Mục lục
Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lều chỉ còn lại hai người Lý Tiện Ngư và Lâm Uyên.

Lâm Uyên bế Lý Tiện Ngư lên, một lần nữa đặt lại trên giường gấm.

Hắn đưa thuốc cho Lý Tiện Ngư, nói với nàng: “Thần vốn định đến thăm công chúa. Trên đường gặp dược đồng đưa dược cho công chúa nên thuận tay mang đến luôn.”

Lý Tiện Ngư nhận lấy chén thuốc.

Chén thuốc vẫn còn nóng bỏng, nàng không uống ngay lập tức mà ngước mắt nhìn Lâm Uyên, lo lắng nhẹ giọng nói: “Lâm Uyên, thương thế của ngươi......” Lâm Uyên nói: “Không sao.”

“Chỉ là một chút nội thương, nghỉ ngơi mấy ngày nữa sẽ bình phục.”

Lý Tiện Ngư lại không tin.

Nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác máu của Lâm Uyên rơi trước mặt mình trước khi nàng chìm vào hôn mê.

Nóng bỏng như vậy, làm chấn động lòng người.

Nàng khẽ cắn môi, nhỏ giọng hỏi hắn: “Lúc ở trên núi tuyết, vì sao ngươi không nói cho ta?”

Lâm Uyên đưa tay sờ sờ vào cái trán còn nóng hổi của nàng, lông mi rũ xuống: “Nếu khi đó, thần nói cho công chúa biết, công chúa vẫn sẽ tin tưởng vững chắc thần có thể mang công chúa ra khỏi núi tuyết sao?”

Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt. Bản thân nàng không thể đưa ra câu trả lời. Cũng may Lâm Uyên không tiếp tục hỏi, mà cúi người nếm thử chén thuốc trong tay nàng.

Hình như thuốc rất đắng, hắn hơi nhíu mày, lại vẫn nói với nàng: “Thuốc đã có thể uống được rồi. Công chúa nhanh uống đi.”

Sắc mặt Lý Tiện Ngư đỏ ửng. Nàng hơi gật đầu, bưng chén thuốc lên, uống từng ngụm nhỏ.

Chén thuốc rất đắng như dự đoán của nàng.

Nàng uống đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nhúm.

Miễn cưỡng uống hết, lại ăn liên tiếp vài miếng mứt quả mới giảm bớt vị đắng kia.

Nhưng tựa hồ hiệu quả của chén thuốc rất lớn.

Không đến thời gian một chén trà nhỏ, Lý Tiện Ngư đã cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến.

Nàng nhắm mắt lại, mơ màng kéo tay Lâm Uyên, nhẹ giọng nói: “Lâm Uyên, hiện tại thân thể ta rất nóng.”

“Ngươi có thể dùng ta để sưởi ấm.”

Tay Lâm Uyên đang dịch chăn gấm thay nàng hơi ngừng lại, sau đó lại bật cười nhàn nhạt.

Hắn không nói được hay không được. Sau đó, cởi áo choàng và võ bào bên ngoài ra, chỉ mặc trung y bước lên giường.

Hắn nằm ở bên cạnh Lý Tiện Ngư, nhẹ nhàng ôm thiếu nữ đang lâm vào hôn mê vào trong ngực.

Nhỏ giọng mở miệng bên tai nàng. “Thần sẽ bảo vệ công chúa.”

Cánh môi Lý Tiện Ngư khẽ nhếch, nhỏ giọng đáp lại.

Cuối cùng nàng khẽ nhắm mắt, bình yên chìm vào trong giấc ngủ trong lồng ngực hắn.

zk

Mơ mơ màng màng, Lý Tiện Ngư cũng không biết nàng đã ngủ bao lâu.

Chỉ biết thời điểm nàng tỉnh dậy, bên ngoài lều gió tuyết vẫn chưa ngừng lại nhưng bầu trời đã tối dần.

Tựa như là hoàng hôn một ngày khác.

Nàng đứng dậy ở trong lồng ngực Lâm Uyên, chậm rãi uống nửa chén cháo hạt kê trong tay hắn.

Đầu óc nàng vốn hỗn loạn vì sốt cao cũng dần trở nên tỉnh táo.

Thật lâu sau nàng cũng không mở miệng.

Lâm Uyên đặt chén cháo xuống, rũ mắt nhìn nàng. Thấy thiếu nữ xanh xao vì bệnh an tĩnh dựa vào lồng ngực hắn.

Đôi mi xanh đen khẽ rũ xuống, đáy mắt hắn hiện lên một mảnh bi thương. Lâm Uyên im lặng cùng nàng một hồi lâu. Cho đến khi màn đêm buông xuống. Thấy nàng tựa hồ vẫn còn đang trốn tránh. Nhưng vì trốn tránh, nàng càng đắm chìm trong nỗi buồn không thể giải thoát.

Nếu cứ mặc kệ nàng tiếp tục như vậy, không khỏi lại bị bệnh nặng thêm một hồi. Lông mày Lâm Uyên cau lại, nắm chặt bàn tay trắng nõn lạnh như băng của nàng.

Trước sự sống và cái chết, Lâm Uyên vô pháp an ủi nàng.

Chỉ có thể để nàng đối mặt với nó. Vì thế, hắn mở miệng hỏi Lý Tiện Ngư: “Công chúa đang suy nghĩ điều gì?”

Lông mi Lý Tiện Ngư khẽ run lên. Nàng theo bản năng muốn trốn tránh. Nhưng Lâm Uyên càng nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng.

Lòng bàn tay hắn truyền đến độ ấm, trong núi tuyệt lạnh lẽo nóng như lửa đốt, làm cho trái tim bồn chồn, bất an của nàng có chút bình tĩnh lại.

Nàng hơi nhắm mắt lại, cuối cùng khó khăn mở miệng: “Lâm Uyên, ta đang nghĩ đến các hoàng huynh, hoàng tỷ của ta.”

“Có phải bọn họ cũng giống chúng ta hay không, có thể bình an trở về từ núi tuyết?”

Lời nói đến cuối cùng, Lý Tiện Ngư đã có chút nghẹn ngào. Những lời này, cũng chỉ là nàng tự lừa chính mình. Dù sao, nàng tận mắt chứng kiến núi tuyết sụp đổ, nhìn sóng tuyết nhấn chìm mọi người.

Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, nàng mới càng không dám đối mặt với nó.

Lâm Uyên không cho nàng câu trả lời. Hắn đưa tay về phía Lý Tiện Ngư, lòng bàn tay hướng về phía nàng, ý bảo nàng có thể kéo tay hắn để đứng dậy. “Nhóm Kim Ngô Vệ đi tìm người đã lần lượt trở về.”

“Thần có thể dẫn công chúa đi hỏi.”

Lý Tiện Ngư ngước đôi mắt hạnh mông lung hơi nước nhìn hắn. Trước tấm màn đỏ trước mặt, mắt phượng thiếu niên đen đặc, đáy mắt cũng không có nửa phần lui bước. Giống như khi mang nàng ra khỏi núi tuyết cũng vậy, hắn không bao giờ lùi bước, cũng vĩnh không bao giờ do dự. Cho dù đối mặt với thiên mệnh hay là lòng người.

Lý Tiện Ngư chậm rãi ngừng nghẹn ngào trong tầm mắt hắn.

Cuối cùng, nàng lấy hết can đảm, đặt đầu ngón tay vào lòng bàn tay hắn, mượn lực của hắn đứng dậy. Nắm tay hắn đi vào trong gió tuyết ngoài lều.



Gió tuyết gào thét, bầu trời tối đen.

Lý Tiện Ngư được cao bọc bởi một chiếc áo lông chồn thật dày, tay cầm một chiếc đèn lồng trắng bằng lưu li, đi vào lều nơi các Kim Ngô Vệ tạm thời đóng quân.

Kim Ngô Vệ canh gác lần lượt đứng dậy, chắp tay hành lễ với nàng: “Công chúa!”

Lý Tiện Ngư khẽ gật đầu, muốn mở miệng hỏi bọn kết quả tìm kiếm cứu nạn. Khi ngẩng đầu lên, lại thấy trên bàn gỗ phía xa đặt mấy chục cái khay.

Nhiều đồ vật trong khay được đặt lộn xộn, rất nhiều đồ còn dính vết máu.

Tầm mắt nàng hơi dừng lại, nhỏ giọng hỏi: “Đây là cái gì?”

Kim Ngô Vệ đáp lời: “Bẩm công chúa, là đồ vật tìm được từ trên núi tuyết, tạm thời chưa có người đến nhận về.”

Lý Tiện Ngư chậm rãi gật đầu.

Nàng cầm theo đèn lưu li đi về phía trước, cẩn thận xác định từng vật một. Nàng thấy những chiếc cài tóc bằng vàng và thắt lưng bằng ngọc của các hoàng huynh.

Trang sức, trâm cài tóc của các hoàng tỷ.

Còn có đồ vật không nhận ra hình dạng và cấu tạo, bên ngoài dính đầy máu tươi.

Tầm mắt nàng di chuyển một cách khó khăn. Hơi dừng lại ở một chiếc mặt nạ sắt đã bị vỡ vụn, lại nhẹ nhàng dời đi. Cuối cùng, dừng lại ở một chiếc khăn lông cáo tỉnh xảo.

Lý Tiện Ngư run rẩy đưa tay cầm lấy nó.

Ở dưới ánh sáng của ngọn đèn lưu li, Lý Tiện Ngư nhận ra, thời điểm vừa ra khỏi hoàng thành, nàng đã đưa cho hoàng tỷ Nhã Thiện quàng cổ để tránh lạnh.

Hiện lại chiếc khăn lông cáo đã ướt sũng do bị ngâm trong băng tuyết, cầm trong tay lạnh thấu xương.

Lý Tiện Ngư cầm chiếc khăn lông cáo lạnh lẽo kia, mang theo một tia mong đợi cuối cùng, kìm lại nghẹn ngào, hỏi Kim Ngô Vệ bên cạnh: “Hoàng tỷ Nhã Thiện đâu? Tỷ ấy đã trở lại sao?”

Kim Ngô Vệ bị nàng hỏi, cúi đầu thật sâu, chậm rãi chắp tay thỉnh tội với nàng. “Thuộc hạ vô năng.”

“...... công chúa Nhã Thiện, không thể tìm được.”

Lý Tiện Ngư sửng sốt. Nàng chậm rãi cúi đầu, nhìn chiếc khăn lông cáo trong tay. Tựa như nghĩ tới chuyện trước khi khởi hành, nàng hẹn ước với hoàng tỷ Nhã Thiện.

Chờ ngày xuân, chờ thân thể hoàng tỷ Nhã Thiện chuyển biến tốt, nàng sẽ cùng nàng ấy đến Ngự Hoa Viên thả diều. Phang phất như là mới là chuyện hôm qua, lại xa xôi đến vĩnh viễn không thể được. Đèn lưu li trong tay rơi xuống đất. Trong tiếng vỡ vụn chói tai, cuối cùng Lý Tiện Ngư cũng khom người xuống. Khóc lóc thảm thiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK