Bằng kỹ thuật được huấn luyện bao năm qua trong tổ chức, cả hai cô gái đều thuận lợi né được những đợt tấn công dồn dập của đối phương. Nhưng chỉ với hai người bọn họ sao thể đấu lại bốn mươi, năm mươi tên đàn ông chứ? Chưa xét đến trình độ của bọn họ ra sao, duy chỉ vấn đề thể chất thôi các cô đã ở thế bị động rồi. Dù sao bọn chúng cũng là đàn ông, hơn nữa còn được huấn luyện kỹ càng. Nếu chỉ là mười, hai mươi tên thì các cô chẳng thèm để vào mắt, đằng này….
Tống Hạ Vũ đứng một bên quan sát cũng phải thầm khen ngợi năng lực của hai người con gái này. Vì là người Phương Đông, nên dáng người của các cô không to cao như những cô gái Âu Mỹ, nhưng thân thủ của họ thì quả thực không thể coi thường.
Nếu hôm nay chỉ có một mình hắn đến mà không mang theo thuộc hạ thì có lẽ hắn cũng không thể giải quyết được hai người họ. Nhìn đám người kia đi, toàn là những tinh anh trong tổ chức nhưng cũng bị hai cô đánh cho chỉ còn nửa cái mạng rồi.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn đánh giá cao thực lực của một người con gái đến vậy, hắn quả thực rất tò mò muốn biết hai người con gái còn lại sẽ như thế nào. Nếu như bốn người bọn họ có thực lực ngang nhau thì hắn chắc chắn một điều rằng, sẽ không có bang phái nào có thể hạ gục được Huyết Sắc Bang, còn Hắc Phong Bang hả? Ha, nếu tên Phương Thần Phong kia không phải DEATH, không phải cao thủ máy tính thì e là cũng thua dưới tay bốn người con gái này rồi.
Sau hơn hai tiếng cận chiến, cuối cùng thì hai cô vẫn bị đám bọn họ đánh khụy. Bọn chúng ra tay quả thực thâm độc, Tống Hạ Vũ hắn chỉ ra lệnh không được giết chết, còn thương tích ra sao hay thậm chí các cô có bị tàn phế hay không thì bọn chúng cũng không quan tâm. Tuy nhiên, bên phía bọn chúng thương vong cũng không phải nhẹ. Có mười hai tên bị giết chết, còn lại thì ai cũng có thương tích trên người.
Thấy hai cô đã bị trói lại, lúc này Tống Hạ Vũ mới lên tiếng:
“Các cậu dẫn cô gái kia về trụ sở trước đi, còn cô gái này…”
Tống Hạ Vũ đi đến trước mặt Nhược Hy Ái Linh rồi nâng cằm cô lên nói:
“Tôi sẽ đích thân HỘ TỐNG cô ấy về.”
Nhược Hy Ái Linh không nói gì mà nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn. Nếu ánh mắt có thể giết được người thì chắc có lẽ hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Bên này, Triệu Y Vân cùng những người phụ trách còn lại đang suy xét xem nên hành động như thế nào để giảm thương vong xuống thấp nhất. Vì bây giờ bọn họ đã bị lật ngược tình thế và đang ở thế bị động, bên ngoài kia chắc chắn đang có rất nhiều địch mai phục, thậm chí là công khai hành động.
Nhưng mà, cứ ở mãi nơi này cũng không phải cách hay, vì trước sau gì bọn chúng cũng đánh đến. Đến nươc này, chỉ còn một cách duy nhất thôi. Triệu Y Vân nói lớn:
“Tất cả chú ý! Như mọi người cũng đã thấy, thế trận bây giờ đã bi đảo ngược và chúng ta đang bị bọn chúng bao vây. Bây giờ chúng ta bắt buộc phải hành động cùng nhau, chúng ta sẽ đi bằng đường hầm dẫn đến khu tra tấn. Hiện giờ Nhược Hy Ái Linh cùng Mẫn Giai Kỳ đang ở đó, chúng ta sẽ qua đó, nếu bọn họ đang gặp nguy hiểm chúng ta có thể tương trợ lẫn nhau…”
“Tôi có một việc muốn báo…” – một trong số những người phụ trách lên tiếng.
“Cậu nói đi.”
“Lúc nãy tôi có đi quan sát thử đường hầm dẫn đến khu tra tấn rồi. Nhưng tôi có cảm giác con đường đó có vấn đề.”
“Tại sao cậu lại nghĩ vậy?”
“Bởi vì theo tôi quan sát được thì bức tường hai bên của con đường đó được xây một cách rất có quy luật. Cứ cách hai hàng gạch sẽ có một hàng đá ganito, mà hàng ganito này được đặt rất lạ, chúng đượt đặt ngang dọc so le nhau. Nếu nhìn qua thì có lẽ ai cũng nghĩ rằng đây là do cách bài trí nơi đây, nhưng khi nhìn kĩ lại thì quả thực rất đáng nghi ngờ. Cho nên tôi cho rằng ở hàng đá ganito này có chứa hệ thống phun ám khí. Hơn nữa ở trên đường viền nối giữa tường và trần hầm tôi còn phát hiện những chấm đen nhỏ, khi tôi dùng dụng cụ phát hiện bước sóng thì biết được chúng là những điểm phát tia laser. Không những thế, qua thiết bị phân tích tôi thấy loại laser này cực kì đặc biệt, nó không giống với những loại laser mà chúng ta thường thấy.”
“Là sao?”
“Nó thực chất là Laser hồng ngọc Rubi, nhưng cấu tạo của nó lại không phải Laser Rubi. Bởi vì nó có sự tồn tại của Arsen (hay còn gọi là thạch tín), nên tôi đoán rằng bọn chúng đã cải biến loại Laser này trở thành một ám khí.”
Vẻ mặt Triệu Y Vân trở lên âm lãnh, không ngờ rằng bọn chúng đã sớm chuẩn bị mọi thứ chờ bọn cô mắc lưới. Đến cô là chuyên gia điều chế độc dược cũng như ám khí còn chưa suy xét đến việc cải tiến tia Laser thành hung khí giết người vô hình, vậy mà bọn chúng lại dùng Huyết Sắc Bang bọn cô làm chuột thì nghiệm cho vũ khí mới của mình.
Lúc này, bên ngoài vang lên một giọng đàn ông qua loa cảnh báo:
“Tiến sĩ Triệu, tôi khuyên cô mau chóng từ bỏ ý định thoát ra khỏi đây đi. Bởi vì toàn bộ nơi này đều đã bị bọn tôi bao vây rồi. Tôi nghĩ rằng cuộc vui đêm nay nên mau chóng kết thúc ở đây đi, chơi vậy là đủ rồi. Kế hoạch của các cô đã hoàn toàn phá sản rồi, ngay từ lúc bắt đầu các cô đã thua rồi.”
Triệu Y Vân hai nắm chặt đến nỗi các khớp xương tay của cô nổi rõ lên. Cô không can tâm bọn cô thua một cách nhanh chóng như vậy, thậm chí còn chưa kịp hành động đã bị bọn chúng khống chế ngay từ phút ban đầu…
Hoắc Trạch Dương nhàn nhã tựa lưng vào chiếc xe thể thao phía sau nhìn về phía khu tập trung, rồi giao phó thuộc hạ:
“Cho bọn chúng thời gian mười phút, hết mười phút nếu bọn chúng không ra thì lập tức hành động. Nhớ những gì lão đại các ngươi nói chứ? Phải bắt sống toàn bộ.”
“Rõ.”
Nói rồi hắn châm một điếu thuốc rồi hướng đến chỗ nhóm người Triệu Y Vân quan sát.
Nói rồi hắn châm một điếu thuốc rồi hướng đến chỗ nhóm người Triệu Y Vân thầm nghĩ:
‘Phương Thần Phong à, cậu cũng quá tham lam rồi đi? Còn muốn thu phục bọn chúng về làm người của mình nữa? Khôn như cậu thì bao giờ mới chết chứ, hừ! Mà kể cũng đúng, ai bảo Huyết Sắc Bang bọn họ quy tụ nhiều nhân vật có thực lực như vậy cơ chứ. Nếu là các tổ chức khác chắc chắn Phương Thần Phong hắn đã thẳng tay diệt sạch từ lâu rồi.’
[…]