“Cốc… cốc… cốc…”
Tiếng gõ cửa vang lên đánh tan sự im lặng đến đáng sợ nơi đây, nghe thấy tiếng động Lý Hàn Ân lúc này mới hơi quay đầu lại, nói:
“Vào đi.”
Được sự đồng ý, người bên ngoài liền mở cửa tiến vào:
“Chủ nhân, mọi chuyện ngài căn dặn tôi đã an bài ổn thỏa.”
“Tốt lắm! Còn bên phía Triệu Y Vân, nhớ theo dõi cô ta kĩ càng xem thái độ của cô ta ra sao.”
“Vâng thưa chủ nhân.”
Lý Hàn Ân từ đầu đến cuối vẫn không hề ngoảnh đầu lại, gương mặt hắn giờ đây còn ngoan độc hơn trước rất nhiều, ánh mắt căm phẫn nhìn ra bên ngoài gằn giọng:
“Phương Thần Phong… Phương gia… các người nên bắt đầu đếm những ngày cuối cùng cuộc đời mình đi.”
Tên thuộc hạ đứng phía sau nghe hắn nói vậy cũng nhìn ra bầu trời bên ngoài, bên môi thấp thoáng là nụ cười nhếch mép gian xảo.
- --------
Khu nhà chính Hắc Phong Bang, hôm nay Hà Linh Chi chỉ dành buổi sáng để học làm bánh, còn dành buổi chiều cho một số công việc cá nhân.
Bây giờ cô đang ngồi trên chiếc bàn trà ngoài ban công, đôi bàn tay không ngừng thao tác trên bàn phím, có vẻ như có điều gì đó không đúng ý nên hai đầu lông mày cô cau chặt lại với nhau, hiện tại trời đang vào cuối thu đầu đông nên thời tiết có chút se lạnh, vậy mà trên trán Hà Linh Chi lại lấm tấm một chút mồ hôi tựa như cô đã ngồi đây từ rất lâu rồi.
Thời gian còn lại của Hà Linh Chi không còn nhiều, nên cô phải nhanh chóng hoàn thiện nó trước thời khắc đó xảy đến. Trước đây cô đã từng phân vân không biết có nên nói cho Phương Thần Phong biết vấn đề mà cô đang gặp phải hay không, nhưng hai ngày qua, khi không có anh bên cạnh cô liền biết bản thân đã dựa dẫm vào anh quá nhiều, khiến cho việc xa anh một chút thôi cô đã cảm thấy lo lắng không thôi.
Anh từng nói cô hãy coi anh là bầu trời của mình, là nơi an toàn để mà dựa dẫm, những lời nói đó có phải là lời tỏ tình của anh hay không? Cô không biết, nhưng nếu anh đã cho phép cô yếu đuối khi ở bên anh, thì cô sẽ không ngại ngần mà dựa vào, vì vậy cô quyết định sẽ nói cho anh biết tất cả, để cô có thể cùng anh vượt qua khoảng thời gian này.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, tiếng “ting” vang lên từ chiếc máy tính báo hiệu tải dữ liệu thành công, lúc này hai đầu lông mày của Hà Linh Chi mới dãn ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì thấy trời cũng đã bắt đầu tối.
Đúng lúc này, từ ngoài cổng chính Hắc Phong Bang vang lên tiếng động cơ xe ô tô, tiếp theo đó là một đoàn xe thương vụ màu đen tiến vào. Trong số những chiếc xe đó, có một chiếc xe đi giữa vô cùng đặc biệt, nhìn lướt qua Hà Linh Chi liền biết ngay người trong xe là ai, gương mặt cô bây giờ vui mừng không thôi. Đứng trên ban công nhìn xuống dưới, người trong xe bây giờ mới bước xuống.
Đầu tiên là Lâm Minh Thiện ở vị trí phó lái, sau khi xuống xe anh liền đi về phía sau mở cửa, đập vào mắt Hà Linh Chi là đôi giày da cao cấp thương hiệu mà anh vẫn thường đi, sau đó là cả cơ thể tráng kiện trong bộ vest đen khom người bước xuống.
Được gặp lại gương mặt mà bản thân đã nhớ nhung suốt hai ngày qua, nụ cười bên môi Hà Linh Chi liền rạng rỡ không thôi, chuẩn bị quay người chạy xuống đón hắn thì từ trong xe một cô gái lạ mặt xuất hiện, sau đó liền đi theo sát phía sau Phương Thần Phong đi vào phòng khách.
Nụ cười của Hà Linh Chi liền tắt, đôi mắt lưu ly to tròn đảo nhẹ hoài nghi, từ trước đến nay Phương Thần Phong nổi tiếng không gần nữ giới, vậy tại sao bên cạnh hắn bây giờ lại xuất hiện một cô gái lạ? Dù không biết cô ta là ai nhưng dựa vào hành động của cô ta thì chắc chắn không phải người thân của hắn, suy xét một chút Hà Linh Chi quyết định đi xuống dưới.
Bởi vì tâm trí của Hà Linh Chi bây giờ hoàn toàn là hình ảnh Phương Thần Phong cùng cô gái kia đi sát nhau nên cô không hề nhận ra một điều là bản thân đang mặc trang phục có hơi…
Dẫn Lưu Kha Nguyệt vào bên trong, Phương Thần Phong ám chỉ cô ngồi xuống bàn trà, nếu là bình thường thì Lưu Kha Nguyệt đều sẽ ngồi đối diện với hắn, nhưng hôm nay sau khi về đây cô lại chuyển qua ngồi cạnh. Hành động này của cô khiến Phương Thần Phong thoáng cau mày nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng như cũ.
Đúng lúc này, Hà Linh Chi từ trên cầu thang đi xuống vừa hay bắt gặp một màn này thì bất động, Lâm Minh Thiện từ lúc cô đứng trên ban công hắn đã phát hiện ra rồi, nhưng đến khi cô đứng trước mặt như thế này, hắn có chút… vừa buồn cười vừa thấy thương.
Hà Linh Chi cứ đứng đó nhìn Phương Thần Phong và Lưu Kha Nguyệt, biểu hiện của cô bây giờ đúng thật là có chút… ngốc, trên người cô là bộ đồ ngủ hello kitty màu hồng, chân thì đi đôi dép lông cũng màu hồng luôn, còn đầu thì đeo một chiếc bờm gắn con bạch tuộc to đùng trên đỉnh, biểu cảm khuôn mặt thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, đến Phương Thần Phong nhìn cô cũng không kìm chế được nụ cười mà khóe miệng hơi nhếch lên.
“Cô gái này là…”, giọng nói nhẹ nhàng của Lưu Kha Nguyệt vang lên kéo ý thức của Hà Linh Chi về hiện tại.
Dường như Hà Linh Chi cũng đã đoán ra được phần nào sự mờ ám giữa cô ta và Phương Thần Phong nên ánh mắt cô liền khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có, nhưng cô vẫn không lên tiếng giải đáp thắc mắc của Lưu Kha Nguyệt mà đánh ánh mắt về phía Phương Thần Phong, cô muốn xem xem anh sẽ giới thiệu cô như thế nào.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Hà Linh Chi, Phương Thần Phong quay qua trả lời Lưu Kha Nguyệt:
“Cô ấy tên Hà Linh Chi, cũng là người của Hắc Phong Bang.”, trả lời xong ánh mắt anh lại quay trở lại gương mặt Hà Linh Chi.
Nghe câu nói của anh, tâm Hà Linh Chi liền lạnh đi, thì ra đối với anh cô cũng chỉ là người của Hắc Phong Bang, giọng nói lạnh nhạt của Hà Linh Chi vang lên:
“Vậy còn cô?”
Nhìn vào đôi mắt sắc lạnh kia, Lưu Kha Nguyệt mỉm cười trả lời:
“Tôi là…”
“Cô ấy là một người quen cũ của anh, tên Lưu Kha Nguyệt.”, Phương Thần Phong lên tiếng cắt ngang lời Lưu Kha Nguyệt.
Lời Phương Thần Phong vừa dứt thì cả Hà Linh Chi và Lưu Kha Nguyệt đều đánh ánh nhìn về phía anh, nhưng anh lại chẳng tỏ bất cứ thái độ gì. Lưu Kha Nguyệt thấy thế liền cười trừ với Hà Linh Chi, còn Hà Linh Chi thì vẫn nheo mắt nhìn Phương Thần Phong.
“Thiện, cậu dẫn Kha Nguyệt lên phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng thưa lão đại. Lưu tiểu thư, mời theo tôi.”
Lưu Kha Nguyệt không còn cách nào khác ngoài việc đi theo Lâm Minh Thiện, phòng của cô ta nằm ở hành lang đối diện phòng ngủ của Phương Thần Phong và Hà Linh Chi.
Sau khi Lưu Kha Nguyệt đi khỏi, Hà Linh Chi nhìn Phương Thần Phong một chút rồi cũng quay gót đi lên phòng. Phương Thần Phong thấy cô như vậy chỉ biết thở dài một tiếng sau đó cũng nối bước theo sau.
Sau khi vào phòng, Hà Linh Chi liền nâng tay đóng thật mạnh cánh cửa, nhưng Phương Thần Phong đã mau chóng chặn nó lại tránh làm ra tiếng động lớn. Hà Linh Chi mặc kệ anh mà đi đến chiếc ghế lông yêu thích của mình ngồi xuống bật tivi lên xem, hành động này của cô khiến Phương Thần Phong không biết nói gì, lặng lẽ đi về phía cô, đứng trước mặt cô anh đem chiếc điều khiển tắt tivi đi, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói hết sức dịu dàng hỏi:
“Đang giận anh sao?”
Nghe câu hỏi của anh, Hà Linh Chi cau mày quay lại nhìn Phương Thần Phong nói:
“Sao em phải giận anh?”
“Thế là đang giận rồi.”, Phương Thần Phong mỉm cười đáp.
“Em đã bảo là…”
Lời Hà Linh Chi còn chưa nói hết thì đã bị Phương Thần Phong chặn lại bằng một nụ hôn, anh hôn cô một cách ngấu nghiến, như thể bù đặp lại cho hai ngày xa cách cô vậy. Ban đầu Hà Linh Chi còn phản kháng lại anh, nhưng sau đó cuối cùng cũng đành thỏa hiệp mà hùa theo, Phương Thần Phong thuận thế nhướn người áp sát cô xuống chiếc ghế lông.
Một lúc lâu sau anh mới buông tha cho đôi môi sưng tấy của cô, nhưng lại tiếp tục chôn vùi gương mặt tuấn lãng vào hõm cổ của cô hít lấy mùi hương quen thuộc mà hắn yêu thích nhất.
Môi anh vừa rời khỏi Hà Linh Chi liền kịch liệt thở dốc, đôi môi mấp máy hỏi Phương Thần Phong:
“Cô gái kia là ai?”
Nghe câu hỏi của cô, Phương Thần Phong vẫn không ngẩng đầu lên, thậm trí còn vùi sâu hơn giống như muốn khảm cô vào bên trong người hắn vậy, để hắn lúc nào cũng có thể được bên cạnh cô, giọng nói trầm ổn của hắn vang lên:
“Là một người quen cũ cách đây mười lăm năm.”
“Em không tin quan hệ giữa hai người chỉ dừng lại ở ba chữ ‘người quen cũ’ như anh đã nói.”
Lần này Phương Thần Phong ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt chất vấn của cô, nhìn sâu vào đôi mắt ấy, giọng nói từ tính của anh vang lên bên tai cô:
“Chi Chi, cho dù sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, xin em, xin em hãy luôn tin tưởng ở anh, đến thời điểm thích hợp anh sẽ giải thích cho em tất cả, được chứ?”
Lời này của Phương Thần Phong khiến cô chấn động không thôi, đây là lần đầu tiên anh cầu xin cô, lần đầu tiên anh dùng ánh mắt bất lực như vậy để nhìn cô, Phương Thần Phong ngạo mạn, tự tin của trước kia đâu rồi, tại sao lúc này cô lại cảm thấy anh yếu đuối như vậy? Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra ở Mỹ mà anh không thể nói với cô?
Hàng loạt câu hỏi mà không có câu trả lời vang lên trong đầu Hà Linh Chi, nâng hai bàn tay ôm lấy gương mặt lạnh lùng nhưng lại đáng thương của anh, cô không biết trả lời anh như thế nào, cũng không biết phải làm sao để an ủi anh, cô chỉ có thể dùng nụ hôn dịu dàng này thay cho tất cả.
Phương Thần Phong thấy cô như vậy ánh mắt lộ ra một chút tang thương, thì ra đối với anh, cô vẫn khoác lên mình một lớp giáp bảo vệ, anh vẫn chưa đem đến cho cô cảm giác an toàn khi ở cạnh mình.
Nhưng Phương Thần Phong đâu biết được rằng, vốn dĩ Hà Linh Chi đã sẵn sàng giao phó bản thân cho anh, để được anh che chở dưới đôi cánh của mình, vậy mà khi anh trở về liền đem đến cho cô sự bất an, sự ấp úng cùng thái độ của anh khiến cô một lần nữa thu mình lại trong cái vỏ bọc an toàn mà bản thân đã tạo ra.
Một lần nữa Phương Thần Phong lại lấy lại thế chủ động, nhưng nụ hôn lần này của cả hai day dứt hơn, ai cũng có nỗi lòng riêng không thể nói ra, chỉ biết dùng nụ hôn này phát tiết lần nhau. Bàn tay Phương Thần Phong cũng không an phận mà di chuyển xuống vùng núi non trên ngực Hà Linh Chi, nhận ra ý đồ của anh, cô liền nhanh chóng cản lại, nói:
“Em vẫn còn chưa tắm.”
Cọ cọ mũi mình vào mũi cô, Phương Thần Phong khàn giọng trả lời:
“Trùng hợp là anh cũng chưa tắm, vậy để anh giúp em.”
Nói xong Phương Thần Phong bỏ qua mọi phản kháng của Hà Linh Chi mà bế cô đi vào phòng tắm, một lúc lâu sau bên trong liền phát ra những âm thanh ái muội khiến người khác phải đỏ mặt.
- --------
Buổi tối trong phòng ăn, Phương Thần Phong hôm nay không còn ngồi cạnh Hà Linh Chi như mọi hôm nữa mà ngồi tai vị trí chủ gia, còn Lưu Kha Nguyệt và Hà Linh Chi thì mỗi người ngồi một bên trái phải hắn.
Trong suốt bữa ăn, Hà Linh Chi không hề nói bất cứ câu gì mà chỉ quan sát Lưu Kha Nguyệt, cô cảm thấy cô ta không phải người đơn giản. Từ đầu đến cuối cô ta không ngừng gặp thức ăn cho Phương Thần Phong nhưng đều bị anh từ chối với lí do không quen dùng chung dụng cụ ăn uống với người khác, trong khi đó mọi ngày anh đều cùng Hà Linh Chi dùng chung một cái thìa, dùng chung một bộ dao nĩa, hoặc có thể nói anh là người bón đồ ăn cho cô ăn.
Thấy Hà Linh Chi mải suy nghĩ mà không tập trung ăn uống, Phương Thần Phong dùng tay gõ nhẹ xuống mặt bàn trước mặt cô nói:
“Tập trung ăn.”
Nhưng Hà Linh Chi lại nói:
“Em ăn no rồi nên đi nghỉ trước.”
Nói xong liền đứng dậy muốn rời đi, nhưng lại bị Phương Thần Phong cản lại:
“Ngồi xuống.”
Giọng nói có phần uy hiếp của anh khiến Hà Linh Chi cau mày khó chịu, nhưng cũng nghe lời anh ngồi trở lại bàn ăn. Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Phương Thần Phong liền gật đầu tán thưởng, đôi bàn tay thành thạo đem miếng steak bò cắt miếng vừa ăn rồi xiên một miếng đưa đến trước mặt cô, nói:
“Há miệng.”
Lưu Kha Nguyệt thấy anh như vậy liền tối sầm mặt, mới vừa rồi anh còn từ chối đồ ăn cô gắp vì lí do không quen dùng chung dụng cụ ăn uống, vậy mà bây giờ anh lại bón đồ ăn cho Hà Linh Chi bằng chính chiếc nĩa của mình?
Hà Linh Chi nhìn Phương Thần Phong một chút, rồi lại nhìn đến Lưu Kha Nguyệt, cuối cùng là nhìn miếng thịt bò trước mặt, suy nghĩ một chút liền há miệng cắn lấy.
Để bớt ngượng ngùng, Lưu Kha Nguyệt liền gắp một miếng phi lê cá hồi đến gần đĩa ăn của Hà Linh Chi, nói:
“Linh Chi, cô ăn thử cái này đi.”
Khi miếng cá gần đến nơi, Hà Linh Chi liền nhanh chóng dơ bàn tay lên tỏ ý từ chối:
“Xin lỗi Lưu tiểu thư, nhưng tôi cũng không có thói quen dùng chung dụng cụ ăn uống với người khác.”
Nghe xong bàn tay của Lưu Kha Nguyệt liền cứng đờ giữa không trung, một lúc sau cô ta mới lúng túng thu tay về để miếng cá vào dĩa ăn của mình, đồng thời bàn tay còn lại để trên đùi cũng nắm thật chặt lấy chiếc váy khiến nó nhăn nhúm xấu xí.
Kết thúc bữa ăn, Phương Thần Phong nói với Lưu Kha Nguyệt:
“Cơ thể em vẫn còn yếu, mau lên phòng nghỉ ngơi đi, đợi đến khi khỏe lại tôi sẽ cho người dẫn em đi thăm quan nơi này.”
Anh nói vậy làm Lưu Kha Nguyệt không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn lên phòng nghỉ ngơi. Phương Thần Phong sau khi thấy Lưu Kha Nguyệt khuất dạng sau cánh cửa phòng lúc này mới đi về phía Hà Linh Chi đang ngồi xem tivi mặc kệ sự đời, chẳng nói câu gì mà cứ thế bế cô đi lên trên phòng. Hà Linh Chi muốn phản kháng lại thì bị anh dùng môi chặn lại, chỉ có thể ú ớ kêu không thành tiếng.
Cánh cửa phòng hai người vừa đóng thì ở phía hành lang đối diện, Lưu Kha Nguyệt liền mở cửa phòng ra, ánh mắt căm ghét nhìn vào căn phòng của bọn họ, hai bàn tay cũng nắm chặt thành quyền.
Bên trong phòng của Hà Linh Chi, lúc này cô một lần nữa lại bị Phương Thần Phong đè dưới thân, cô quay mặt nhìn ra ngoài ban công không thèm để ý tới anh. Nhưng Phương Thần Phong nào có bỏ qua dễ dàng cho cô như vậy, bàn tay to lớn giữ lấy chiếc cằm tinh tế xoay mặt cô trở lại:
“Sao thế?”
“Sao em có cảm giác như là mình đi vụng trộm với chồng của người ta vậy nhỉ?”, Hà Linh Chi cau có nói.
“Em thừa biết từ trước đến giờ thân thể của anh chỉ có mình em được chạm vào thôi đúng chứ?”
“Ha… làm sao em biết được anh có nhân lúc không có em mà lòng thòng với cô gái khác hay không?”
“Nếu em không tin, vậy… chi bằng tự mình kiểm tra đi, xem anh có đi với cô gái khác hay không?”
Hà Linh Chi vẫn chưa hiểu lời anh vừa mới nói, nhưng hành động tiếp theo của anh khiến cô lập tức hiểu ra, anh vậy mà lại nắm lấy tay cô đặt lên người anh em của anh làm gương mặt cô nóng bừng, bàn tay còn lại không ngừng đánh lên lồng ngực rắn chắc bên trên nói:
“Anh biến thái… bỏ tay em ra…”
“Anh chỉ biến thái với mình em.”, Phương Thần Phong nói xong liền cúi xuống ngậm lấy môi cô, hai tay anh cũng bắt đầu làm loạn trên cơ thể thơm tho, những dấu vết của lần hoan ái trước đó hiện lên rõ ràng khiến anh hài lòng không thôi, đôi môi lần nữa cúi xuống những vị trí đó mà gặm cắn làm chúng càng đậm màu hơn.
Hà Linh Chi bị anh trêu đùa mà ngứa ngáy không thôi, hai cánh tay tự động ôm lấy cổ anh, đôi chân thon dài cũng quấn chặt lấy hông anh như cổ vũ. Hành động của cô khiến nửa nóng trong người Phương Thần Phong ngày một tăng lên, oán trách một tiếng sau đó tấn công cô như vũ bão:
“Tiểu yêu tinh…”
Một đêm đó, Hà Linh Chi bị Phương Thần Phong ‘làm’ không biết bao nhiêu lần, đến độ cô phải mở miệng cầu xin anh tha mạng, ấy vậy mà lại chỉ nhận được một câu ngắn gọn:
“Anh cảm thấy em vẫn kiểm tra chưa đủ kĩ.”
Một lần rồi lại một lần, càng ‘làm’ Phương Thần Phong càng cảm thấy không đủ, mỗi lần đều mạnh mẽ đánh tới, còn Hà Linh Chi thì cả hơi sức để nói hoàn chỉnh câu cũng chẳng có, đành để mặc anh tùy ý làm càn.
[…]