Mục lục
Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bức màn trong Điện Tĩnh An rũ sâu xuống, đàn hương lượn lờ.

Cách một bức tường đỏ phía xa bên ngoài điện, lại là một ngày xuân ấm áp, gió nhẹ nắng ấm.

Lý Tiện Ngư nắm tay Lâm Uyên, cùng hắn đi rất xa ở trong gió xuân.

Xa đến mức chỉ có thể nhìn thấy con thú bằng đá trên đỉnh điện của Điện Tĩnh An ở phía sau.

Lý Tiện Ngư quay đầu khẽ nhìn lại, lại bước đi nhẹ nhàng vòng qua vài tên cung nữ mặc quần áo màu trắng đang quét hoa rơi.

Nàng nhướng mày hỏi Lâm Uyên: “Bây giờ chúng ta đi nơi nào, là quay trở lại Điện Phượng Tảo sao?”

Mày kiếm của Lâm Uyên hơi nhướng lên: “Không trở về cung điện, Chiêu Chiêu có nơi nào muốn đi không?”

Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, có một chút trả lời không được.

Rốt cuộc nàng vừa mới tới Dận Kinh Thành, cũng hoàn toàn không guen thuộc đối với bố cục trong cung, trong một chốc một lát cũng không thể nghĩ ra nơi muốn đi.

“Vậy... vẫn quay trở lại Điện Phượng Tảo đi. Nàng nhìn xung quanh trái phải, thấy các cung nhân vẩy nước quét nhà cách khá xa một chút, vẫy tay làm hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng nói bên tai hắn: “Ta muốn quay trở về tắm rửa.” Lâm Uyên đứng thẳng dậy, suy nghĩ nói: “Nếu muốn đi tắm gội, cũng không cần quay trở lại Điện Phượng Tảo.” Hắn nắm chặt bàn tay trắng nõn của Lý Tiện Ngư, dẫn nàng đi về phía ngược lại với Điện Phượng Tảo: “Thần dẫn công chúa đi đến suối nước nóng trong cung.”

Lý Tiện Ngư đi theo phía sau hắn, đạp lên trên hoa rơi đầy đất phía trước: “Suối nước nóng trong cung là nơi nào, có cái gì khác nhau với Điện Phượng Tảo của ta sao?”

Lâm Uyên cầm lấy đóa hoa lê rơi trên đầu nàng xuống, ngẩng đầu nhìn cung điện ở phía xa, mắt phượng hiện lên ý cười nhợt nhạt: “Công chúa xem qua thì sẽ biết.”

Lý Tiện Ngư nghe hắn nói như vậy. Cho nên cũng tạm thời ấn xuống lòng tò mò, ngoan ngoãn gật đầu.

Suối nước nóng trong cung trong miệng của Lâm Uyên cách nơi này không xa.

Từ nơi xa nhìn xem, có thể nhìn thấy một chút bức tường đỏ ngói đen.

Sau khi đi vào, các trang trí trong điện cũng không có gì khác nhau so với các cung điện khác.

Khi Lý Tiện Ngư đang mờ mịt khó hiểu, Lâm Uyên ra lệnh kêu các cung nhân đang hầu hạ trong điện lui xuống, dẫn nàng đi đến suối nước nóng ở hậu điện. Hậu điện được trồng rất nhiều cây bích đào, mà ở chỗ sâu trong rừng cây có giấu một bể tắm suối nước nóng do thiên nhiên tạo thành.

Hình dáng giống như giọt nước, trước hẹp sau rộng, bốn phía đều được xây thêm bằng gạch đá cẩm thạch trắng.

Trên mặt nước được trải một lớp cánh hoa bích đào rất dày, nhìn không rõ rốt cuộc là nước sâu bao nhiêu.

Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư hơi sáng lên. Bên trong Nguyệt Kinh Thành cũng không có bể suối nước nóng thiên nhiên, nàng chỉ từng đọc qua trong sách.

Nàng cảm thấy rất mới lạ và buông tay Lâm Uyên ra, vén tà váy lên và nửa ngồi xổm người xuống bên cạnh suối nước nóng, rất cẩn thận dò đầu ngón tay ra thử độ ấm trong ao.

Độ ấm thích hợp, đúng lúc có thể tắm gội vào ngày xuân.

Lý Tiện Ngư ngước mắt lên nhìn về phía Lâm Uyên, hơi nóng lòng muốn thử: “Vậy không quay về Điện Phượng Tảo. Ta sẽ tắm gội ở đây.”

Nàng đứng dậy: “Ta đi kêu nhóm cung nữ mang quần áo tắm rửa lại đây.”

Lâm Uyên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, ra hiệu kêu nàng không cần di chuyển: “Thần sẽ đi.”

Giọng nói của hắn vừa rơi xuống, ngón tay thon dài cũng lập tức buông ra, đi nhanh về phía trước điện.

Theo bóng dáng của hắn biến mất ở cuối hành lang, Lý Tiện Ngư khẽ nhìn xung quanh và thấy các cung nhẫn đã hoàn toàn lui xuống.

Cho nên nàng trốn sau một cây bích đào tươi tốt, nâng ngón tay lên bắt đầu cởi bỏ quần áo.

Áo ngoài, dải lụa choàng, áo lót, váy lụa —--

Quần áo trên người đều bị nàng nhẹ nhàng cởi ra, đặt trên bàn đá xanh ở bên cạnh suối nước nóng.

Tiếp theo, ở trước khi Lâm Uyên quay trở về.

Nàng đi ra khỏi phía sau thân cây, rất cẩn thận bước vào suối nước nóng ấm áp.

Nước suối không sâu. Nếu nàng ngồi xuống đáy ao, nước ấm vừa lúc có thể không vượt qua cổ của nàng.

Lý Tiện Ngư ngồi cạnh mép ao, hai tay đan vào nhau và đặt trên mặt đá cẩm trắng được xây thêm vào, gương mặt gối lên trên cánh tay của mình, yên bình nhìn cảnh xuân trong sân, cảm nhận được ánh nắng ấm áp dừng trên lưng của nàng.

Một lúc sau, ánh nắng chiếu vào trên người nàng hơi hơi tối sầm lại, bóng dáng cao dài của thiếu niên rơi xuống trên người nàng.

Lý Tiện Ngư quay mặt lại, thấy là Lâm Uyên từ từ bước tới từ trên hành lang lúc nãy.

Trong tay hắn cầm hai bộ quần áo để thay mới.

Ngoại trừ cái váy dệt kim màu đỏ và quần áo mặc bên người của nàng, hắn còn lấy thêm một bộ quần áo nam nhân.

Lý Tiện Ngư lập tức hiểu rõ hắn muốn làm cái gì.

Hai má của nàng bị hơi nóng của nước tắm làm cho biến thành màu đỏ ửng: “Lâm Uyên, ngươi cũng muốn tắm rửa sao?”

Lâm Uyên đặt quần áo sạch sẽ mà hắn mang đến lên trên ghế đá, đôi mắt phượng mát lạnh kia nhìn về phía nàng, giọng nói hơi mất tiếng: “Công chúa không đồng ý sao?”

Lý Tiện Ngư nhìn hắn, gương mặt càng đỏ hơn.

Đây là nơi Lâm Uyên dẫn nàng đến, nếu nói không được thì giống như có vẻ quá mức vô tình.

Nhưng nếu nói có thể, lại hơi không thể mở miệng được. Lâm Uyên nhìn chăm chú về phía nàng.

Từ hai má đỏ thắm của nàng đến da thịt trắng nõn giống như dương chỉ bạch ngọc, lại đến thân hình lả lướt quyến rũ dưới sóng nước.

Mắt phượng của hắn hơi sâu thẳm, bắt đầu lưu loát cởi áo ra.

Bộ trang phục màu đen viền vàng, áo trong xanh nhạt, giống như hoa rơi mà sôi nổi rơi trên nền đá xanh.

Hắn cất bước bước vào bên trong bể tắm suối nước nóng.

Nước suối nước nóng hơi hơi dâng lên, không cao hơn cằm của Lý Tiện Ngư. Hai má của Lý Tiện Ngư đỏ bừng, rút hai tay đang đặt trên mép ao lại, giấu da thịt giống như dương chi bạch ngọc vào trong cánh hoa bích đào rơi dày đặc trong ao.

Lâm Uyên bơi về phía nàng, ở phía sau nơi cách nàng không xa khoanh chân ngồi xuống.

Cánh tay thon dài mạnh mẽ của hắn vòng qua vòng eo của nàng, dễ như trở bàn tay kéo nàng ngồi vào trong lòng ngực của hắn.

Sống lưng trần trụi của Lý Tiện Ngư dán lên trên ngực nóng cháy của hắn, lông mi run nhẹ.

Nàng nhỏ giọng kêu: “Lâm Uyên.”

Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời một tiếng, từ phía sau cúi người xuống và hôn lên vành tai của nàng.

Hai má của Lý Tiện Ngư càng đỏ hơn.

Nàng mềm mại dựa vào trong lòng ngực của Lâm Uyên, đầu ngón tay đặt trên cánh tay của hắn, muốn cùng hắn nói cái gì đó để phân tán không khí co quắp lúc này. “Lâm Uyên, ta nhớ rõ chàng đã từng nói với ta là chàng còn có một vị hoàng huynh cùng một mẹ sinh ra.”

Nàng chọn đề tài nói chuyện cũng không tốt.

Động tác hôn nàng của Lâm Uyên hơi ngừng lại.

Một lúc sau, hắn thản nhiên rũ mi mắt xuống, không nhẹ không nặng cắn vành tai của nàng một cái, nhỏ giọng thừa nhận: “Đúng vậy.”

Lỗ tai của Lý Tiện Ngư lập tức do bừng lên. Nàng hơi rút đầu ngón tay lại, thừa dịp Lâm Uyên còn chưa hôn tiếp, vội vàng hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Tại sao ta chưa từng gặp qua hắn?”

Nàng suy nghĩ một lúc, lại nhỏ giọng nói: “Cũng không có gặp qua bất kỳ một vị tông thân nào của chàng hết.”

Mày kiếm của Lâm Uyên hơi nhíu lại. Hắn giống như không muốn nói với Lý Tiện Ngư, nhưng nếu nàng hỏi thì hắn cũng chưa bao giờ tránh né.

“Hắn đã rơi xuống vực sâu chết bất đắc kỳ tử ở trước khi ta quay trở về vương đô.”

Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt, tạm thời hoàn hồn lại từ trong không khí kiều diễm và quay đầu nhìn về phía hắn.

Lâm Uyên thản nhiên rũ mi mắt xuống, bàn tay to có khớp xương rõ ràng nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, mười đầu ngón tay đan xen vào nhau.

“Còn những tông thân còn lại —-"

“Nhóm hoàng tỷ của thần đều đã xuất giá. Thường ngày sống ở trong phủ công chúa, không sống ở trong cung.”

“Còn các vị hoàng huynh thì đều đã nhược quán. Ở lại trong Dận Kinh Thành cũng là vô ích. Sau khi thần đăng cơ, lập tức phong vương gia và phân đất phong khắp nơi. Không có thánh chỉ thì không được vào kinh.” Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ nhướng lên, theo bản năng hỏi: “Nếu bọn họ vào kinh lần nữa, có phải là chờ đến khi ngày tết không?”

Nàng nghiêng đầu nhìn cây hoa đang nở rộ bên cạnh suối nước nóng, nhỏ giọng than thở: “Bây giờ vẫn là thời tiết cuối xuân. Cách ngày tết vẫn còn rất xa.”

Ngón tay thon dài của Lâm Uyên nắm tay nàng siết chặt lại, mắt phượng hiện lên ánh sáng sâu thẳm: "Chiêu Chiêu muốn gặp bọn họ sao?”

Hắn mang theo một chút nghiến răng nhắc nhở nàng: “Nhóm hoàng huynh của thần đều đã có gia thất.”

"Thê thiếp thành đàn, còn có con nối dõi.”

Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người, tiếp theo thẹn thùng nhỏ giọng: “Chàng nghĩ đi đâu vậy."

Nàng nhỏ giọng giải thích: "Ta chỉ là nghĩ, chỉ có một mình mẫu hậu sống ở đây có phải hơi cô đơn một chút không? Nếu nhóm hoàng huynh hoàng tỷ đều quay về, ở cùng một chỗ thì sẽ náo nhiệt hơn một chút không?”

Ở nơi sâu thẳm trong ký ức của nàng, lúc ấy Vương Hoàng hậu của Đại Nguyệt là một người rất thích náo nhiệt.

Nàng không biết, mẫu hậu của Lâm Uyên có phải cũng giống như thế này không?

“Mẫu hậu không thích náo nhiệt.” Lâm Uyên thẳng thắn từ chối.

Hắn một lần nữa cúi người xuống, giơ ngón tay thon dài bị nước suối nước nóng làm cho ấm áp nâng cằm của nàng lên, dùng đôi mắt phượng đen đậm kia nhìn nàng, giọng nói hơi khàn khàn: “Thần cũng không thích náo nhiệt.” Hậu cung to như vậy, có hai người bọn họ là được rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK