Trong căn phòng nghỉ ngơi của Phương Thần Phong và Hà Linh Chi, Triệu Y Vân đang tiến hành kiểm tra lại một lần nữa cho Hà Linh Chi.
Nhìn lên màn hình hiển thị những chỉ số sinh học, Triệu Y Vân nói:
“Mọi thứ đã không còn vấn đề gì đáng lo ngại, thể trạng của cậu đã trở lại trạng thái bình thường.”
Nghe vậy Hà Linh Chi háo hức hỏi lại:
“Như vậy là mình có thể ra ngoài, có thể ăn uống như một người bình thường?”
“Uhm.”, Triệu Y Vân buồn cười trả lời.
Triệu Y Vân vừa dứt lời, Hà Linh Chi liền quay sang nói với Phương Thần Phong:
“Hôm nay em muốn đi ra ngoài ăn uống, anh đã hứa với em trước đó rồi, không được nuốt lời.”
Thấy cô háo hức như vậy, Phương Thần Phong nào dám từ chối? Hơn nữa như vậy cũng tốt, hai người bọn họ cũng có thêm nhiều thời gian ở cạnh nhau hơn:
“Anh có nói sẽ không dẫn em đi đâu?”
“Cậu cũng đi cùng bọn mình luôn đi Y Vân?”, Hà Linh Chi quay lại hỏi Triệu Y Vân.
“Mình không đi đâu, đi theo để làm bóng đèn hả? Với lại… hôm nay mình cũng có hẹn nữa.”
Câu nói cuối cùng của Triệu Y Vân vừa dứt, khuôn mặt Hà Linh Chi lập tức buồn thiu, nói:
“Vậy… cậu hãy đi làm việc của cậu đi.”
Nhìn cô buồn như vậy, Triệu Y Vân liền tiến đến an ủi:
“Được rồi mà, cậu đừng buồn nữa, nói gì thì nói đây cũng được coi là buổi hẹn hò của hai người kia mà, mình sao có thể đi theo chứ?”
“Cái gì mà hẹn hò chứ? Mình với anh ấy có là gì của nhau đâu mà hẹn hò?”, Hà Linh Chi lên tiếng phản bác.
Nghe cô nói hai người không là gì của nhau, Phương Thần Phong liền tiến đến ôm eo cô kéo sát lại gần mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô nói:
“Em nói lại lần nữa?”
“Thì…”
“Thôi được rồi được rồi, hai người còn không mau đi chuẩn bị đi không lại hết ngày đến nơi bây giờ. Thời gian còn dài mà, sau này chúng ta thiếu gì cơ hội đi chơi cùng nhau?”, Triệu Y Vân vừa lên tiếng can ngăn, vừa nâng ánh mắt đầy ý tứ nhìn Hà Linh Chi.
Lúc này cả hai người mới chịu dừng lại.
“Vậy hai người chuẩn bị đi, mình đi ra ngoài trước. Phương Thần Phong, nhớ chú ý an toàn cho cả hai.”, Triệu Y Vân lên tiếng dặn dò.
“Đó là điều tất nhiên.”, Phương Thần Phong nghiêm túc nói.
“Vậy mình đi trước.” Triệu Y Vân nói với Hà Linh Chi.
Sau khi Triệu Y Vân đi khỏi, cả hai bắt đầu thay quần áo và chuẩn bị một số đồ dùng cần thiết cho buổi đi chơi.
Địa điểm mà hôm nay bọn họ sẽ đi là trung tâm giải trí lớn nhất thành phố A. Vì muốn có được trải nghiệm như những người bình thường, chính vì thế Hà Linh Chi không cho phép Phương Thần Phong sắp xếp mọi thứ.
Khi Hà Linh Chi rời khỏi phòng thay đồ, nhìn lên Phương Thần Phong vẫn là một thân âu phục đen liền mất hứng:
“Anh định mặc như vậy đi chơi?”
Phương Thần Phong nhìn lại bản thân một lượt rồi lên tiếng hỏi lại:
“Có chỗ nào không ổn sao?”
“Không phải chỗ nào không ổn, mà là toàn bộ đều không ổn. Anh xem có ai đi chơi lại mặc quần áo như đi gặp đối tác làm ăn như anh không hả?”
Nói xong Hà Linh Chi liền đi tới, nâng tay cởi chiếc áo vest ngoài của hắn ra, xong tiếp đến là chiếc cà vạt, rồi tháo luôn hai cúc áo đầu tiên để lộ cơ ngực rắn chắc màu đồng mà mọi chị em đều mê luyến. Cảm thấy vẫn chưa đủ, Hà Linh Chi liền bắt Phương Thần Phong nâng hai cánh tay lên, rồi tự mình xắn hai bên ống tay áo hắn đến tận khuỷu tay.
Xong xuôi tất cả, Hà Linh Chi nhìn lại hắn một lần nữa rồi gật đầu hài lòng, trong khi cô chỉ mặc quần đùi, áo phông trắng, đi kèm theo đó là chiếc giày thể thao cùng màu năng động, khoác thêm một chiếc túi xách đeo chéo, trên đầu đội chiếc mũ bucket ngựa vằn.
Mặc dù đây vẫn không phải phong cách mà cô muốn hắn mặc nhưng ít ra cũng đỡ hơn là bộ âu phục cứng ngắc kia, nếu để hắn mặc như vậy đi cạnh cô nhìn vào chẳng khác nào cha dẫn con gái đi chơi cả.
Dù sao thì Phương Thần Phong cũng thuộc tuýp người nghiêm túc, là con người của công việc, cô không thể nào đột ngột bắt hắn mặc theo phong cách của mình được, như vậy có lẽ đã là nhượng bộ lớn rồi.
Còn về phần Phương Thần Phong, mắt thấy cô cởi đồ của mình ra nhưng cũng chẳng lên tiếng ngăn cản, mặc cô muốn làm gì tùy thích. Chỉ là khi nhìn đến chiếc quần đùi ngắn cô mặc làm lộ ra cặp chân thon dài liền nhíu mày không vui.
Nhưng khi nhìn lên gương mặt rạng rỡ vì phấn khích thì không lỡ, đành để cô mặc như vậy, bất quá khi đến nơi hắn sẽ luôn theo sát cô như đánh dấu chủ quyền, xem có tên nào dám ve vãng lại gần hay không.
Hai người cùng nhau đi xuống phía dưới, khi đi qua sảnh chính, một chuỗi âm thanh của kinh ngạc vang lên ở xung quanh từ đám người làm, đến cả Lâm Minh Thiện đang chờ ở dưới cũng phải mở to mắt nhìn bọn họ.
Phải nói đây là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến Phương Thần Phong ăn mặc “không chỉnh tề” đến như vậy, thường ngày lúc nào hắn cũng chỉ mặc âu phục, chỉ là thay đổi thiết kế cùng màu sắc. Vậy mà hôm nay hắn không những không mặc áo vest, hơn nữa còn để cúc áo hững hờ làm tăng thêm mị lực, áo sơ mi trắng đi kèm với quần âu đen, một tổ hợp đúng như những nam thần trong truyện ngôn tình làm các thiếu nữ say như điếu đổ.
Hôm nay Phương Thần Phong sẽ tự lái xe đưa cô đi chơi mà không cần đến Lâm Minh Thiện hay tài xế, nhưng hắn vẫn phải cho người đảm bảo an ninh tại khu vui chơi tránh những trường hợp xấu xảy đến, bởi vì hiện tại cô đang là mục tiêu lớn mà những người kia nhắm tới.
Suốt đường đi, Hà Linh Chi vô cùng vui vẻ, giống như cô chưa từng được đi chơi vậy, trong khi lúc đi Nhật Bản hắn đã dẫn cô đi chơi không ít nơi. Nhưng nghĩ lại Phương Thần Phong cũng cảm thấy có lý, bởi vì khi đó cô vẫn còn đề phòng, xa cách hắn không giống như bây giờ, thế là hắn cũng cười cười vì suy nghĩ của mình.
[…]