trào vừa thấy cô nhìn sang liền lập tức lộ ra nụ cười tươi như hoa đã vậy còn hướng về phía giai nhân dùng sức mà phất tay nữa. May mà bọn học sinh đều đang liều mạng chạy bộ, nên cũng không có mấy người thấy hắn làm cái động tác ngốc nghếch này, ngược lại Tang Vãn Cách giống như đang mỉm cười vậy.
Lấy đôi mắt tinh tường sánh ngang mắt chim ưng săn mồi của hắn mà nhìn, Hùng Thần Giai dám cam đoan, công chúa của hắn nhất định là đang cười với hắn!
Thế là hắn càng thêm dùng sức liều mạng mà phất tay, xa xa nhìn sang giống như là hắn đang bị điện giựt vậy.
Tang Vãn Cách nhìn hắn tức cười mà không biết động tác không nhịn được cười của mình đến lưng cũng sắp gãy rồi, cô hướng hắn khoát khoát tay, liền hướng cửa cầu thang mà đi, vừa đi vừa lắc đầu, cái tên đầu gấu này a...
Mà Hùng Thần Giai cũng dõi theo bóng lưng của cô cười đến vô cùng ngọt ngào. Phải biết đây là lần đầu tiên Tang Vãn Cách chân chính không có mang theo ý nghĩ cự tuyệt hắn nha, nếu hắn không mừng rỡ như điên thì mới đúng là kỳ quái!
Thu hồi tầm mắt nhìn theo bóng giai nhân lại, tâm tình bạn gấu nhà ta thật tốt, thậm chí hắn còn cảm thấy đám tiểu quỷ chưa dứt sữa trước mắt này nhìn cũng rất thuận mắt a, hắn chà xát lỗ tai của mình, lại gãi gãi đầu, cuối cùng cũng vẫn nhịn không được lại muốn nhìn về nơi Tang Vãn Cách vừa đi khuất thêm một lần nữa, mặc dù không có người nào ở đó, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy cô đang đứng ở đằng kia hướng mình khoát tay, thế là bạn gấu lại không nhịn được toét miệng cười khoe hai hàm răng trắng của mình ra.
Mẹ nó, tại sao hắn lại có thể hành động ngu ngơ giống như một thằng nhóc mới biết yêu lần đầu như vậy chứ?!
Hùng Thần Giai không nhịn được ở đáy lòng tự tụng cho mình vài lần Tam Tự kinh, chút nhỏ mọn ban đầu bởi vì Tang Vãn Cách chuồn êm khỏi hắn cũng đã tan thành mây khói trong nháy mắt rồi, hắn chỉ hận bây giờ không thể lập tức xông tới đem người phụ nữ của mình ôm trở về nhà mà tận tình ân ái, còn tốt hơn ở chỗ này cùng đối mặt với một đám thiếu niên trong thời kỳ nổi loạn.
Giương mắt nhìn bầu trời xanh một chút, mặt trời hôm nay cũng rất nhiệt liệt, cùng với lòng của hắn giống nhau, đều là tốt đến không thể nói,
Tròng mắt đen lại chuyển hướng tới đám học sinh vẫn đang ra sức chạy, phất phất tay, tiếng như chuông đồng rống lên một tiếng: "Tập họp ──"
Chỉ thấy không ít người bắt đầu cám ơn ông trời cảm tạ thượng đế ── chạy bộ thật sự là làm cho người ta có loại kích động đến muốn chết!
Tâm tình tốt nhìn cái gì cũng đều tốt, thậm chí Hùng Thần Giai bắt đầu cảm thấy trường học quả thật là một nơi vô cùng thích hợp để nói chuyện yêu đương nha, ít nhất tình địch ở đây so với bên ngoài ít hơn nhiều a, hắn cũng không cần mỗi ngày căng thẳng thần kinh hề hề hà hà canh giữ ở bên cạnh công chúa mãi mà chọc giận cô nha.
Hắn đang ở sân tập hào hứng bừng bừng bắt đầu luyện binh, hoàn toàn không nghĩ tới ở nơi mà hắn cho là vô cùng thích hợp để nói chuyện yêu đương này, người trong lòng của hắn đang sắp gặp phải chuyện phiền toái.