Vị Đô đốc kia đang đưa vị thiên kim trong lời đồn đi dạo phố, còn đi đúng ngay con đường Tranh Nhi và Đường Ân đang đi.
Hai bên gặp nhau, có chút khựng lại, Tranh Nhi nhìn hắn đang tay nắm tay với vị thiên kim kia, rất yêu chiều, còn thấy vẻ mặt tươi cười của hắn, ánh mắt trìu mến cho cô gái kia, bỗng chốc cảm xúc của cô có chút lẫn lộn, phức tạp.
Mà, Hứa Mộ Nhiên, hắn cũng vậy, gặp lại cô trong lòng hắn nhốn nháo cả lên, vui lắm, nên nụ cười mà cô thấy là hắn dành cho cô. Hắn cố giấu cảm xúc thật, bên ngoài tỏ vẻ thờ ơ, chẳng còn chút lưu luyến, muốn xem biểu hiện của cô lúc này.
Hai con người ấy, người thì xoay mặt chỗ khác, kẻ thì láo lia láo lịa, thoạt nhìn đã biết có điều không bình thường, Đường Ân nhanh trí, chào hỏi hắn, còn gật đầu chào luôn cả thiên kim bên cạnh.
" Đô đốc! Tiểu thư! "
Vị thiên kim kia rất đẹp, đúng như lời đồn, vừa cao sang vừa quyền quý, còn rất biết lễ nghĩa, thấy Đường Ân cúi đầu, cũng cười tươi đáp lễ.
Tranh Nhi cũng theo hành động của Đường Ân, cúi người chào hắn vào thiên kim. Ngẩn mặt lên, hai mĩ nhân nhìn thẳng vào mắt nhau, nét đẹp của Tranh Nhi là nét đẹp hoài cổ, trái ngược với cô gái có nét đẹp thành đô, nếu so sánh, chẳng ai thua ai. Thiên kim kia chỉ thua cho vị trí của Tranh Nhi trong lòng người đàn ông đang nắm tay cô.
Hứa Mộ Nhiên chứng kiến cô chào hỏi, tiếp tục cố tình làm lơ cô, bỗng dưng lại bắt chuyện với Đường Ân.
" Ân, cậu đến đây có việc sao? " tiếng hắn trầm thấp, lần này nói chuyện hắn không còn dùng cái ngữ khí cao ngạo nữa.
Đường Ân rất điềm tĩnh, thấy hắn yêu chiều cô thiên kim kia, nghĩ hắn thật sự buông bỏ Tranh Nhi rồi, cố ý nói ra chuyện giữa anh và Tranh Nhi.
" Vâng thưa Đô đốc!
Tôi đưa vợ sắp cưới lên đây chọn váy cưới ạ! " anh nắm lấy tay Tranh Nhi, thâm tình nhìn cô, biểu đạt hạnh phúc của mình ra cho Hứa Mộ Nhiên nhìn thấy.
" Vợ sắp cưới? " Hứa Mộ Nhiên nghe như súng nổ, cái miệng mỏng của hắn không thể khép chặt, nét mặt bất ngờ hiện rõ, ai ai cũng nhìn ra.
Nhất là, lời vừa rồi hắn nói rất to, làm cả ba người đứng gần đều có chung biểu cảm sượng trân.
" Cậu và... " hắn lắp bắp chỉ tay vào Tranh Nhi.
Ngay lập tức, Đường Ân gật đầu đinh ninh, còn kèm theo câu nói chắc như đinh đóng cột.
" Tôi và Tranh Nhi quyết định đi đến hôn nhân rồi!
Tôi cũng nghe nói Đô đốc và thiên kim đây sắp lấy nhau...
Chúc mừng ngài! " anh tươi cười, chúc phúc cho hắn, rồi nhìn sang Tranh Nhi, mà không hề để ý sắc mặt hắn đã tối đen.
Đô đốc cao cao tại thượng đứng hình mất mấy giây, lòng hắn dâng lên sự phẫn nộ chưa từng có, hắn chỉ mới rời xa cô hơn ba tháng, cô lại muốn gả đi một cách nhanh chóng như vậy.
Nhìn cô, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc, thâm tình đáp lại Đường Ân, hắn tức lắm, nhưng lúc này hắn đang ở ngoài đường, còn đang đóng một vở kịch, liền cố giữ bình tĩnh, ôm eo vị thiên kim kia, đá mắt ra hiệu cho cô gái ấy diễn cùng.
Thiên kim ấy biết ý, ngã vào lòng hắn, ra vẻ hạnh phúc, đáp lời.
" Chúc mừng hai người nha!
Tôi và Đô đốc cũng sớm thôi! "
Hứa Mộ Nhiên cười gượng, muốn chọc tức Tranh Nhi.
Nào ngờ, cô gái nhỏ thấy họ yêu thương nhau, lòng cô cũng có chút vui mừng, miễn cưỡng đáp lại lời của thiên kim kia.
" Cảm ơn tiểu thư! Chúng tôi còn có việc!
Xin phép đi trước ạ! "
Tranh Nhi từ tốn đáp xong, mau chóng cùng Đường Ân rời đi trước mặt Hứa Mộ Nhiên, khi bóng họ khuất tầm, hắn lập tức bùng phát sự giận dữ, bỏ mặc cô thiên kim kia ở lại, quay về phát tiết trong phòng.
Tiếng * xoảng * vang lớn, hắn đập hết bất cứ thứ gì hắn chạm tay vào, những kẻ hầu người hạ nghe tiếng động, kinh sợ không thôi. Rất lâu rồi, nơi này không hứng chịu cơn thịnh nộ bất chợt của hắn, bỗng dưng hắn ra ngoài được một lúc, về lại phát điên, ai cũng đứng ngồi không yên.
Hắn ở trong phòng, đập đồ xong liền ngã người ra ghế, thở dốc không ngừng, sắc mặt của một kẻ du côn lộ rõ.
" Hàn Tranh Nhi...em dám lấy chồng sao? " hắn gằn giọng, nghiến răng ken két.
* Cốc cốc cốc *
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, cùng với đó là tiếng nói vọng vào.
" A Nhiên, em trong đó ổn không? "
Hứa Đoản, anh ở bên ngoài, nghe người hầu báo cáo tình hình của hắn, gấp gáp sang xem. Hắn nghe tiếng anh, cơn giận càng lên cao hơn, nhanh chóng ra đó.
Cánh cửa kia mở ra, đi kèm là người đàn ông sắc mặt tối sầm như đêm 30, hướng ánh nhìn chẳng có chút thiện cảm vào người Hứa Đoản.
" Anh! Vào trong đi! " hắn lạnh giọng ra lệnh.
Người đàn ông kia thấy hắn đang giận, biết có chuyện nên vào trong tâm sự với hắn, anh còn chưa ngồi xuống đã vội tra hỏi.
" A Nhiên, có chuyện gì xảy ra với em vậy?
Sao lại tức giận thế kia? "
" Tại anh cả! "
Hắn bỗng dưng to tiếng, đổ tội, rồi không đợi Hứa Đoản kịp lên tiếng, kể lại mọi chuyện hắn gặp Tranh Nhi cho anh nghe.
" Ra là vậy!
Lần này tính sai nước cờ rồi nhỉ? " Hứa Đoản phì cười.
Hóa ra, tất cả những chuyện xảy ra gần đây, điều là do Hứa Đoản chỉ điểm cho Hứa Mộ Nhiên làm.
Ban đầu, người đàn ông lãnh khốc kia thất sự muốn buông bỏ Tranh Nhi, nhưng hắn càng cố càng không thể, suốt một tuần nhốt mình đày đọa, nhớ cô đến điên dại, còn muốn đến nhà cô, bắt cô trở về Hứa gia, nhưng hắn đã không làm vậy.
Rồi, lúc hắn nhìn thấy Hứa Đoản và Âm Tuyết Ánh gương vỡ lại lành, ngưỡng mộ, nên đã ngỏ ý, xin anh hiến kế cho hắn có thể lấy được trái tim Tranh Nhi.
Hứa Đoản thương hắn, mới bày kế, bảo hắn cho Tranh Nhi thời gian yên tĩnh, rồi sau đó mới tìm một cô gái, tung tin đồn, hắn sẽ kết hôn với cô gái kia để kích động Tranh Nhi.
Nếu cô có tình cảm với hắn, chắc chắn sẽ ghen, sẽ khó chịu, đến lúc đó, hắn chỉ cần dùng chút chiêu trò để cô tự công khai tình cảm.
Ai mà ngờ, kết quả không thành công, Tranh Nhi lại muốn gả cho người khác, còn gả cho một kẻ phế nhân, như sỉ nhục vào mặt hắn.
Cục tức như vậy, hắn làm sao có thể nuốt trôi? Làm sao có thể tiếp tục màn kịch này?
Và, tất nhiên hắn sẽ đổ hết mọi tội trạng lên đầu Hứa Đoản.
" Tại anh hết!
Giờ thì hay rồi đấy!
Vợ thì không bắt về được còn để Tranh Nhi chuẩn bị gả cho kẻ khác! "
" Em bình tĩnh đi!
Chúng ta thử cách khác vậy! " Hứa Đoản nhỏ giọng, khuyên hắn.
" Không! Không thử cách khác nữa!
Em tự giải quyết! "
Hứa Mộ Nhiên không nghe, lớn tiếng phản đối, không đủ kiên nhẫn để tính kế khác nữa, cũng không đủ lòng tin nghe Hứa Đoản bày trò.
" Anh về phòng đi! Em muốn yên tĩnh một chút! " hắn bực lên, đuổi ngay người anh trai.
Hứa Đoản không khuyên được, còn bị cơn giận của hắn khiến anh phải nhún nhường, hắn đuổi anh đi, nhốt mình trong phòng vắng, lại nổi điên đập phá.
" Hàn Tranh Nhi, là em ép tôi trước!
Em đừng hòng thoát khỏi tôi! " hắn gằn giọng, ánh mắt đỏ rực như kẻ hiếu chiến.
Ngay tức thì, hắn cho người nghe ngóng tin tức, biết được Tranh Nhi và Đường Ân đang làm thủ tục đăng ký kết hôn, hắn liền giở trò, không cho cả hai đăng ký thành công.
Việc đăng ký đột ngột bị gián đoạn, Đường Ân bắt đầu nghi ngờ, sợ là do Hứa Mộ Nhiên đang lên kế hoạch gì đó, anh đã đề nghị với Tranh Nhi tổ chức đám cưới nhanh hơn, cô gái nhỏ cũng không phản đối, đồng ý với anh.
Hai tuần sau, còn 5 ngày nữa Tranh Nhi sẽ gả cho Đường Ân, cô vẫn ra chợ buôn bán bình thường, lại nghe được tin tức, Hứa Mộ Nhiên cũng tổ chức đám cưới.
Trùng hợp là, ngày hắn làm đám cưới cũng là ngày cô gả cho Đường Ân, cô nghe thoáng chốc có chút rối, không phải nghĩ hắn đang giở trò, mà đang nghĩ cuối cùng cô và hắn cũng kết thúc quá dễ dàng.
....
5 ngày sau, Tranh Nhi được Hàn Tuyên đưa đến một tiệm trang điểm cô dâu, vì họ không đủ tiền thuê thợ về nhà, nên phải đến đó, và chỉ trang điểm, thay đồ có một lần duy nhất.
Hàn Tuyên đưa cô vào trong, để cô ở lại đó một mình, phải quay về tiếp tục chuẩn bị hôn lễ, sẽ đến đón cô sau.
Tranh Nhi bắt đầu được tân trang, cô khoác trên mình bộ váy cưới đơn giản, không cầu kỳ, bắt mắt, cũng không lộng lẫy, ôm trọn đường cong cơ thể cô, màu trắng của nó tôn lên vẻ nhu mì của cô. Gương mặt Tranh Nhi cũng không trang điểm lòe loẹt, khá giản đơn, tóc được búi gọn gàng, điểm thêm hoa lan trắng.
Tổng thể, cả người Tranh Nhi tuy đơn sơ nhưng cái nhan sắc tuyệt trần của cô đã kéo những thứ đơn sơ kia lên bậc cao, tôn lên nét đằm thắm của cô.
Chuẩn bị tươm tất tất cả, Tranh Nhi ngồi đó chờ xe của Hàn Tuyên đến đón.
Lúc này, thợ trang điểm vừa làm xong không lâu, đột ngột đến tìm cô.
" Cô Hàn! " người phụ nữ ấy gọi cô.
" Vâng, cô gọi tôi có chuyện gì sao? " Tranh Nhi lịch sự đáp lại.
Người phụ nữ ấy tươi cười, từ đằng sau lưng, bất ngờ đưa ra một mảnh vải trắng, nói.
" Lúc cô đến trang điểm, anh trai của cô có dặn dò tôi...làm xong thì bịt mắt cô lại
Anh ta có một bất ngờ muốn dành cho cô đó! "
" Bịt mắt? " Tranh Nhi nhíu mày, có chút khó hiểu, cái miệng lanh chanh của cô nhanh hơn não, tra hỏi ngay.
" Anh của tôi bảo thế với cô sao? "
" Vâng, chính anh ta bảo tôi làm vậy
Anh ta còn bảo là tạo bất ngờ cho cô đấy! " người phụ nữ gật đầu đinh ninh, nét mặt chẳng có chút nào giả dối, tươi cười đáp lại sự nghi ngờ của cô gái nhỏ.
Tranh Nhi suy đi nghĩ lại, có lẽ là ngày cưới nên Hàn Tuyên muốn tạo bất ngờ cho cô thật, liền không phòng bị, gật đầu để người phụ nữ kia bịt mắt mình lại.