Nhưng chính cô lại không hề hối hận về quyết định này, đã phóng lao, thì cô nhất định sẽ theo lao, nghĩ như vậy Triệu Y Vân cũng không còn ngập ngừng nữa mà nhiệt tình đáp trả hắn. Ngay tại thời khắc thứ cao quý nhất của đời người con gái kia bị xé toạc, cả hai người bọn họ đều không thể lý giải được cảm xúc lúc đó của bản thân ra sao, có lẽ một người vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thậm chí còn đan xen sự trân trọng, con một người thì mong đợi vào diễn biến của cả hai sau lần giao hoan này.
Nếu là trước đây, có lẽ chính bản thân Triệu Y Vân sẽ không ngần ngại mà đánh giá cách bắt đầu này thật sự ngông cuồng, nhưng đến thời điểm hiện tại, cô lại thực sự muốn “ngông cuồng” cùng “hắn” một lần. Cô, thực sự muốn biết sau khi tự tay mình xé toạc lớp bảo vệ cứng ngắc mà bản thân đã tạo ra suốt từng ấy năm thì cảm giác sẽ như thế nào, cô cứ nghĩ chắc chắn bản thân cô nhất định sẽ khó chịu rất nhiều, thế nhưng hiện thực lúc nào cũng khác xa so với trong tưởng tượng.
Ngay lúc này đây, cô cảm thấy mình thật nhẹ nhõm và không hề khó chịu như những gì bản thân đã nghĩ trước đây, giờ thì cô đã hiểu được câu nói “Cuộc đời bạn sẽ bước sang một trang khác nếu chính bạn chịu chấp nhận bản ngã của chính mình”. Bản ngã của cuộc đời cô có lẽ chính là tình cảm mà bản thân đã dành cho Wiliam Franky, dù biết thứ tình cảm này sẽ đem lại đau thương cho chính mình, nhưng cô lại chẳng thể buông xuôi, nhưng cũng lại không dám đối diện với nó, cảm giác ôm không được mà bỏ cũng không xong ấy nó thực sự rất khó chịu.
Thế nhưng ngày hôm nay, ngay lúc này đây, cô có thể chắc chắn bản thân sau này nhất định sẽ không hối hận vì quyết định của ngày hôm nay. Cho dù kết cục của tương lai có như thế nào, cô… cũng sẽ không hối hận. Nếu tình cảm cô dành cho hắn là một bản ngã, thì hắn chính là thứ đập tan bản ngã của chính cô, và kết quả có tốt đẹp hay không, hãy để thời gian trả lời.
Lần hoan ái này cả hai người đều quấn lấy nhau không rời, Wiliam Franky giống như một con nghiện đòi hỏi cô hết lần này đến lần khác, còn Triệu Y Vân chính là chất kích thích khiến hắn không thể bỏ và cũng chẳng muốn bỏ. Có lẽ vì mất quá nhiều sức cho lần “vận động” vừa rồi nên Triệu Y Vân ngủ vô cùng sâu, từ trưa cho đến tận lúc ánh nắng đang khuất dần nhường chỗ cho bóng đêm.
Mặc dù Wiliam Franky rất muốn để cô ngủ thêm, thế nhưng cả ngày nay cô chưa có bất cứ thứ gì vào bụng, cho nên hắn buộc phải phá hỏng giấc ngủ của cô, ngắm nhìn gương mặt an tĩnh của cô, trong lòng hắn cảm thấy thực yên bình. Đây là biệt thự tư nhân của hắn, từ trước đến nay nơi này chỉ có mình hắn được phép đặt chân tới, thế nhưng hôm nay nó đã có một ngoại lệ, và đây sẽ là ngoại lệ duy nhất hắn cho phép được tồn tại.
Nghĩ đến đây, khóe môi Wiliam Franky không tự chủ nâng lên một nụ cười, một nụ cười của sự thỏa mãn, bàn tay to lớn khẽ nâng lên vén lọn tóc đang vắt chéo gương mặt cô sang một bên rồi cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn. Nụ hôn này không phải một nụ hôn ướt át mang theo dục vọng, mà đơn giản hắn chỉ muốn gần gũi với cô, những nụ hôn vụn vặt rơi trên má, môi, mũi,… mọi nơi trên gương mặt Triệu Y Vân hắn đều không bỏ qua.
Có lẽ hành động này của hắn đã phá hỏng giấc ngủ của Triệu Y Vân, hai đầu lông mày của cô cau chặt, cả cơ thể bắt đầu cựa quậy rồi cong ngửa về đằng sau. Nhìn một màn này Wiliam Franky liền không nhịn được cười mà bật ra thành tiếng, nhân lúc cả cơ thể cô vẫn chưa về lại trạng thái cũ, hắn lập tức lòng tay qua thắt lưng cô rồi kéo lại gần mình, tướng ngủ này của cô… cũng thật giống trẻ con quá đi?
Đang trong cơn ngái ngủ, Triệu Y Vân bị tiếng nói trầm thấp làm cho tỉnh hẳn, đôi mắt mơ màng nhìn người đối diện, những kí ức của buổi sáng liền ùa về khiến gương mặt cô nổi một tầng ửng đỏ, ánh mắt trốn tránh không dám đối diện với cái nhìn đầy “lửa” kia của Wiliam Franky. Đúng là cô đã quyết định cùng hắn phát triển một mối quan hệ mới, thế nhưng đối diện với hắn một cách trần trụi như vậy trong lúc tỉnh táo thì cô vẫn chưa thích nghi được.
“Nhìn em có vẻ rất thoải mái nhỉ.”, giọng nói trầm ấm của Wiliam Franky vang lên kéo Triệu Y Vân về với thực tế, trực tiếp nhìn sâu vào đôi mắt kia, cô bất giác cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Đôi bàn tay mảnh mai nắm lấy gương mặt cương nghị Wiliam Franky rồi xoay trái xoay phải, sau khi xoay đủ mọi góc cạnh, Triệu Y Vân liền thở dài một tiếng.
Nghe tiếng thở dài của cô, Wiliam Franky liền nhướn mày hứng thú:
“Sao vậy?”
“Có phải có rất nhiều người phụ nữ muốn trèo lên giường của anh đúng không?”, Triệu Y Vân vừa bóp bóp gương mặt Wiliam Franky vừa hỏi hắn.
Nhìn cô như vậy, nụ cười bên môi hắn càng rõ ràng hơn, khẽ siết cánh tay thu hẹp khoảng cách cả hai, Wiliam Franky hỏi ngược lại:
“Sao lại hỏi vậy?”
[…]