" Hứa Mộ Nhiên này cần bác sĩ cứu vợ chứ không phải hạng mê tín dị đoan mà cần bà đồng!
Cút ra khỏi đây! Đừng làm mất thời gian của bổn Đô đốc! " hắn gắt gỏng, đôi mày rậm không khỏi nhíu chặt tức giận.
Trước cơn thịnh nộ của hắn, Thương Lan rất điềm tĩnh, dường như đã quá quen, dám đưa tay ra tự ý rót cho mình một tách trà, còn thủng thẳng uống ngay trước mặt hắn.
Hành động xấc xược làm hắn ứa gan, sắc mặt đỏ rần lên, Thương Lan nhấm nháp tách trà xong, ngẩn mặt nặn ra nụ cười đắc ý, bình thản nói tiếp.
" Đô đốc, anh bình tĩnh đi!
Tình trạng của Tranh Nhi ai ai trong tỉnh này đều biết rõ, chưa kể cả nơi khác cũng biết...
Cô ấy đâu phải bị bệnh nặng gì...là cô ấy không muốn tỉnh thôi... " Thương Lan liếc mắt sang hắn.
Lời nói của cô ta lúc này tự dưng lại có uy lực vô cùng, như thuốc phiện vậy, hắn nghe tới đó liền cảm thấy lời của Thương Lan âu cũng có lí, đầu óc chốc chốc bị thâu tóm.
" Ý cô là sao? " hắn làu bàu hỏi, bắt đầu dao động tâm trí.
Chỉ chờ có thế, Thương Lan nắm được thóp, ngẩn mặt dám nhìn thẳng vào mắt hắn, còn đứng dậy, khoanh hai tay, õng a õng ẹo nhích lại gần hắn, rồi thì thầm to nhỏ với hắn một kế hoạch.
" Hàn Tranh Nhi không tỉnh được là do quá khứ đau thương mà ra...
Nếu có thể thay đổi đoạn kí ức trong đầu cô ấy...chắc chắn người sẽ tỉnh lại... " Thương Lan nhấn mạnh vào câu cuối, ánh mắt quỷ dị chưa từng có.
" Thay đổi quá khứ? " Hứa Mộ Nhiên có chút kinh ngạc, nhìn người phụ nữ đang vênh váo kia khóe miệng của giật giật không vừa ý.
Thay đổi quá khứ? Nói cứ như trong phim vậy, làm sao có thế thay đổi kí ức của một người chứ?
Thương Lan kia nghĩ mình là ai? Đứng trước một Đô đốc, ưỡn ẹo như cái cốt cách gái lẳng lơ làm hắn gai mắt, càng nhìn chẳng thấy cô ta nói lời nào thật lòng cả.
Bảo hắn tiếp tục nghe lời nhảm nhí đúng là quá rảnh rỗi! Hứa Mộ Nhiên mở miệng định đuổi cô ta đi, chưa kịp nói thì Thương Lan đọc ra được ý hắn, nhanh mồm chặn họng hắn.
" Đô đốc xin anh hãy bình tĩnh nghe cho hết " tiếng nói của cô ta bỗng dưng dứt khoát, đứng nghiêm trước mặt hắn, không còn hành động ẻo lả.
Hứa Mộ Nhiên bị cướp lời đang có chút bực bội, còn chưa bộc phát sự bức xúc thì Thương Lan ngồi xuống, chễm chệ như một bà hoàng, ngang nhiên vứt tiếng nói hống hách cho hắn.
" Nếu ngài muốn cứu vợ thì bắt buộc phải nghe tôi nói hết...tôi đảm bảo nói ra sẽ có lợi cho ngài... "
" Có lợi... " hắn the thé giọng, đủ cho hắn và Thương Lan nghe được.
Người phụ nữ kia cả gan khẩy đầu, ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói chuyện.
Người đàn ông kia đứng khư khư, vẫn còn chưa hết khó chịu liền bị Thương Lan kéo ngồi xuống, còn tự tiện áp sát lại gần người hắn, dùng chất giọng như rót mật vào tai mà nói.
" Đô đốc, Hàn Tranh Nhi hôn mê hơn nửa tháng nay ai ai cũng biết...
Cô ta là tâm bệnh, không có thuốc than hay cách thông thường cứu nổi đâu...
Ngoại trừ...cái cách mà tôi đã nói... "
" Vậy thì cô nói xem, cách của cô như thế nào? " Hứa Mộ Nhiên mất kiên nhẫn, vào thẳng vấn đề.
Thương Lan biết hắn nóng vội, cũng không muốn cầu cưa làm hắn giận, bắt đầu nói rõ cái cách có thể cứu Tranh Nhi của cô ta ra.
" Người mà tôi nói với anh...là một nhà thôi miên cực kì giỏi, bà ta từng thôi miên rất nhiều người, khiến họ coi bà ta như một vị thần thánh, những người đó điều bị bà ta tẩy não, phục tùng như một nô lệ...
Sau này bà ta bị bắt vì tội danh tuyên truyền những điều mê tín dị đoan, lãnh phạt tù án hơn 15 năm...
Hiện giờ bà ta đã được thả ra...và tôi từng cứu bà ta một mạng trong lúc bà ta bị đánh đập trong lao ngục...cho nên bà ta đã hứa có thể làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu... "
Người đàn bà kia đang nói, tự dưng ngừng, quay mặt sang nhìn Hứa Mộ Nhiên chằm chằm, còn nhíu mày trong rất căng thẳng.
" Bà ta rất giỏi thuật thôi miên, tôi còn nghe nói thuật thôi miên của bà ta là thuật cấm, rất ứng nghiệm, chưa bao giờ có sai sót... "
" Nếu ngài muốn Hàn Tranh Nhi tỉnh lại...
Chỉ có thể dùng thuật thôi miên truyền vào đầu cô ấy những kí ức tốt đẹp...
Khi có kí ức tốt đẹp...chắc chắn cô ấy sẽ tỉnh lại...
Và...cũng chỉ có cách này mới cứu được cô ấy... " Thương Lan nói từng chữ chậm rãi, nhấn mạnh cho Hứa Mộ Nhiên nghe rõ.
Nói trắng ra, là dùng thuật thôi miên Hàn Tranh Nhi cả đời sống trong ảo ảnh, như một con rối, bị người khác thao túng.
Hứa Mộ Nhiên nghe đến đây, như cảm thấy lời của Thương Lan hoàn toàn đúng. Tranh Nhi không muốn tỉnh là do quá khứ, nếu thật sự thay đổi được quá khứ thì không những Tranh Nhi sống tốt mà hắn cũng có lợi.
Ngay lập tức, hắn liền dẹp đi sự khó chịu từ nãy giờ, hạ giọng hỏi Thương Lan.
" Có chắc sẽ thành công? "
Người đàn ông ấy thật sự bị lời nói của Thương Lan làm dao động, tin đến 90%, hắn còn nghĩ đến, nếu thành công, hắn và Tranh Nhi sẽ mãi mãi được ở bên nhau, thù hận giữa họ cũng sẽ được xóa bỏ.
" Chắc, tôi đảm bảo thành công 100%! " Thương Lan đinh ninh câu nói, nét mặt nghiêm túc hoàn toàn dành phần thắng.
Hắn có được lời nói chắc chắn, khóe miệng chẳng giấu được nụ cười, gấp gáp hỏi ngay.
" Bà đồng đó đang ở đâu? "
Đúng như những gì Thương Lan mong đợi, cuối cùng cũng thành công dụ được kẻ ác ma kia, liền giở chiêu trò.
" Bà ấy ở với tôi! Chỉ cần tôi nói một tiếng bà ấy sẽ đến đây ngay...nhưng mà... " cô ta ngân dài giọng, đôi mắt liếc ngang liếc dọc, như còn có ý khác nữa.
Hứa Mộ Nhiên là kẻ thông mình, biết Thương Lan không giúp không, và hắn cũng đã phát thông báo chia một nửa gia sản, nói thì phải giữ lấy lời, nên hắn không ngại tiếp lời cô ta.
" Nếu thành công Hứa Mộ Nhiên này sẽ lập tức chia cho cô một nửa gia sản! " tiếng nói âm trầm dứt khoát, hắn nhích mông ra.
Khóe miệng của Thương Lan khẽ nhếch, thấy hắn ghét bỏ, cô ta không ve vãn nữa, ngồi tựa vào thành ghế, nhàn nhạt đưa tay xoa xoa vào mu bàn tay, hếch mặt vênh váo từ chối hắn.
" Đô đốc...Thương Lan tôi chịu khổ không ít...dù là gái hộp đêm nhưng với cái nhan sắc của tôi...sống vẫn đủ ăn đủ mặc...
Tôi bị anh phế một chân, đi đứng không đàng hoàng bây giờ tôi chỉ cần chỗ dựa cho bản thân...
Gia sản của anh...tôi vốn không cần! "
Ánh mắt sắc lẹm của cô ta chĩa vào người Hứa Mộ Nhiên, kiên định đến lạ thường, mọi hành động, cử chỉ của cô ta đã nói rõ ràng. Hứa Mộ Nhiên cũng đủ hiểu cô ta có dụng ý khác, không ngại hỏi thẳng.
" Cô muốn trao đổi gì? Nói luôn đi! "
Sau tiếng nói ấy, Thương Lan lập tức thay đổi sắc mặt, đang sắc lạnh lại trở nên vui vẻ lạ thường, còn tự ý đến gần hắn lần nữa, dựa vào vai hắn, ngón tay khều nhẹ lên ngực hắn, hệt như muốn câu dẫn hắn.
" Mộ Nhiên! " cô ta ngâm nga tiếng nói ngọt như đường mật, gọi thẳng tên hắn.
" Có chuyện gì thì nói!
Né qua bên kia mà nói!!! " Hứa Mộ Nhiên gai mắt đẩy cô ta ra xa, một cách thô bạo, hắn phủi phủi trước ngực và vai, kinh tởm thân xác dơ bẩn kia.
Thương Lan trơ trẽn, không buông tha, vẫn áp sát vào người hắn, mặc hắn có đẩy cỡ nào, còn dùng cả phần ngực đẩy đà cọ vào tay hắn để kích thích, vừa thỏ thẻ vừa ve vãn.
" Tài sản em không cần đâu...Mộ Nhiên... anh biết mà...em rất yêu anh...em muốn trở về làm vợ của anh... " cô ta nói ra yêu cầu quá đáng.
" Dẹp!!! "
Hứa Mộ Nhiên dứt khoát từ chối, đẩy Thương Lan té ra ghế, đứng bật dậy, tay vo thành nắm đấm như muốn đánh người.
Ánh nhìn chết chóc không ngừng dáng vào người phụ nữ lẳng lơ kia, nghiến răng nghiến lợi căm ghét.
Trong lòng hắn, chỉ có mình Hàn Tranh Nhi, vợ cũng chỉ có một, huống chi hắn lại cực kì ghét Thương Lan, ly hôn được với cô ta hắn mừng còn không hết thì lấy đâu ra chuyện hắn lại cưới cô ta một lần nữa.
" Thương Lan, cô đừng có mơ tưởng ngồi vào vị trí phu nhân của Đô đốc, chỗ đó chỉ có mình Tranh Nhi thôi!
Cô không đồng ý trao đổi kia vậy thì tôi đến bắt người!
Đô đốc này không bao giờ nhượng bộ hạng phụ nữ thấp hèn như cô đâu! " hắn hắng giọng, nói chữ nào cũng cộc cằn chữ đó.
Thương Lan rất điểm tĩnh, bị hắn từ chối thẳng thừng, thu lại dáng vẻ hồ ly của cô ta, ngồi thẳng người tiếp tục lấy tách trà uống một ngụm, nói.
" Anh cứ tự nhiên, muốn bắt ai thì bắt...
Nhưng...
Bà ấy sẽ không bao giờ giúp anh nếu không có lời nói của tôi đâu!
Có chết cũng không giúp! " cô ta nhấn mạnh câu cuối.
Nói đến đó, cô ta đứng dậy, khoanh hai tay ngạo nghễ, hếch mặt trước kẻ đang nổi cơn giận kia, tiếp tục bẹo gan hắn.
" Hứa Mộ Nhiên...
Nếu anh muốn dùng tôi để uy hiếp bà đồng ấy thì cứ việc...tôi không sợ chết đâu!
Một tiếng cũng không bao giờ thốt ra...cùng lắm tôi và bà ta cùng chết...
Để xem...ai cứu được Đô - đốc - phu - nhân? " Thương Lan vừa thách thức vừa đe dọa, khóe miệng cười lên khinh thường, thái độ xấc xược, ngạo mạn rõ rệt, không hề có cử chỉ nào nhượng bộ.
Lần đầu tiên, Hứa Mộ Nhiên bị ép phải dưới thế hạ phong của cô ta, nổi giận đến mức to tiếng ra bên ngoài.
" Lý Hoan!!! " tiếng hét của hắn xoang xoảng vào ngay tai Thương Lan.
Cô ta không sợ, còn hướng mắt ra cửa chính, ung dung chờ đợi.
Lý Hoan ở ngoài nghe tiếng gọi, tức tốc đi vào, cúi người cung kính trước Hứa Mộ Nhiên.
" Thưa Đô đốc, ngài cho gọi! "
" Mời cô Thương về! " hắn gằn giọng, nói ngắn gọn, còn lườm mắt với Thương Lan như muốn giết chết cô ta.
" Vâng thưa Đô đốc! "