Hôm nay chính là ngày cuối cùng trong bốn ngày kia, chưa bao giờ Luke lại mong muốn thời gian trôi qua nhanh như hiện tại, anh thực nóng lòng muốn có thời gian riêng với cô.
Đúng như mong đợi của Luke, lại một ngày nữa thấm thoát trôi qua, thời điểm hai người quay trở lại nhà của Triệu Y Vân cũng là lúc mặt trời dần khuất dạng sau lưng đồi. Cả hai vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong mà không hề phát hiện ra điểm bất thường, theo như kế hoạch ban đầu thì Luke đề xuất cả hai sẽ đi vào thị trấn để dùng bữa, nhưng Triệu Y Vân lại muốn được tự chuẩn bị, vì vậy kế tiếp bọn họ sẽ đi mua nguyên liệu ngay tại chợ bản địa.
Về phía Triệu Y Vân, kể từ lúc chuyển đến đây cô đã làm quen với việc đi mua đồ vào mỗi buổi sáng sớm, duy chỉ có Luke là lần đầu tiên anh được làm việc này. Thế nhưng mọi dự định ban đầu của cả hai đều bị dán đoạn ngay tại thời khắc cánh cửa phòng vừa bật mở.
Đèn phòng khách vừa được bật sáng, đập ngay vào mắt cả hai người là thân ảnh một người đàn ông cao lớn đang ngồi trên ghế sofa quay lưng lại với bọn họ. Đối với sự hiện diện đầy bí ẩn này, duy chỉ có mình Luke là cảm thấy bất ngờ, còn về phần Triệu Y Vân, làm sao cô có thể không nhận ra bóng lưng kia là của ai?
“Anh là ai!! Tại sao lại ở đây???”, Luke cất giọng phá vỡ bầu không khí có chút khác thường.
Nghe câu hỏi này, người đàn ông ngồi trên ghế sofa chỉ bật cười nhẹ bằng âm mũi rồi từ từ đứng dậy quay người lại. Sau khi biết mặt đối phương, Luke âm thầm đánh giá anh ta cũng như chờ đợi câu trả lời, sở dĩ anh không gấp gáp như vậy là bởi vì anh biết người đàn ông này có thân phận không phải tầm thường, mà trộm tất nhiên lại càng không.
“Dựa vào đâu mà tôi phải trả lời câu hỏi của anh???”
Nhận được câu trả lời nằm ngoài dự tính ban đầu, Luke cảm thấy khá bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc. Thế nhưng chưa để anh kịp lên tiếng thì Triệu Y Vân ở phía sau liền cắt ngang:
“Anh đến đây làm gì?”
“Anh đến đây làm gì ư? Y Vân, anh mới là người nên hỏi em câu đó mới đúng, vì lý do gì em lại chọn chuyển đến đây ẩn náu?”, người đàn ông nheo mắt nói.
Nghe hắn nói vậy, Triệu Y Vân có chút khôn vui, cô cao giọng trả lời:
“Đó là quyền tự do của tôi, dựa vào đâu mà tôi phải trả lời anh???”.
Lần này đến lượt người đàn ông lạ mặt kia á khẩu, cô vậy mà lại dùng câu nói của hắn để đáp trả lại chính hắn? Ngay khi hắn định nói gì thêm thì Luke liền chen ngang:
“Ai vậy, Vân?”
‘Vân??? Cũng thân thiết gớm nhỉ?’
“Wiliam Franky - người đứng đầu tổ chức huấn luyện đặc công quốc tế SK, cũng là kẻ thâu tóm giới Mafia tại khu vực Âu-Mỹ.”
Mặc dù luôn hoạt động trong giới y học và bạch đạo, nhưng không phải Luke hoàn toàn không biết gì về thế giới ngầm, ít nhất là khi nghe Triệu Y Vân nói đến cái tên đó thì anh cũng hiểu được thân phận của người này. Thế nhưng anh cũng sẽ không vì điều này mà chịu nép vế trước hắn, nhất là khi biết được mối quan hệ giữa Triệu Y Vân và hắn không hề đơn giản.
“Thân là người thâu tóm giới Mafia một phương trời, thậm chí còn đứng đầu một tổ chức đặc công khét tiếng, vậy mà lại hành động giống như những tên cướp vặt, Wiliam lão đại, anh không thấy mình đang tự hạ thấp giá trị bản thân hay sao?”, Luke cất giọng châm biếm.
Nghe câu hỏi của Luke, Wiliam khẽ nhướn chân mày thầm khen ngợi đối phương, bởi theo như những gì mà thuộc hạ của hắn điều tra thì Luke thuộc loại người hoàn toàn thuộc về bạch đạo, chưa xét đến mức độ uy hiếp của anh đối với hắn, duy chỉ địa vị xã hội thôi gia tộc của anh đã thua hắn một bậc, vậy mà anh lại có lá gan lớn như vậy, dám đi khiêu khích anh, đúng là đáng khen ngợi.
“Cảm ơn lời nhắc nhở của giáo sư Fizber, nhưng tôi xin đính chính lại một chút câu nói vừa rồi của anh. Tôi, không đột nhập vào nhà của cô ấy,… mà tôi dùng chìa khóa để vào!”, nói rồi Wiliam Franky liền cầm lên chùm chìa khóa nhà của Triệu Y Vân lên lắc lắc trên không trung như muốn khẳng định lời mình vừa nói.
“Ha… dù là như vậy thì có gì khác nhau hay không? Bất kể anh vào đây bằng chìa khóa, hay ‘đột nhập’ vào thì đều chưa có sự đồng ý của Vân, như vậy là bất hợp pháp!”, Luke cũng không hề kém cạnh mà đáp trả.
“Ha ha ha… giáo sư Fizber, anh đừng quên nơi này là thảo nguyên Bahara!!!”
Lời nhắc nhở của Wiliam Franky khiến Luke chợt nhớ ra bản thân đang ở đâu, thảo nguyên Bahara, nơi duy nhất trên Trái Đất có tập tục sống không theo bất cứ thể chế pháp luật nào, hay nói một cách khác thì nơi này có một bộ luật riêng dành cho những người đến đây.
[…]