Nhìn ánh mắt vô hồn không hề có hình bóng mình của Hà Linh Chi, Phương Thần Phong từ từ dùng môi mình hôn đi những giọt nước mắt mặn đắng của cô. Hắn vẫn không nói gì mà dùng hành động để xoa dịu, dỗ dành cô. Kết thúc nụ hôn, hắn ôm cô thật chặt vào lòng, chiếc cằm cương nghị đặt trên đỉnh đầu cô, lúc này tiếng nói từ trong lồng ngực hắn mới vang lên bên tai Hà Linh Chi:
“Đừng đối nghịch anh nữa được không? Cũng đừng khóc như vậy, xin em!”
Đây là lần thứ hai anh nói lời cầu xin với cô, nhưng cả hai lần đều trong hoàn cảnh khiến cô cảm thấy đau lòng. Anh chọn người khác, nhưng vẫn muốn cô phải phục tùng anh sao?
“Rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?”, không trả lời câu hỏi của Phương Thần Phong, Hà Linh Chi lạnh nhạt nói sang chuyện khác.
Phương Thần Phong nghe cô hỏi vậy thì siết chặt vòng ôm hơn, đặt lên đỉnh đầu Hà Linh Chi một nụ hôn sau đó anh cất giọng âm trầm:
“Đừng động đến Lưu Kha Nguyệt, hãy mặc kệ cô ấy đi được không?”
Câu nói này của Phương Thần Phong giống như một siếng sét nổ trong đầu Hà Linh Chi vậy, anh muốn cô bỏ qua cho cô ta, muốn cô không động chạm gì đến ả? Anh bảo vệ cô ta đến như vậy sao? Lúc này cô mới bắt đầu phản kháng muốn đẩy hắn ra, Phương Thần Phong cũng không làm khó cô mà tách ra, nhưng vẫn không chịu để cô xuống dưới.
“Tại sao tôi phải tha cho cô ta? Là cô ta động chạm đến tôi trước, nên tôi sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi, ngày hôm qua cô ta không chết là do tôi ra tay có chừng mực, nếu không anh nghĩ liệu cô ta còn thở để anh kịp đưa đi cấp cứu?”
“Tại sao? Em không thể bình bình yên yên mà ở cạnh anh sao?”
“Tôi cũng muốn được bình yên!!!! Nhưng cô ta thì không chịu để tôi như vậy mà liên tiếp động đến tôi, và cả anh nữa, hai người đang ép tôi phải làm như thế!!!”
Đến đây Hà Linh Chi đã không thể kìm nén được cơn phẫn hận suốt thời gian qua mà quát lớn, rốt cuộc thì anh còn muốn độc ác với cô đến như thế nào nữa? Cô bắt đầu phản kháng kịch liệt để thoát khỏi Phương Thần Phong, nhưng hắn vẫn như cũ ôm lấy cô không buông, mặc cho cô đánh hắn, hay mắng hắn như thế nào đi nữa thì đôi mắt phượng kia vẫn cứ ghim chặt lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, thẳng cho đến khi cô bất lực mà khóc lớn như một đưa trẻ:
“Phương Thần Phong… coi như tôi cầu xin anh… cầu xin anh để tôi yên đi được không? Anh hãy cứ sống hạnh phúc với ‘vợ tương lai’ của anh đi, đừng để tâm đến tôi… và cũng đừng làm ra những hành động khiến tôi hiểu lầm như thế này nữa… tôi mệt lắm rồi… mệt khi bị lạc vào cái trò chơi này của anh mà không thoát ra được… Tôi cầu xin anh… huhu…”
Phương Thần Phong nghe cô khóc lóc cầu xin mình như vậy thì ôm cô càng chặt hơn, để cô tựa đầu vào lồng ngực cứng rắn của hắn, còn hắn thì tựa cằm lên đỉnh đầu cô nhỏ giọng nói:
“Anh xin lỗi… anh xin lỗi… em đừng khóc nữa… anh xin lỗi…”
Những lời xin lỗi của Phương Thần Phong không khiến Hà Linh Chi ngừng lại được, mà thậm trí còn khóc to hơn, tiếng khóc của cô thật thê lương, thật bất lực. Cứ như vậy Hà Linh Chi được Phương Thần Phong ôm trong lòng cho đến khi bị giọng nói bên ngoài thư phòng cắt ngang:
“Lão đại, lão gia và phu nhân đã đến.”
“Tôi biết rồi!”, Phương Thần Phong trầm giọng trả lời.
Cúi xuống nhìn người con gái trong lòng, Phương Thần Phong nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trên gò má của Hà Linh Chi, bây giờ cô đã ngừng khóc rồi, nhưng ánh mắt thì vẫn vô hồn, thẫn thờ như cũ. Hai bàn tay to lớn của Phương Thần Phong nhẹ nhàng nâng gương mặt nhem nhuốc của cô lên nói:
“Bây giờ chúng ta chuẩn bị một chút rồi đi xuống dưới, được chứ?”
Hà Linh Chi không nói gì trước câu hỏi của Phương Thần Phong, thấy thế hắn liền khom người bế cô vào phòng nghỉ bên trong, nhưng đến cửa phòng tắm, cô đột nhiên giãy người thoát khỏi vòng tay hắn, sau đó nâng tay đóng cánh cửa lại.
Ở bên ngoài, Phương Thần Phong vẫn bất động như cũ, hai bàn tay nắm thật chặt, xương quai hàm cũng nghiến thật mạnh như đang chịu đựng một thứ gì đó, cúi xuống nhìn khoảng áo trước ngực mình, bây giờ nó đã ướt đẫm vì nước mắt của cô. Phương Thần Phong thở dài một tiếng rồi xoay người đi về phía tủ quần áo.
Một lúc lâu sau, cánh cửa phòng tắm bật mở, bây giờ Hà Linh Chi đã hoàn toàn khác lúc nãy, cô đã lấy lại được vẻ lạnh lùng vốn có, chẳng nhìn đến Phương Thần Phong mà đi thẳng ra ngoài. Cánh tay của hắn đang dơ lên liền bất động, cuối cùng cũng chỉ biết nắm chặt rồi đi theo sau cô.
Trong phòng khách rộng lớn của khu nhà chính Hắc Phong Bang, trên chiếc bàn trà tinh tế, hai bóng người trung niên đang ngồi đưa lưng về phía cầu thang nên Hà Linh Chi không thể nhìn thấy rõ gương mặt họ ra sao, cho đến khi đứng trước mặt hai người, đặc biết là người đàn ông thì cô mới biết được vì sao toàn bộ người trong Hắc Phong Bang đều rất dè chừng mỗi khi nhắc đến ông như vậy.
Gương mặt cương nghị với những đường nét sắc sảo, mặc dù đã sống hơn nửa cuộc đời nhưng vẻ điển trai lịch lãm của ông vẫn không phai mờ, thậm trí nó còn toát ra được sự từng trải, sự nguy hiểm phảng phất khiến người khác không tự chủ được mà kính nể bội phần.
Lúc này Lưu Kha Nguyệt cũng đã ở đây từ lâu, cánh tay của cô ta một lần nữa bị quấn đầy băng trắng do những vết gãi ngày hôm qua, trên mặt cũng vẫn còn lờ mờ một vài nốt ban đỏ.
Sau khi ổn định vị trí, Phương Thần Phong bắt đầu giới thiệu hai bên:
“Linh Chi, Kha Nguyệt… đây là cha mẹ anh. Còn hai cô ấy chắc cha mẹ cũng đã biết trước rồi đúng chứ?”
Nghe hắn nói vậy, Phương phu nhân liền nói:
“Người của mẹ có tìm hiểu một chút thông tin, nhưng vẫn chưa rõ lắm, không biết Lưu tiểu thư đây là vì sao lại bị thương như vậy?”
Nghe bà nhắc đến tên mình, Lưu Kha Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Dạ thưa phu nhân, chỉ là một sự cố nhỏ thôi ạ.”
“Uhm… không việc gì là tốt rồi. Còn Linh Chi, con vẫn khỏe chứ? Lần trước bác đi mà không báo trước cho con, cho bác xin lỗi nhé!”
“Không có gì đâu thưa bác.”, Hà Linh Chi nhàn nhạt đáp lời bà.
“Hai bác đi đường xa có thấy mệt không ạ? Để cháu đi giúp dì Ngô chuẩn bị bữa trưa, mọi người nói chuyện vui vẻ ạ.”, Lưu Kha Nguyệt vẻ mặt quan tâm hỏi han hai người họ.
Phương phu nhân nghe vậy thì cười nhẹ nói:
“Cháu đang bị thương như vậy, ngồi yên đây thì tốt hơn, mọi việc cứ để người hầu chuẩn bị.”
“Dạ vâng thưa bác. À đúng rồi, vì đây là lần đầu tiên cháu được gặp mặt hai bác nên cháu có chuẩn bị một món quà, mong là hai bác sẽ thích.”
Lưu Kha Nguyệt nói xong liền ra hiệu cho nữ người hầu mà Phương Thần Phong sắp xếp theo hầu hạ cô ta. Hai chiếc hộp được mở ra, bên trong là một bộ trang sức đầy đủ các món từ vòng cổ, khuyên tai, nhẫn, cho đến vòng tay, còn hộp còn lại là một chiếc đồng hồ dành cho nam. Những thứ này đều là phiên bản giới hạn trên thế giới, cô ta khó khăn lắm mới có thể mua được, cũng may trước đó Phương Thần Phong có đưa cho cô ta một chiếc thẻ ngân hàng để cô ta có thể thoải mái sử dụng, nếu không một người như cô ta sao có thể có tiền mà mua những thứ này?
Người ngoài nhìn những hành động này của Lưu Kha Nguyệt có lẽ ai cũng sẽ tấm tắc khen ngợi cô ta là một người hiểu chuyện, ngoan ngoãn mất.
“Bác cảm ơn món quà của cháu, nhưng lần sau không cần làm như vậy đâu.”, Phương phu nhân vẫn giữ thái độ vô cùng quý phái mà đáp lời Lưu Kha Nguyệt.
Nghe vậy, cô ta liền cười dịu dàng nói:
“Dạ thưa bác cháu nghĩ đây là lễ nghĩa cơ bản ạ. Mà đúng rồi Linh Chi, chẳng phải cô cũng chuẩn bị quà cho hai bác sao?”
Xem ra Lưu Kha Nguyệt vẫn như cũ tận dụng mọi thời cơ có thể để khích tướng Hà Linh Chi, cô nghe cô ta nhắc đến mình như vậy thì cũng chỉ cười nhạt rồi nói:
“Đúng là cháu cũng có chuẩn bị một chút, phiền mọi người cháu xin phép đi lấy ạ.”
Nhận được sự đồng ý của Phương phu nhân, Hà Linh Chi liền đứng lên đi về phía quản gia Tô nói gì đó rồi lại đi lên cầu thang. Một lúc sau, quản gia Tô cho người bê hai chậu hoa Tử Đằng mà trước đó Hà Linh Chi đã mua đặt trong phòng khách, lúc này cô cũng vừa hay đi xuống, trên tay đang cầm hai hộp lớn nhỏ.
Sau khi ngồi xuống, Hà Linh Chi liền nói:
“Thưa bác, chậu hoa Tử Đằng tím này cháu muốn tặng hai người với ý nghĩa hạnh phúc bền lâu, còn chậu Tử Đằng vàng này cháu muốn thay mặt cha nuôi tặng phu nhân, và đây là hai thứ mà cháu đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định đem ra đây tặng hai bác.”
Cả Phương phu nhân và Phương lão gia cùng mở hai chiếc hộp ra, khi nhìn đến thứ bên trong, Phương lão gia liền cầm nó lên kiểm tra một chút, ngay từ đầu ông không hề nói lấy một lời chỉ lặng lẽ quan sát, vậy mà bây giờ lại tấm tắc không ngừng khen ngợi:
“Haha… tốt, tốt lắm… bác rất thích món đồ này.”
Nhìn vào Phương lão gia, không hiểu sao Hà Linh Chi cảm thấy ông thực quen mắt, ngay cả giọng nói lẫn tiếng cười, hình như cô đã gặp ông ở đâu đó rồi. Nhận được sợi dây chuyền của cô, Phương phu nhân vẫn còn đang loay hoay tìm công tắc khởi động, thấy vậy Hà Linh Chi liền tiến đến cạnh bà nói:
“Nó hoạt động như thế này, thưa phu nhân.”
Nói rồi Hà Linh Chi liền đem chiếc vòng xoay nhẹ sang trái ngay tại vị trí nối giữa mặt dây chuyền và sợi dây, một tiếng cạch nhỏ vang lên, lập tức từ sáu đỉnh của hình lục giác đều, những mũi kim nhỏ từ từ nhô lên, sau đó đầu mũi kim xòe ra một lưỡi dao hình bán nguyệt nhỏ, vậy là mặt dây chuyền bây giờ đã trở thành một chiếc phi tiêu có lực sát thương vô cùng cao, sau đó cô cũng nói qua về độc tố bên trong những lưỡi dao này cho Phương phu nhân nghe.
Nghe Hà Linh Chi nói xong, gương mặt Phương phu nhân rạng rỡ không thôi, cánh tay bà vung lên một cái, chiếc dây chuyền bây giờ đã ghim sâu vào tường nhà, sở dĩ những lưỡi dao đó sắc bén như vậy đều là do chúng được tráng một lớp titanium bên ngoài. Nhìn thành quả mà nó tạo ra, Phương phu nhân liền cười tươi, miệng thì khen ngợi không ngừng:
“Linh Chi à, cái này quả thực rất tốt, ở đâu mà con có được nó vậy?”
Thấy bà thích thú như vậy thì Hà Linh Chi cũng mỉm cười nói:
“Hai thứ này đều là con tự mình chế tạo ra, vẫn còn chưa đưa vào sản xuất thưa phu nhân.”
Sau khi nghe câu trả lời của cô, Phương phu nhân còn cười lớn hơn, gương mặt bà lúc này tràn đầy tự hào nói với Phương lão gia:
“Con chế tạo ra nó? Trời ơi con gái tôi đó ông, là con gái tôi đó… haha…!!!”
Không riêng gì Phương phu nhân mà Phương lão gia cũng không ngần ngại mà dành cho Hà Linh Chi một cái gật đầu đầy tán thưởng, thậm chí cả Phương Thần Phong ngồi bên kia cũng nâng lên khóe miệng. Lúc này Phương phu nhân lại nói:
“Linh Chi, có phải… con thích ám khí?”
Ánh mắt của Phương phu nhân lúc này quả thực không khác gì một đứa trẻ tò mò một chuyện nào đó khiến Hà Linh Chi phải bật cười thành tiếng:
“Vâng thưa phu nhân. Cũng chính vì điều này mà ngày đó trong vườn Tử Đằng con mới có thể tránh được một đòn của người.”
“Thấy chưa ông già, cái này gọi là mẫu tử tương thông ông biết không?”
Phương lão gia nhìn bà như vậy chỉ biết mỉm cười lắc đầu, dù đã sống hơn nửa đời người rồi nhưng Phương phu nhân vẫn cứ mãi trẻ con như vậy, giọng nói trầm ổn của ông vang lên:
“Tôi biết rồi biết rồi, hai mẹ con bà là giỏi nhất!! Nhưng mà… phải giữ hình tượng!!!”, bốn chữ cuối cùng ông ghé sát vào tai bà mà nói.
Phương phu nhân được chồng nhắc nhở thì lập tức lấy lại dáng vẻ trang nhã như cũ, nhưng hành động này lại khiến Phương lão gia cười không thôi, phải đến khi Phương phu nhân véo ông một cái ông mới ngừng lại.
Nhìn Phương lão gia, tính tò mò của Hà Linh Chi càng trỗi dậy, thế là cô mạnh dạn hỏi:
“Phương lão gia, cháu có thể hỏi người một điều không?”
“Cháu cứ tự nhiên.”, Phương lão gia đáp lời cô.
“Cháu và người có phải đã gặp nhau ở đâu đó rồi đúng không ạ?”, Hà Linh Chi dè dặt hỏi.
Phương lão gia nghe vậy thì nhìn cô rất chăm chú, một lúc sau ông mới nói:
“Cháu thấy bác quen mắt à?”
Nói xong Phương lão gia liền nháy mắt bên trái, hành động này của ông càng khiến Hà Linh Chi chắc chắn rằng hai người họ đã gặp ở đâu đó, cau mày suy nghĩ một chút sau đó cô liền mở to mắt vì ngạc nhiên, Phương lão gia chính là vị chuyên gia làm bánh? Hà Linh Chi định nói ra suy nghĩ của mình thì Phương lão gia lại nháy mắt một lần nữa, cô thấy vậy liền hiểu ý mà chỉ cười không nói gì.
Trong cuộc trò chuyện này, cả Phương lão gia, Phương phu nhân và Hà Linh Chi đều vô cùng hăng hái, còn Phương Thần Phong mặc dù hắn chỉ ngồi một bên không nói gì nhưng rõ ràng nét mặt vẫn đang rất hưởng ứng cuộc nói chuyện giữa ba người, và hiển nhiên người còn lại là Lưu Kha Nguyệt lúc này đã bị đẩy ra một bên.
Hiện giờ cô ta vẫn còn chưa tiêu hóa được một màn phóng phi tiêu vừa rồi của Phương phu nhân, cô ta không ngờ rằng bề ngoài bà ấy là một người vô cùng quý phái, thân thiện, vậy mà bà ấy lại có thể sử dụng vũ khí một cách thành thạo như thế, đến bây giờ cô ta mới nhận ra một điều là những người có mặt ở đây đều không hề đơn giản một chút nào, và quan hệ giữa Hà Linh Chi với bọn họ rất thân thiết, xem ra sau này cô ta sẽ rất khó để hạ bệ cô.
Đúng lúc này dì Ngô từ trong phòng ăn đi ra cung kính nói:
“Thưa lão gia, thưa phu nhân, bữa trưa đã chuẩn bị xong.”
Phương lão gia nghe vậy thì nói với mọi người:
“Chúng ta đi thôi.”
Sau câu nói của ông cả năm người đồng loạt đứng dậy đi về phía phòng ăn, trong suốt bữa ăn bởi vì có sự hiện diện của bậc trưởng bối nên không khí khá hòa hoãn, Lưu Kha Nguyệt thì cố gắng lấy lòng hai người, còn Hà Linh Chi vì tôn trọng họ nên cũng không động chạm gì đến cô ta.
Đến tối muộn, mặc dù Phương phu nhân còn rất nhiều chuyện muốn nói với Hà Linh Chi nhưng bà không thể ở lại đây mà phải quay về biệt thự chính của Phương gia, trước khi lên xe rời đi, bà nắm lấy hai tay cô ánh mắt nghiêm túc nói nhỏ:
“Ta biết giữa các con đang xảy ra chuyện gì, ta sẽ để các con tự giải quyết mà không can dự vào, nhưng ta có thể hứa với con một điều, cho dù có chuyện gì xảy đến đi chăng nữa, bất cứ khi nào con cần sự trợ giúp của ta, ta đều sẽ sẵn sàng giúp đỡ con cho dù có phải đối nghịch với thằng con trai nghịch tử kia. Linh Chi, con là một cô bé mạnh mẽ, là một cô gái đặc biệt, đừng để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến sự đẹp đẽ này ở con, con hãy luôn nhớ rằng, con không hề một mình!!!”
Nhìn vào đôi mắt ấy của Phương phu nhân, Hà Linh Chi gần như là không kìm được nước mắt, nhưng cô đã mạnh mẽ đè nén nó xuống rồi trả lời bà một cách dứt khoát:
“Con sẽ luôn là con, là một Hà Linh Chi trọn vẹn nhất!”
Thấy cô như vậy Phương phu nhân liền ôm Hà Linh Chi vào lòng, đôi bàn tay có một vài vết đồi mồi do tuổi tác để lại vuốt nhẹ mái tóc ngắn của cô sau đó liền theo sau Phương lão gia lên xe rời đi.
Sau khi hai người đi, Hà Linh Chi lại trở về vẻ lạnh lùng ban đầu, cô không nói câu gì mà đi thẳng lên phòng ngủ. Phương Thần Phong và Lưu Kha Nguyệt ở phía sau một người thì tâm trạng rối rắm, còn một người thì mang sự căm tức cứ thế nhìn theo cô cho đến khi cô khuất dạng sau hành lang.
[…]