Bởi vì lúc trước nó đã từng bị Phương Thần Phong vô hiệu hóa nên độ bảo mật không còn cao như lúc trước, mà bên trong đó có rất nhiều dữ liệu quan trọng, từ lai lịch thành viên cho đến thông tin những cuộc giao dịch.
Sau khi lớp bảo mật được mã hóa, Hà Linh Chi liền thầm thở phào, bởi vì những dữ liệu trên đã được Khương Tuấn Hạo chuyển đi. Tại sao cô lại biết người chuyển là Khương Tuấn Hạo ư, bởi vì anh ta có để lại ký hiệu của riêng bản thân mình trên dãy thông tin xuất hiện sau cùng.
Nhưng với một linh cảm nào đó, cô liền kiểm tra lại một chút về mục lai lịch thành viên, thì phát hiện ra một điều vô cùng bất thường. Ở phần lai lịch của cô và Triệu Y Vân đều có dấu vết của việc chuyển hóa dữ liệu không thành công, ở những dòng lệnh khai báo có hiện tượng nhấp nháy không ổn định, chứng tỏ nó đã bị tác động bởi một liên kết không thuộc Huyết Sắc Bang.
Điều này khiến Hà Linh Chi phải cau mày suy nghĩ, rốt cuộc thì người này tại sao lại điều tra về cô và Triệu Y Vân? Thông tin của năm người bọn cô trên này hoàn toàn chính xác, nhưng lại không phải toàn bộ, bởi vì Khương Tuấn Hạo từng nói là để đề phòng một ngày nào đó hệ thống tường lửa bị xâm nhập, thì lai lịch về những người đứng đầu không bị bại lộ, nếu không ngày sụp đổ của Huyết Sắc Bang sẽ đến rất nhanh.
Nhưng hiện tại bây giờ Huyết Sắc Bang đã không còn là một cá thể độc lập nữa rồi, hơn nữa còn có liên quan đến Hắc Phong Bang – một bang phái mà bất kì ai cũng không muốn chạm vào, chẳng lẽ còn có một thế lực nào đó nguy hiểm hơn Hắc Phong Bang? Tuy nhiên còn một điều nữa cần lưu ý, đó là trên lai lịch của mỗi người còn kèm theo ảnh của người đó tại thời điểm gia nhập Huyết Sắc Bang, nếu như nó thực sự bị lộ ra ngoài, e là việc điều tra ra thân phận thật của bọn họ cũng không khó khăn gì.
Tổng quát những gì bản thân vừa phát hiện ra, Hà Linh Chi vẫn không lý giải được tại sao chỉ có lai lịch của hai người các cô là bị động vào, còn những người khác thì lại không?
Suy nghĩ điều gì đó, Hà Linh Chi liền xâm nhập vào liên kết vừa rồi, qua một hồi mã hóa từng phân khúc dữ liệu, cuối cùng trên màn hình hiển thị một kí tự mà Hà Linh Chi không thể nào quên được, đó chính là biểu tượng hình tròn kèm theo đó là chữ R bên trong, chính xác thì là biểu tượng của thế lực muốn bắt cô.
Nhưng tại sao bọn chúng lại nhắm đến cả Triệu Y Vân? Như nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc lần này, Hà Linh Chi liền gọi điện cho Triệu Y Vân để nói ra toàn bộ.
…
Triệu Y Vân bên này đang ngồi trong một quán cà phê, đối diện là một người đàn ông khoảng trên ba mươi tuổi.
Tiếng chuông điện thoại trong túi xách chợt vang lên cắt ngang bầu không khí u ám giữa hai người, Triệu Y Vân lấy ra rồi nhìn tên người gọi đến, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía đối diện. Chần chừ một lúc rồi quyết định nhận cuộc gọi:
“Alo?”
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Hà Linh Chi liền nói ra toàn bộ những gì bản thân vừa phát hiện được.
Nghe những gì mà Hà Linh Chi vừa nói, ánh mắt Triệu Y Vân một lần nữa lại hướng phía người đối diện nhìn lên:
“Mình đã biết, một lát nữa mình sẽ quay trở về.”
“Cậu nhớ chú ý an toàn.”, Hà Linh Chi lo lắng nhắc nhở.
“Uhm!”
Cuộc gọi vừa kết thúc, người đàn ông đối diện liền cất giọng trầm khàn:
“Rất mong Triệu tiểu thư sẽ suy xét đến lời đề nghị vừa rồi của tôi. Hẹn gặp lại cô vào mười ngày sau, cũng tại nơi này.”
Dứt lời người đàn ông lạ mặt kia liền đứng dậy rời khỏi quán cà phê.
Sau khi người đàn ông kia rời đi, Triệu Y Vân vẫn ngồi tại đó, ánh mắt sâu xa ngắm nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài.
…
Thời điểm Phương Thần Phong trở về Hắc Phong Bang cũng đã gần giờ ăn tối, vừa mở cửa phòng ngủ ra, đập ngay vào mắt hắn là hình ảnh Hà Linh Chi đang tựa đầu vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không biết cô đang suy nghĩ điều gì mà nhập tâm đến nỗi hắn vào lúc nào mà cũng không biết.
Cởi bỏ chiếc áo vest bên ngoài cũng chiếc cà vạt được thắt vô cùng tỉ mỉ, Phương Thần Phong đi đến ôm Hà Linh Chi từ phía sau, đặt cằm lên vai cô nhẹ nhàng hỏi:
“Đang suy nghĩ gì vây?”
Bởi vì không chú ý mọi thứ xung quanh nên Hà Linh Chi thoáng giật mình vì cái ôm của Phương Thần Phong, nhưng cô cũng nhanh chóng lấy lại cảm xúc thờ ơ như thường ngày, vẫn mặc cho hắn tùy ý ôm mình như vậy:
“Không có gì,”
Nghe câu trả lời của cô, Phương Thần Phong cũng không hỏi gì thêm mà vùi đầu vào hõm cổ Hà Linh Chi hít lấy hương thơm trên cơ thể cô, thỉnh thoảng chiếc mũi còn không quên cọ cọ vào làn da mịn màng của cô:
“Hôm nay đi chơi có vui không?”
Khi hỏi câu hỏi này, Phương Thần Phong vẫn không ngẩng đầu lên, vì vậy hơi thở của hắn cứ phả vào cổ Hà Linh Chi khiến cô ngứa ngáy vô cùng, vặn vẹo cơ thể một chút rồi trả lời hắn:
“Rất vui, mẹ của anh mua cho tôi rất nhiều đồ.”
“Sao lại thành mẹ của tôi rồi? Chẳng phải lúc sáng mẹ có kêu em gọi bà ấy là mẹ hay sao?”
“Không quen!”
Hai từ ngắn gọn này khiến Phương Thần Phong bật cười thành tiếng, nâng tay xoa xoa đầu cô nói:
“Đợi tôi đi tắm một chút rồi chúng ta cùng xuống nhà ăn tối.”
“Được.”, Hà Linh Chi gật đầu đáp.
[…]