“Nếu thật là như vậy, há chẳng phải anh cũng quá yếu rồi đi?”
Trước lời nói khích tướng này của Triệu Y Vân, Wiliam Franky phải mất một lúc mới hiểu được hàm ý mà cô đang nói đến, cánh môi bạc mỏng quyến rũ mím lại kìm nén cơn giận.
“Em nói anh yếu? Là cái gì yếu?”
Dù đã hiểu rõ ý của cô nhưng Wiliam Franky vẫn giả ngốc hỏi lại, trước câu hỏi này của hắn, một người da mặt mỏng như Triệu Y Vân sao dám nói thẳng trực tiếp vấn đề nhạy cảm kia? Ánh mắt trốn tránh của cô khẽ nhìn ra cửa sổ, bên ngoài ánh nắng đã nhuộm vàng mọi thứ, lúc này cô mới chợt nhận ra bản thân đang ở một nơi vô cùng lạ lẫm.
Ánh mắt đánh giá một lần nữa quan sát toàn bộ bày trí căn phòng, trong đầu cô lập tức hiện lên một chữ “lạnh”, ngoài chiếc giường màu đen ra thì nội thất bên trong cũng thuộc gam màu lạnh, người ta hay nói muốn biết tính cách của một người thì hãy nhìn vào căn phòng ngủ của người đó.
Giờ đây cô mới được chứng thực câu nói đó, trong suy nghĩ của cô, Wiliam hắn là người nóng lạnh rõ ràng, đối với người mà hắn quan tâm, hắn sẽ hết mực cưng chiều, thậm chí là chiều thành hư, nhưng đối với kẻ mà hắn chán ghét, thì việc người đó thở thôi cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Đang trong mạch suy nghĩ, gương mặt của Triệu Y Vân bị ép buộc xoay thẳng về đối diện với ánh mắt nóng rực của Wiliam Franky, quả thực cô vẫn chưa làm quen được với sự nhiệt tình này của hắn.
“Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh.”, giọng nói trầm khàn của Wiliam vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Y Vân, chợt nhớ tới câu hỏi của hắn, cô bất giac nheo mắt đáp trả.
“Yếu gì ư? Là sinh lý yếu, sinh lý yếu a có nghe thấy không hả?”
Lời Triệu Y Vân vừa dứt thì cánh môi nhỏ nhắn kia liền bị Wiliam Franky chiếm giữ, hắn không còn ôm cô nữa mà đè hẳn cơ thể mạnh mẽ của mình lên người cô, cánh tay đồng thời rút khỏi gáy và eo cô mà giữ chặt gương mặt Triệu Y Vân trong lòng bàn tay, một lần nữa cô lại bị hắn đưa vào thế bị động, hành động này của hắn thể hiện rất rõ bản tính chiếm hữu từ tính cách và con người hắn.
Nếu là trước đây, Triệu Y Vân chắc chắn sẽ không ngần ngại mà đẩy hắn ra, nhưng trải qua lần hôn mê vừa rồi của Wiliam Franky, bản thân cô hiểu rõ tình cảm của bản thân đối với hắn vẫn còn nguyên vẹn ở đó không thay đổi, chỉ là suốt khoảng thời gian qua cô đã ngoan cố xóa nó đi, nhưng kết quả cuối cùng thì sao? Cô một mực chối đẩy nó, nhưng ngay tại khoảng khắc này, khoảnh khắc phần tình cảm ấy một lần nữa trỗi dậy, nó lại mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Cô…thực sự muốn mạo hiểm một lần nữa để được ở bên hắn, cho dù nó có không trọn vẹn hay không dài lâu, thì cô cũng muốn buông thả bản thân mình một lần, lần đầu cũng như lần cuối đối với người đàn ông tên Wiliam Franky này.
Nghĩ như vậy, Triệu Y Vân liền vòng hai cánh tay qua ôm lấy gáy của Wiliam Franky, hiển nhiên hành động này của cô làm cho người nào đó một phen bàng hoàng, hắn chưa từng nghĩ cô sẽ chủ động với hắn như vậy. Ngay lúc Wiliam Franky muốn buông Triệu Y Vân ra thì cô lập tức ghìm hai tay giữ cổ hắn lại, đôi chân thon dài nhân lúc hắn không chú ý thả long mà vòng qua thắt lưng hắn, hai cánh môi rời nhau chưa được bao lâu thì một lẫn nữa gắn kết, nhưng người chiếm thế chủ động lần này lại là Triệu Y Vân. Đam Mỹ Hiện Đại
Trong khi Triệu Y Vân vẫn còn đang say sưa trong nụ hôn vụng về của chính bản thân mình, thì Wiliam Franky bị cô dẫn hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, sự vụng về của cô khiến hắn thật buồn cười, nhưng chính sự vụng về đó của cô lại khiến dục vọng trong người hắn bùng bùng trỗi dậy, hắn sẽ coi hành động này của cô chính là câu trả lời cho câu hỏi mà hắn đã hỏi cô trước khi hắn bị hôn mê.
Nghĩ vậy Wiliam Franky liền vòng cánh tay luồn qua eo Triệu Y Vân siết cô thật chặt vào người mình, nụ hôn kia nhờ kỹ thuật của hắn mà trở nên nóng bỏng hơn trước rất nhiều, không dừng lại ở đó, cánh môi bạc của Wiliam Franky từ từ di chuyển xuống phía dưới, nếu đêm qua hắn chỉ dám làm nhẹ nhàng thì ngày hôm nay hắn đã có thể quang minh chính đại được “yêu” cô.
Mỗi một tấc da thịt trên người cô đều bị hắn nếm qua, ngay khi hắn định tiến vào bên trong cô, Triệu Y Vân liền đẩy nhẹ bả vai hắn:
“Wi…”
Nghe cô gọi, Wiliam Franky liền ngẩng lên từ gáy tai của cô đáp:
“Hửm?”
“Nhẹ một chút…”
Nghe cô nói vậy, ánh mắt Wiliam Franky liền tối đi vài phần, liệu cô có biết hiện tại nhìn cô quyến rũ đến mức nào hay không? Mặc dù cô đang nói với hắn bằng ánh mắt dò hỏi, nhưng cô có biết điều đó lại khiến con dã thú nguyên thủy sâu bên trong hắn thức dậy?
[…]