Trời mới biết hắn căn bản không biết chơi cờ tướng!
Hùng Thần Giai co quắp khóe miệng, cầm con xe trong tay mà không biết nên đi nước nào. Nhưng hắn biết, hắn biết, biết rất rõ là lão đầu này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn. Trước đây ông tra tấn thân thể hắn bằng cách bắt hắn chạy mười vòng quanh núi lớn không cho phép dừng sau đó còn phải chống một tay hít đất 1000 cái rồi tập luyện các động tác thân thể khác nữa, nhưng ông có cần phải chuẩn bị bắt đầu gây khó khăn trên tinh thần cho hắn luôn không vậy! Đối với một người ngay cả trung học phổ thông cũng chưa tốt nghiệp mà nói, còn có cái gì so với cái trò đánh cờ này hành hạ hắn hơn không chứ?!
Ba Tang nhìn bộ dạng Hùng Thần Giai vùng vẫy giãy chết, đáy mắt thoáng qua tràn đầy vẻ hả hê, sau đó cười lạnh một tiếng: "Tiểu tử thúi, nếu cậu không chơi được cứ nói một tiếng. Hừ, nếu là Cảnh Khu đã sớm không biết thắng ta bao nhiêu ván rồi." Mặc dù cùng người chơi cờ dở đánh cờ càng đánh càng không có gì mới mẽ, nhưng không thể không nói loại cảm giác thắng được dễ dàng này thật sự là rất tốt ~~
Lúc đầu định nhịn xuống nhưng bạn gấu nào đó vừa nghe đến tên Trình Cảnh Khu, trong nháy mắt liền xù lông, nâng tay thả cờ, không chút do dự.
"Ha ha ha ha ——" Ba Tang phách lối cười lớn tiếng, "Pằng" một tiếng, "Chiếu tướng!"
"..." trong nháy mắt Hùng Thần Giai chỉ biết im lặng, ông già này quả nhiên là muốn lấn áp hắn. Sau một giờ hắn bị nghe chửi, suốt một tiếng sau đó hai người đều chơi cờ tướng, chia đều mỗi ba phút hắn thua một ván. Nói cách khác là ba Tang đã thắng hắn gần hai mươi lần rồi, nhưng ông già này vẫn thấy hứng thú không đổi, dường như không dùng bàn thắng đè chết hắn thề không bỏ qua vậy!
Tròng mắt đen len lén liếc qua Tang Vãn Cách, đôi mắt Hùng Thần Giai tràn đầy ý muốn xin cầu cứu, vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm Tang Vãn Cách như muốn nói: công chúa, cứu anh, cứu anh đi mà!
Tang Vãn Cách cầm hộp điều khiển ti vi đổi sang kênh khác, sau đó lại tiếp tục thong thả ung dung cầm một trái quýt đã lột vỏ nhét vào trong miệng. Đôi mắt cười đến cong như nửa vầng trăng, hướng về phía Hùng Thần Giai giơ hai ngón lên.
Lông mày Hùng Thần Giai cau lại, quyết định thật nhanh lắc đầu cự tuyệt.
Nói giỡn cái gì chứ... Hai phần kem hả? Cô nghĩ cùng đừng nghĩ!
Thấy thế, Tang Vãn Cách cũng không giận, mà cười tủm tỉm cắn một trái lê ngọt ngào, rồi lại chậm rãi xoay đầu lại xem TV. Không cần biết hắn phát ra âm thanh quỷ dị gì để hấp dẫn lực chú ý của cô ------ cô cũng không thèm để ý tới hắn nữa.
Đàm phán tan vỡ, Hùng Thần Giai biết, nếu muốn thoát khỏi ván cờ tướng oan nghiệt này với ba Tang, hắn phải tự cứu lấy mình. Đôi mắt đen như mực nhìn lên tường một chút, thân thể cao lớn lập tức đứng lên: "Ba, giờ là bữa trưa, con đi nấu cơm đây!" Nói xong cũng không đợi ba Tang, hắn giống như phía sau có chó đuổi theo mà chạy thật nhanh.
Ba Tang sửng sốt một chút, nhìn Hùng Thần Giai lấy tốc độ ánh sáng chạy như bay vào phòng bếp, sau đó chậm chậm đem ánh mắt chuyển tới trên người con gái. Thấy cô đang vui vẻ vừa gặm quả lê vừa xem ti vi, ánh mắt sắc bén của ông lại chuyển một cái, hướng về phía phòng bếp rống to một tiếng: "Tiểu tử thúi, động tác mau một chút! Cơm nước xong liền quay lại tiếp tục cùng lão tử đánh cờ!"
Ba giây sau, từ phòng bếp liền truyền đến tiếng nồi chén rơi xuống đất vang lên thật to. Ba Tang nghe thấy cũng lộ ra một tia hài lòng mỉm cười, ngâm nga hát đi tới ngồi kế bên Tang Vãn Cách, nhìn trên TV đang chiếu cậu bé Hồ Lô, hỏi: "Sao lại coi hoạt hình cũ vậy?" Bây giờ không phải đang lưu hành cái hoạt hình dê trắng cùng sói xám gì đó sao?
Tang Vãn Cách cầm lên một quả lê đưa cho ba, cười híp mắt trả lời: "Con thích bộ này." Hơn nữa cô thích bảy đứa hắc hóa, nhìn quả thực là rất đáng yêu ~! Về sau nếu con của cô có thể đáng yêu giống như vậy thì còn gì bằng, vừa dễ thương lại thông minh, hơn nữa còn giỏi lấy lòng người ai gặp cũng yêu, hắc ~
"Ưmh, nhìn nhân vật này cũng không tệ lắm." ông lập tức phụ họa con gái, cũng rất hứng thú xem chung.
Khi thấy bảy đứa bé đáng yêu hợp thành một thể, Tang Vãn Cách vừa gặm hạt lê, vừa nói: "Ba, ba làm gì mà hay khi dễ Gấu vậy?" Gấu đã thu lại tính khí nóng nảy bởi vì cô mang thai rất nhiều rồi. Hơn nữa ông lại là trưởng bối, nếu là đổi lại người khác, đoán chừng sớm đã bị con gấu nào đó dùng một tay đánh văng xa ngàn dặm rồi. "Anh ấy đối với ba tốt như vậy, còn cùng ba đấu võ, ba sao cứ hay khi dễ anh ấy vậy?"
Ba Tang liếc con gái một cái, cắn mạnh một miếng lên quả lê, vừa cắn vào nước đã chảy ra thật nhiều làm ông hơi bất ngờ: "Quả lê này ——"
"Gấu nhập lê này từ Nhật Bản về, vô cùng ngọt." Tang Vãn Cách hướng về phía ba lộ ra nụ cười vô cùng ngọt ngào, đem hạt lê trên tay ném vào giữa giỏ rác.
"... Coi như hắn cũng có lòng." Ba Tang hừ một tiếng, tính khí tựa hồ cũng thu lại một chút.
Tang Vãn Cách biết ba tuy miệng cứng nhưng lòng mềm. Cô quay qua ôm lấy cánh tay ba làm nũng: "Ba ~~ ba đối với Gấu tốt hơn một chút đi, đừng ăn hiếp anh ấy nữa! Ba cũng biết anh ấy mới học đến trung học phổ thông, nhưng anh ấy rất thông minh nha, nếu không sao Trình Cảnh Khu mà ba coi trọng nhất cũng bị anh ấy làm cho không kịp trở tay chứ? Ba thông cảm một chút cho anh ấy đi mà, hơn nữa Gấu đối với ba rất tốt. Anh ấy biết ba có chút bệnh đường ruột, mỗi lần lúc ba tới, anh ấy đều làm mấy món ăn ít gia vị hơn nữa lại thanh nhẹ ngon miệng. Nếu ba cứ ăn hiếp anh ấy, con sẽ nói cho mẹ nghe."
"..." Ba Tang nói ngang, "Ta cũng không có kêu hắn làm người tốt, hừ."
Ông lão sĩ diện không thích nhận sai.
Tay nhỏ bé mềm mại leo lên bả vai của ba, Tang Vãn Cách khéo léo xoa bóp gân cốt cho ba mình: "Ba ~~ bình thường ba khi dễ anh ấy bằng cách bắt anh ấy chạy bộ bơi lội hay tập chống đẩy - hít đất gì đó cũng không sao, dù sao đầu gấu kia thân thể tốt đến không thể tưởng tượng nổi. Nhưng ba không thể khi dễ anh ấy như bây giờ nha, Gấu vốn là có chút tự ti, ba còn kích thích anh ấy như vậy nữa. Lúc trước ba nói làm chồng con phải gọn gàng không thể mỗi ngày đều mặc quần jean rách áo sơ mi trắng, anh ấy liền ngoan ngoãn mời người tới đo may đồ tây cho mình. Anh ấy còn đi học kinh tế lý luận cùng quản lý gì đó nữa... Bây giờ ba lại nói thích đánh cờ, con xem chừng chờ ba rời đi anh ấy sẽ phải điên cuồng đi nghiên cứu cờ tướng đây. Vậy sau này thì sao? Ba thích vẩy mực vẽ tranh, chẳng lẽ ba cũng bắt đầu gấu học theo sao?"
Ba Tang nghe cô nói vậy cũng không thốt nên lời.
"Ba ~~ ba không nể mặt con gái ba, nhưng ba cũng nên cho cháu ngoại tương lai của ba một chút mặt mũi chứ!" Tang Vãn Cách xoa bóp bả vai ông, làm như cô bé mà tiếp tục làm nũng. "Sau khi đứa bé sanh ra nếu nó biết ông ngoại ghét ba như vậy nhất định sẽ vô cùng thương tâm. Tâm hồn đứa bé cũng vô cùng yếu ớt. Ba —— ba muốn làm nó bị mắc chướng ngại tâm lí sao?"
Ba Tang như một đứa bé ngây thơ, hừ một tiếng, quay đầu, ông chính là nhìn đầu gấu không vừa mắt thì làm sao. Nhưng khi ông nhìn đôi mắt to long lanh tràn đầy mong đợi của con gái nhìn mình, ông mới miễn cưỡng nghiến răng tóe ra mấy chữ: "Ba sẽ thử không làm khó hắn nữa được chưa?" Ai, thanh danh cả đời ông liền bị hủy ở trong tay vợ và con gái.
Tang Vãn Cách lập tức tươi cười rạng rỡ, chợt ôm lấy hắn: "Con biết ngay ba là tốt nhất!"
"Ít rót thuốc mê vào tai ta đi." Ba Tang hừ lạnh, nhưng trong lòng thì vô cùng hưởng thụ con gái rót mật, "Nhưng cũng không có nghĩa là ba sẽ dễ dàng tiếp nhận hắn." Ít nhất cũng phải quay đầu gấu kia thêm mấy vòng nữa...
"Được rồi được rồi, con hiểu rõ." Tang Vãn Cách khoát khoát tay, "Chỉ cần ba đừng khi dễ anh ấy quá mức là được rồi." Hừ, ai bảo một con gấu nào đó không cho cô ăn kem chứ. Đáng đời bị khi dễ, Hàaa...!
Hiệp nghị hai cha con vì vậy mà đạt thành. Về phần cái người nào đó đang chiến đấu hăng hái trong phòng bếp bỗng nhiên bị nhảy mũi một cái. Hắn lau mũi, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn chung quanh một chú, rồi lại quay người lại nấu ăn tiếp. Hắn hồn nhiên không biết cuộc sống thê thảm trong tương lai mình sắp phải vượt qua là như thế nào.