Mục lục
Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Uyên cố nén tức giận, lấy giấy Tuyên Thành Lý Tiện Ngư đưa cho mình xem: “Công chúa cho thần đề thi về Nữ tứ thư?”

Lý Tiện Ngư ngày càng thêm chột dạ, nhỏ giọng giải thích: “Trong rương sách của ta chỉ có thoại bản, nhất thời cũng không tìm được quyển sách thích hợp nào......”

Nàng nói, lại khẽ ngước mi nhìn hắn, hỏi dò: “Hơn nữa, nếu là công chúa ra đề thi. Vậy đề thi kia, chẳng lẽ không phải là do công chúa quyết định sao?”

Lâm Uyên ngước mắt nhìn nàng. Mây đỏ trên mặt Lý Tiện Ngư còn chưa tan hết. Trong đôi mắt hạnh vẫn còn làn sương mờ. Đôi môi sau nụ hôn ấy càng thêm tươi đẹp ướt át, còn kiều diễm hơn cả bông hải đường mới nở.

Ánh mắt Lâm Uyên lại tối sầm lại. Sâu trong đôi mắt đen láy, dường như có dục niệm dâng trào mãnh liệt, muốn nuốt chửng mọi lý trí.

Hắn đứng dậy, đi tới chỗ nàng.

Lý Tiện Ngư có chút khẩn trương, ôm chặt hộp gỗ trong ngực, ngơ ngác nhìn hắn.

Lâm Uyên di tới trước mặt nàng. Giơ lên bàn tay to với các khớp xương rõ ràng, tựa như muốn nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn của nàng, bế nàng lên, lại một lần nữa ném nàng trở về trên giường. Nhưng cuối cùng, hắn khẽ nhắm mắt, ngược lại giật lấy hộp gỗ từ trong ngực nàng, hung hăng ném giấy Tuyên Thành vào trong hộp gỗ.

Sau đó bước tới bên bài dài, sắc mặt lạnh lùng trải giấy và mực ra.

Lý Tiện Ngư khẽ nhíu mi, cũng chậm rãi dịch bước tới. Nàng ngồi xuống ghế hoa hồng bên cạnh Lâm Uyên, nghiêng mặt nhìn biểu tình trên mặt hắn. Nàng hạ giọng, thử hỏi hắn: “Lâm Uyên, ngươi còn giận ta sao?”

Lâm Uyên cũng không quay đầu lại mà chỉ lạnh lùng nói: “Không có!”

Lý Tiện Ngư khẽ chớp đôi mắt hạnh, rồi mỉm cười: “Vậy thì tốt.”

Nàng cong mắt cài lại những khuy ngọc trên cổ áo mình, rồi đứng dậy từ ghế hoa hồng.

“Vậy ta đi phòng bếp nhỏ, tìm bọn Nguyệt Kiến ăn chút điểm tâm nhé.”

Nàng vừa dứt lời, còn chưa bước chân đi, cổ tay trắng nõn đã bị Lâm Uyên gắt gao nắm chặt. Sau đó thân hình bay trên không trung, ngã ngồi vào trong ngực hắn.

Lý Tiện Ngư kinh ngạc kêu ra tiếng, khẽ ngước mắt, đối diện với đôi mắt sâu thẳm như màn đêm của Lâm Uyên.

Lý Tiện Ngư khẽ co rúm người lại.

Lúc này, cuối cùng nàng cũng nhận ra Lâm Uyên vẫn đang giận nàng.

Trong lòng nàng chột dạ, nàng suy nghĩ một chút, giơ tay cài lại khuy ngọc trên cổ áo hắn, lại nhận lấy thỏi mực trong tay hắn, ngoan ngoãn nói: “Vậy ta ở đây mài mực ho ngươi nhé.”

Lâm Uyên mím chặt môi mỏng, cũng không đáp lại.

Chỉ dùng một tay ổn định thân hình nàng, tiếp tục múa bút thành văn.

Một tờ giấy Tuyên Thành trắng rất nhanh được viết kín chữ.

Sắc mặt Lâm Uyên lạnh lùng, viết xong đáp án rồi đưa cho nàng: “Công chúa xem đi!”

Lý Tiện Ngư liếc mắt nhìn hắn một cái, nhỏ giọng đáp lại rồi nhận lấy đáp án bài thi. Chữ viết trên giấy Tuyên Thành rất sắc bén, nét chữ cứng cáp. Có thể nhìn ra được sự kìm nén cơn tức giận của thiếu niên. Nhưng đáp án bên trong lại không qua loa, có lệ chút nào. Cho dù ma ma nghiêm khắc nhất tới đây chỉ sợ cũng không tìm ra chút sai lầm nào.

Hơn nữa, Lý Tiện Ngư cũng không phải ma ma nghiêm khắc.

Nàng cẩn thận đọc từ đầu đến cuối. Sau đó đặt giấy Tuyên Thành lên bàn dài, lấy một cái chặn giấy bằng bạch ngọc đè xuống, cong mi nói với lâm Uyên: “Như vậy là tốt rồi. Hiện tại, ta mời người ăn điểm tâm nhé.”

Lâm Uyên quay mặt đi, lạnh giọng nói: “Không cần.”

Lý Tiện Ngư khẽ chớp mắt, cũng quay mặt đi nhìn theo, quan sát biểu tình trên mặt hắn.

Thấy đáy mắt băng lãnh của thiếu niên thì lặng lẽ cúi đầu, hôn lên đôi mắt hắn.

Nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng nóng giận.”

Tay Lâm Uyên nắm chặt cổ tay trắng nõn của nàng hơi cứng đờ, không trả lời. Lý Tiện Ngư suy nghĩ một chút, lạ cúi mặt xuống, hôn lên đôi môi mỏng của hắn.

Giọng nói nàng ngọt ngào: “Lâm Uyên, ngươi đừng giận ta.”

Lâm Uyên liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn không nói chuyện như cũ.

Lý Tiện Ngư không có biện pháp, đành vén tay áo lên trên, đưa một đoạn tay trắng muốt tới bên môi hắn.

“Vậy, ta cho ngươi cắn một cái.”

Lâm Uyên giơ tay, kéo cổ tay trắng nõn của nàng tới, lại không cắn nàng. Ngược lại, hắn cúi người xuống, dùng răng khẽ cắn đứt hai khuy ngọc trên cổ áo nàng, lại hôn thật sâu lên chiếc cổ trắng như ngọc của nàng. Lông mi Lý Tiện Ngư run lên.

Đầu ngón tay trắng nón nắm chặt cánh tay hắn, lui người về đằng sau trốn đi. Lâm Uyên giơ ngón tay thon dài lên, ấn vào xương bướm tỉnh tế phập phồng sau lưng nàng, ôm chặt nàng vào trong lòng.

Hắn lại hôn sau lần nữa, cho đến khi hô hấp Lý Tiện Ngư khẽ run, lưu lại dấu vết đỏ tươi như hoa trên cổ nàng.

Lúc này, Lâm Uyên mới buông tha cho nàng.

Lông mi hắn rũ xuống, giơ tay cài lại khuy ngọc trên cổ áo Lý Tiện Ngư, thanh âm vẫn trầm thấp, khàn khàn như cũ, lại nghe không ra tức giận: “Thần chưa bao giờ tức giận với công chúa.”

Lý Tiện Ngư kinh ngạc nhìn hắn: “Vậy vừa rồi ngươi ——”

Lâm Uyên lại nâng đôi mắt đen đặc nhìn thẳng nàng, trong giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Là công chúa lừa thần trước.”

Lý Tiện Ngư bị hắn nhìn có chút chột dạ.

Nàng hơi quay mặt đi, nhưng một lúc sau, lại cảm thấy dường như không phải vậy, nhỏ giọng giải thích: “Ta không có lừa ngươi. Chuyện tối nay, thật sự chỉ là hiểu lầm......”

Ngay từ đầu nàng nói... cũng không phải có ý như Lâm Uyên nghĩ.

Lâm Uyên ngước mắt nhìn nàng, mắt phượng thâm thúy, không biết nên mừng hay nên giận: “Vậy lần trước, chuyện công chúa say rượu cũng chỉ là hiểu lầm?”

Hai má Lý Tiện Ngư đỏ ửng, không thể đáp lời. Một lúc lâu sau, nàng nhỏ giọng như muỗi: “Lần trước, không phải ngươi cũng đã cắn lại rồi sao.”

Nàng nói, giơ tay lên, cách lớp áo chạm vào cổ mình, nhỏ giọng nói: “Lần này, ngươi cũng đã cắn lại rồi.”

Cho nên, hẳn là cũng coi như đã thanh toán xong.

Lâm Uyên nhướng mày. Ngón tay thon dài cũng chạm vào chiếc khuy ngọc trên cổ áo mình, không chút do dự cởi ra. Khi những ngón tay thon dài của hắn buông xuống, bộ võ bào và áo trong trên người đều bị hắn kéo ra. Lồng ngực rắn chắc và cơ bụng săn chắc lộ ra trần trụi.

Giọng nói của hắn bình tĩnh: “Thần cho công chúa cắn lại là được.”

Dứt lời, hắn giơ tay kéo Lý Tiện Ngư lại gần, hỏi nàng: “Công chúa muốn cắn ở chỗ nào?”

Mặt Lý Tiện Ngư đỏ bừng, chân tay luống cuống chỉnh lại võ bào thay hắn.

“Ta mới không cần —— ngươi mau mặc lại y phục chỉnh tề đi.”

Lâm Uyên cũng không giơ tay. Hắn nhẹ nhàng nói: “Chuyện thần đã làm, cũng sẽ không phủ nhận.”

“Nếu công chúa vẫn còn canh cánh trong lòng, lúc nào cũng có thể cắn lại.” Hai má Lý Tiện Ngư nóng bỏng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt chỉ dừng lại ở áo trong đang mở hờ của hắn, hốt hoảng đưa tay cài khuy áo lại thay hắn.

Nhưng Lâm Uyên lại không phối hợp. Lý Tiện Ngư cởi một khuy, hắn lại cởi một khuy.

Cuối cùng, y phục cũng không mặc được chỉnh tề, nhưng Lý Tiện Ngư lại đỏ bừng mặt vì xấu hổ, mồ hôi còn túa ra đầy trán. Nàng lén ngước mắt nhìn Lâm Uyên, lại thấy hắn không có ý tứ thu hồi những lời này.

Do dự một lúc, cuối cùng nàng cúi người xuống, hai má đỏ bừng, hàm trăng hé mở, khẽ cắn một cái tượng trưng vào vai hắn.

Động tác của nàng rất nhẹ. Cánh môi mềm mại nhẹ nhàng lướt qua làn da lạnh như ngọc của thiếu niên, vừa chạm vào đã tách ra. Như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại tạo ra ngàn vạn gợn sóng. Thân hình Lâm Uyên đột nhiên cứng đờ, bàn tay đặt ở trên bàn đột nhiên siết chặt.

Lý Tiện Ngư lại không phát hiện.

Nàng rũ mi, thẹn thùng nhỏ giọng nói: “Ta đã cắn rồi. Ngươi mau mặc lại y phục chỉnh tề đi.”

Nàng vừa dứt lại, lại vẫn không dám ngước mắt nhìn nàng như cũ.

Mà Lâm Uyên mím chặt đôi môi mỗng, con ngươi đen đặc nhìn nàng chăm chú. Cuối cùng hơi nghiêng mặt sang một bên, giơ tay nhanh chóng khép lại võ bào trên người.

Lý Tiện Ngư đợi một hồi lâu, mới dám lén nhìn hắn một cái.

Thấy hắn đã chỉnh xong y phục, mới âm thầm thở phào một hơi.

Nàng đứng dậy từ trên người Lâm Uyên, cố gắng đổi đề tài sang chuyện khác. “Lâm Uyên, ngươi đã dùng cơm tối chưa?”

Lâm Uyên nói: “Chưa.”

Lý Tiện Ngư đáp lời, lại nhẹ giọng hỏi hắn: “Vậy ngươi có muốn đến phòng bếp nhỏ ăn điểm tâm với ta không?”

Lâm Uyên quay đầu lại, liếc nhanh nhìn nàng một cái. Hắn hỏi: “Công chúa chưa dùng bữa tối sao?”

Lý Tiện Ngư hơi gật đầu. Vừa rồi thời điểm bữa tối, nàng còn vội vàng nghĩ đề thi. Tự nhiên không có thời gian ăn tối đàng hoàng, chỉ qua loa ăn vội nửa miếng bánh gạo. Hiện giờ, trong bụng sớm đã cẩm thấy trống rỗng.

Lâm Uyên cau chặt mày kiếm, đứng dậy từ trên ghế. Hắn cũng không nhiều lời, chỉ là giơ tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của Lý Tiện Ngư, dắt nàng sải bước đi về trước tấm bình phong.

Lý Tiện Ngư mỉm cười.

Một tay nàng nhấc vay, đuổi theo bước chân Lâm Uyên. Thời điểm đi ngang qua bàn trang điểm, nàng hình như nhớ tới cái gì, hơi dừng bước chân lại, nương ánh trăng nhìn bản thân trong gương đồng.

Khuy ngọc trên cổ áo đã được đóng lại, vết đỏ Lâm Uyên lưu lại tựa hồ được giấu kín dưới cổ áo, không nhìn ra chút manh mối nào.

Lý Tiện Ngư lặng lẽ thở ra một hơi.

Lâm Uyên cũng nhìn theo tâm mắt nàng.

Hắn nhẹ giọng nói: “Thần có chừng mực.”

Hai má Lý Tiện Ngư đỏ ứng, nhẹ nhàng đáp lời.

Nàng lại nâng bước, đi theo hắn đi đến phương hướng phòng bếp nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK