Tuyết Ánh biết khó, lại đẩy chai rượu cao lên môi hắn, không trả lời vấn đề chính, miệng lập lại câu nói " Mộ Nhiên! Uống với em đi... ".
Hứa Mộ Nhiên rất thông minh, nghi ngờ bên trong có ẩn tình, hắn muốn điều tra rõ, nương theo Tuyết Ánh, giả vờ uống rượu trước mặt cô, rồi nhân lúc cô không chú ý, liền nhả xuống gầm giường, tránh cô phát hiện.
Với một lượng thuốc mê nhỏ, không đủ khiến một con trâu nước như Hứa Mộ Nhiên gục ngã, hắn vờ như say sẫm, ngã xuống giường, để diễn thật hơn, hắn còn lắc lắc đầu, quơ tay luống cuống.
" Mộ Nhiên! " Tuyết Ánh khẩn trương đỡ người hắn, ngỡ hắn đã trúng thuốc, cô dịu dàng giúp hắn nằm xuống giường.
" Tuyết Ánh... " Hứa Mộ Nhiên mấp máy, nghe không rõ, hai mắt nhỏ lim dim dần nhắm chặt.
Tuyết Ánh vỗ nhẹ vào mặt hắn mấy cái, xác nhận thực hư.
" Mộ Nhiên...Mộ Nhiên...anh sao rồi? "
Hơi thở nặng trịch của Tuyết Ánh thổi thẳng vào mặt Hứa Mộ Nhiên ngay sau tiếng gọi, thấy hắn bất tỉnh nhân sự, cuối cùng cô cũng yên lòng, không giả vờ say sỉn nữa.
" Mộ Nhiên...em xin lỗi!
Em không còn lựa chọn nào khác...
Em không thể bỏ đi đứa nhỏ... " cô thì thầm, lời hối lỗi.
" Đứa nhỏ! " Hứa Mộ Nhiên nghe liền đứng hình mất mấy giây, bấy giờ hắn mới biết lí do gì mà Tuyết Ánh bắt hắn uống rượu. Xem ra, cô đã có thai với anh trai của hắn, không thể không nghĩ cách che giấu.
Việc của Tranh Nhi, hắn còn chưa xử lý xong, bây giờ lại lòi ra việc, anh trai và em dâu tằng tịu, để mang thai sau lưng hắn. Nếu bị đồn ra ngoài, mặt mũi của một Đô đốc cao ngạo như hắn sẽ mất hết.
Tâm hắn khó chịu, bứt rứt vô cùng, muốn vạch trần nhưng không nỡ, dù gì Tuyết Ánh và Hứa Đoản đều là những người hắn thương yêu, không muốn xuống tay với họ. Cuối cùng, hắn dằn lòng giấu đi chuyện động trời này.
Thời gian không có nhiều, Tuyết Ánh bắt buộc phải cho cả hai gạo nấu thành cơm, thì đứa bé trong bụng cô mới giữ lại được.
Tuyết Ánh mau chóng cởi đồ của Hứa Mộ Nhiên vứt lung tung bên dưới, rồi cởi tiếp đồ của cô, cũng quăng theo, tạo cảnh hỗn loạn vờ như cả hai say xỉn, lên giường cùng nhau.
Trong quá trình Tuyết Ánh thực hiện mưu đồ, Hứa Mộ Nhiên hé mở đôi mắt nhìn thấy hết, hắn " chật " nhỏ trong cuốn họng, hắn đoán không sai Tuyết Ánh đang muốn trở thành vợ chồng thực sự với hắn, để hắn mang danh là cha của đứa nhỏ trong bụng.
Cô cởi đồ xong xuôi, liền nằm xuống trong tư thế úp thìa, kéo lấy tay hắn đặt ngang hông, rồi thuận thế kéo luôn chiếc chăn đắp lên cho cả hai, nhắm mắt chờ đợi cho đến khi Hứa Mộ Nhiên tỉnh dậy.
Hắn, vì thương Hứa Đoản, và cũng vì giọt máu Hứa gia trong bụng Tuyết Ánh, thuận theo kế hoạch của cô, đêm đó ngủ lại cùng cô.
Đến sáng ngày hôm sau, Tranh Nhi theo thói quen, thức dậy rất sớm, muốn ra ngoài đi tản bộ, vô tình lại bắt gặp ngay Hứa Mộ Nhiên từ phòng Âm Tuyết Ánh đi ra.
Trên tay hắn, cầm chiếc áo ngoài, quần áo còn đang được chỉnh chu lại, Tranh Nhi hiểu ngay đêm hôm qua hắn đột nhiên tha cho cô, không đến tìm là vì bận ở bên cạnh người vợ thứ hai.
Tranh Nhi cười mỉa mai ngay tức thì, tên ác ma như hắn chẳng bao giờ khiến cô có thể tin lời hắn nói. Bảo cô là người duy nhất, trông hắn bây giờ có giống với những gì từng nói không?
Cô cố ý đứng ra ngoài, chờ đợi Hứa Mộ Nhiên xoay mặt nhìn thấy cô.
" Tranh Nhi! "
Quả nhiên, khi hắn xoay người liền lập tức giật mình, Tranh Nhi tặng ngay cho hắn ánh nhìn khinh khi, chẳng nói chẳng rằng đi một mạch trở về phòng.
Hứa Mộ Nhiên sải chân đuổi ngay theo cô, hắn không hề biết, ngoài Tranh Nhi nhìn thấy hắn trong bộ dạng lôi thôi đó, còn có cả Hứa Đoản cũng vô tình trông thấy.
Anh bước ngay tới trước phòng Âm Tuyết Ánh, hai tay vo nấm đấm, nghiến răng, rất muốn mở cửa vào đó chất vấn. Nhưng, lúc này là ban ngày ban mặt, người qua lại không ít, anh đành nén cơn giận rời đi.
* Bộp *
Bên kia, Hứa Mộ Nhiên đuổi theo Tranh Nhi, chắn cửa lại, không cho cô đóng.
" Hứa Mộ Nhiên làm gì vậy? " Tranh Nhi cau có, dùng thân đẩy cửa.
" Hồ ly nhỏ! Tôi có chuyện muốn nói với em! " hắn dùng lực, đẩy bật cánh cửa vào trong, làm Tranh Nhi ngã chổng vó theo quán tính.
Cô vừa ngẩn mặt, thì cánh cửa kia cũng đóng, Hứa Mộ Nhiên còn thuận tay chốt khóa lại, khom người đỡ lấy cô.
" Tránh ra! " Tranh Nhi hất bàn tay dơ bẩn, tự mình lồm cồm đứng lên, chẳng thèm đoái hoài hắn, khiễng chân đến sofa ngồi đó.
Hứa Mộ Nhiên theo sát cô, tự do ngồi xuống bên cạnh, còn bá đạo nhấc người cô lên, ngồi vào lòng hắn.
" Hứa Mộ Nhiên làm cái trò gì vậy? " Tranh Nhi cộc cằn, dùng hai tay mềm yếu, đẩy vòm ngực săn chắc kia ra.
Hắn cường thế, nắm tóc cô, đập đầu cô vào ngực hắn, giữ yên ở đó.
" Ngồi im! " âm thanh âm trầm xuất phát từ lồng ngực săn chắc kia truyền đến tai Tranh Nhi, tiếng nói rất uy lực, làm màng nhĩ cô lùng bùng, còn nghe được cả nhịp tim kinh hoàng của hắn.
" Đô đốc, anh buông tôi ra được không?
Anh giữ tôi như vậy làm sao nghe anh nói? " Tranh Nhi cựa quậy không ngừng.
* Chát *
" Á!!! " tiếng cô kêu thét.
Đoạn, Tranh Nhi vùng vẫy muốn thoát khỏi người Hứa Mộ Nhiên, lập tức bị hắn đánh vào mông, còn đánh thật đau, làm cô kêu lên, hai má đỏ bừng vì ngượng, một bên mông đau điếng, tay cô đặt ngay vào đó, xoa xoa cơn đau.
" Hứa Mộ Nhiên! " cô phùng mang trợn mắt, muốn mắng hắn.
Nhưng, còn chưa kịp mở miệng, hắn bất ngờ tấn công bờ môi căng mọng, hôn đến dồn dập, đầu lưỡi ẩm ướt bên kia tách hai cánh môi mềm của Tranh Nhi, xâu xé trong vòm miệng của cô. Bao nhiêu mật ngọt điều bị Hứa Mộ Nhiên rút sạch, cô không thở được, vẫn bị ép hôn, hôn đến khi nào cô chịu phối hợp, môi lưỡi rời nhau trong quyến luyến.
Tranh Nhi ôm ngực, hít lấy hít để không khí, hai mắt cô cay xòe, suýt chút tưởng bản thân bị Hứa Mộ Nhiên hôn đến chết. Cô còn chưa kịp định thần, cơ thể nhỏ của cô bỗng bị nhấc lên cao.
" Hứa Mộ Nhiên anh làm gì vậy? Thả tôi xuống! " Tranh Nhi vùng vẫy hai chân.
Hứa Mộ Nhiên như một kẻ điên, không nghe lời cô, cố tình quăng mạnh cô lên giường, làm tấm lưng nhỏ bé va đập, đau cả phổi. Cô ho lên từng cơn nhức nhối, tức giận ngồi dậy mắng mỏ.
" Hứa Mộ Nhiên anh là tên điên à?
Tôi đã làm gì sai chứ? "
" Em không làm gì sai cả...chỉ là em nghĩ sai! " hắn đáp một cách nhàn nhạt, thủng thẳng cởi giầy, vứt cả đôi vớ lung tung, ngồi xếp bằng trên giường, một tay chống lấy huyệt Thái Dương.
" Nghĩ...nghĩ cái gì chứ? " Tranh Nhi bực bội, cãi lại hắn.
Người đàn ông hoàn mỹ kia chưa vội mở miệng, xích lại gần cô, kéo lấy cô, còn tự tiện bóp lấy cằm của cô.
" Em đang nghĩ tôi ngủ với Âm Tuyết Ánh sao? " hắn hỏi.
Nghe đến đây, Tranh Nhi càng thêm bực, gạt bàn tay do bẩn của hắn, khoanh hai tay trước ngực, hếch mặt mà phản bác hắn.
" Việc của anh và Âm Tuyết Ánh thì liên quan gì đến tôi?
Anh ngủ với ai đó là quyền của anh!
Đô đốc cao cao tại thượng nhiều vợ mà! " cô cố tình nhấn mạnh câu cuối, châm biếm hắn.
Hứa Mộ Nhiên biết rất rõ tính nết của Tranh Nhi, cái miệng nhỏ kia rất cứng, chối leo lẻo chẳng ai bằng, giờ hắn có nói 10 câu cô cũng sẽ cãi lại hết 10 câu đó.
Giải thích không được hắn lại dùng hành động cưỡng ép, kéo Tranh Nhi ngã vào lòng hắn, ôm chặt cô đe dọa.
" Em không nghĩ...vậy được...
Hôm qua tôi cho em nghỉ ngơi rồi...
Giờ bù lại cho tôi đi " hắn chu môi, vờ như định hôn cô.
Tranh Nhi tá hỏa, đưa tay chụp lấy gương mặt nham nhở kia, đẩy thật xa, cái tay hư của hắn rất nhanh, cố tình giữ tay cô, còn dùng lưỡi quét từ cổ tay nhỏ lên ngón tay.
" Buông ra đồ háo sắc! " Tranh Nhi giãy nãy, rút tay không được.
Hứa Mộ Nhiên dùng thân to lớn, đè cô nằm ngửa trên nệm, hắn thuần thục dùng còng khóa hai tay cô lại, làm Tranh Nhi được một phen kinh hãi.
" Hứa Mộ Nhiên thả tôi ra! Sao lại khóa tay tôi chứ? " cô hét vào mặt hắn.
Tức thì, miệng nhỏ của cô bị cái tay thối kia bịt lại, tiếng la hét cũng tắt ngấm, Hứa Mộ Nhiên chu môi, nhắm mắt hôn xuống. Trông hắn cực kì gớm ghiếc, và biến thái, cái miệng kia sắp hôn vào cổ nhỏ, Tranh Nhi dùng hai chân mảnh khảnh, đạp loạn xạ bên dưới, muốn đạp trúng vào chỗ đó của hắn.
Ngay lập tức, chân cô bị giữ chặt, hắn kéo người cô dậy, tựa vào thành giường, rồi chẳng nói chẳng rằng tách rộng hai chân cô ra. Tay của hắn rất nhanh, nhanh đến mức Tranh Nhi chưa kịp khép chân lại, chiếc quần lót của cô đã bị hắn cởi bỏ.
" Hứa Mộ Nhiên đồ d.âm tặc! Mới sáng sớm mà anh làm cái trò gì vậy? " Tranh Nhi quát tháo, đôi bàn tay bị còng đập lia lịa lên ngực hắn.
Với chút sức lực, trói gà không chặt, Tranh Nhi như đang gãi ngứa cho Hứa Mộ Nhiên, hai chân cô bị hắn tách ra quấn quân hông, đê tiện nói.
" Tôi muốn em mang thai thì cần phải theo buổi sao? "
Rồi, chẳng cho Tranh Nhi kịp chuẩn bị tinh thần, hắn kéo khóa quần, áo không cần cởi, quần chỉ thả xuống tới đầu gối, để lộ thứ tượng trưng cho đàn ông kia, hắn dùng hai ngón tay trêu ghẹo tư mật của cô.
" Á!!! " Tranh Nhi chịu sự công kích, kêu rên.
Hứa Mộ Nhiên giữ tay cô lên đỉnh đầu, trong tư thế đang ngồi, hắn bắt lấy môi cô ngay, cùng với hành động đó, bên dưới hắn thô bạo nhét đầy khoảng trống trong người cô.
" Ưm... " Tranh Nhi ứa nước mắt, ưỡn người tiếp nhận.
Bên dưới điên cuồng luận động, hắn không rời môi, vừa hôn vừa cởi áo ngoài, cô phản kháng trong vô lực.