Trước sự cứng rắn của Wiliam Franky, Triệu Y Vân cuối cùng cũng phải đầu hàng mặc hắn muốn làm gì thì làm. Ánh mắt cô một lần nữa nhìn về phía nhóm thuộc hạ của Jane mang theo vô vàn sát khí, mặc dù đã bị người của Triệu Y Vân và Wiliam Franky bao vây đánh úp, nhưng dường như chất kích thích được tiêm vào người khiến bọn chúng càng đánh càng hăng.
Mắt thấy tình hình không ổn, Triệu Y Vân lập tức ra lệnh cho thuộc hạ rút lui, thấy vậy thì Wiliam cũng ra hiệu cho thuộc hạ của mình lui về phòng bị. Bởi vì tốc độ rút lui của bọn họ vô cùng nhanh nên người của Jane bỗng ngơ ngác khi không xác định được phương hướng kẻ địch, trong lúc bọn chúng đang đảo mắt liên hồi tìm kiếm thì Jane từ sau tảng đá nói vọng ra:
“Hướng mười hai giờ, bằng mọi giá không được để ai sống sót rời khỏi đây!!”
Đúng vậy, bây giờ thứ mà ả ta quan tâm không phải loài thảo dược có thể ức chế biến thể kia nữa, mà là mạng sống của Wiliam Franky và Triệu Y Vân. Bởi vì nếu như một trong số bọn họ có thể thoát ra được đây, thì đó cũng chính là lúc cô ta phải đương đầu với toàn bộ giới hắc đạo, đặc biệt là Tứ Đại Tài Phiệt.
Không ai là không biết thế lực của bọn họ lớn ra sao, mặc dù không phải cả bốn gia tộc đều có lãnh địa trải dài trên khắp các quốc gia, nhưng giao tình giữa bọn họ thân thiết ra sao thì không chỉ trong hắc đạo, mà ngay cả ở bạch đạo khi người ta nghe đến bốn cái tên này cũng đều sợ hãi bội phần. Bọn họ giống như những con rồng ngự trị từng vùng đất của riêng mình vậy, thế nhưng một khi thế lực của cả bốn gia tộc hợp sức lại thì không có bất cứ điều gì có thể cản bước được bọn họ, và đó cũng chính là sợi dây liên kết vững chắc mà bọn họ đã tạo ra trong hơn một thập kỷ qua.
Còn về phần loại thảo dược kia, chỉ cần Triệu Y Vân cùng Wiliam Franky chết, thì đây sẽ là bí mật mãi mãi, không một ai có thể biết được khiếm khuyết của công trình nghiên cứu kia, đến lúc đó cô ta sẽ thực hiện được những gì mà bản thân mong muốn.
Nhận được mệnh lệnh, toàn bộ người của Jane lập tức hướng cả hai đánh tới, trước tình thế nguy cấp, Wiliam Franky lập tức nắm lấy bàn tay Triệu Y Vân rồi kéo cô đi. Nhìn bàn tay mình đang được hắn nắm trọn, cảm xúc của cô lúc này thật khó để mà diễn tả, trái tim yếu đuối mới bị cô ép buộc quên hắn đi thì nay lại một lần nữa đập lệch nhịp. Rốt cuộc thì cô phải làm gì với mối quan hệ của bọn họ đây?
“Di chuyển năm trăm mét nữa rồi dẫn dụ bọn chúng đến hướng ba giờ, tôi đã mai phục trận địa sẵn ở đó!!!”, vừa chạy giọng nói đứt quãng do chạy bộ của Triệu Y Vân truyền vào tai Wiliam Franky, cô không bài xích sự đụng chạm này của hắn nữa mà mặc hắn dẫn dắt cô đi.
Nghe câu nói của Triệu Y Vân, Wiliam Franky không ngoảnh đầu lại, nói:
“Nghe theo em!”
Ở phía sau, nhóm người của Jane vẫn vô cùng hung hăng hướng bọn họ đuổi tới, với tình hình này e rằng không lấy được mạng bọn họ thì nhất định bọn chúng sẽ không chịu ngừng lại. Chẳng bao lâu sau cả hai đã đến được nơi mà Triệu Y Vân vừa nói, thoạt nhìn qua thì có vẻ nó vô cùng bình thường, nhưng đối với người nhạy bén như Wiliam Franky mà nói thì nơi đây không hề bình thường chút nào.
Phía sau những tán cây trên cao kia, hắn có thể chắc chắn rằng có vô vàn con mắt đang hướng bọn họ quan sát, tùy thời điểm đều có thể xuất đầu lộ diện, hơn nữa cây cối nơi này mọc cũng không được bình thường, nó giống như được trồng theo một quy luật nào đó vậy.
Trong lúc Wiliam Franky còn đang vừa quan sát vừa đánh giá thì bàn tay hữu lực của hắn bị một vật thể mềm mềm nắm lấy kéo vào một góc, định hình lại một chút hóa ra đó lại là bàn tay của Triệu Y Vân, cô chủ động nắm tay hắn? Hắn có đang nằm mơ hay không đây?
Trước cái nhìn nóng bỏng của Wiliam Franky, dù đã biết nhưng Triệu Y Vân vẫn là không có dũng khí để đối diện với nó, bởi nó quá đỗi trần trụi, ý tứ quá rõ ràng khiến cô không thể thoát ra một khi đã rơi vào đó.
Nhìn cô cố tình thờ ơ với mình, thế nhưng hai tai cùng gáy lại nổi một tầng ửng hồng, khóe môi Wiliam Franky không tự chủ được câu lên một nụ cười thoáng qua, bàn tay to lớn lập tức tìm lại thế chủ động đem những ngón tay thon nhỏ của cô nắm trọn trong lòng bàn tay. Hiển nhiên hành động này của hắn khiến trống tim trong lồng ngực Triệu Y Vân đập ngày một mạnh hơn, cuối cùng thì cô vẫn là không thể khống chế được cảm xúc của mình trước người đàn ông này.
Ở phía bên kia, nhóm người của Jane cũng đã kịp thời đuổi đến, thấy vậy Triệu Y Vân lập tức đứng bật dậy thoát ly khỏi Wiliam Franky, dáng người nhỏ bé trong bộ đồ bảo hộ màu trắng thật nổi bật dưới khung cảnh này, bìa rừng tiếp ráp với rìa thung lũng với những tán cây to ít được ánh sáng chiếu vào càng tăng thêm vẻ u ám cho nơi đây, một mình cô nhỏ bé như vậy cứ thế đối đầu với những tên đàn ông vóc dáng to lớn đã được tiêm thuốc ức chế nhìn thật đối lập, nhưng cũng thật kiên cường.
[…]