Mục lục
Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, Lý Tiện Ngư bị một cảm giác khác lạ làm cho bừng tỉnh. Nàng lập tức ngồi dậy, đỏ mặt kêu Lâm Uyên tránh đi, lại vội vàng nhìn ra ngoài điện và kêu: “Nguyệt Kiến, Trúc Từ, các ngươi mau vào đây.”

Hôm nay là ngày Nguyệt Kiến trực ở bên ngoài.

Nàng ấy bước nhanh tiến vào, ngựa quen đường cũ từ trong hòm xiểng lấy ra áo ngủ sạch sẽ và đai nguyệt sự, hầu hạ nàng thay.

Cũng may trước đó Lý Tiện Ngư đã có chuẩn bị, giờ phút này cũng không tính là chật vật, rất nhanh đã thay đồ sạch sẽ, một lần nữa nằm trên giường gấm. Mỗi tháng vào lúc này nàng đều rất sợ lạnh, bây giờ mùa đông bắt đầu càng là như vậy.

Mặc dù nằm trên giường, nàng vẫn dùng áo choàng lông thỏ rắn chắc quấn bản thân kín mít lại, còn ở trên đầu gối đặt một cái thảm lông Ba Tư.

Nguyệt Kiến thấy vậy thì giúp nàng đốt chậu than lên, nói với Lý Tiện Ngư: “Công chúa chờ một chút, nô tỳ lập tức đi kêu phòng bếp nhỏ nấu canh táo đỏ.”

Gò má của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, từ trong túi tay áo lấy đơn thuốc ra đưa cho nàng: “Đây là đơn thuốc Cố đại nhân viết, ngươi kêu phòng bếp nhỏ sắc thuốc đi.”

Nguyệt Kiến cầm lấy đơn thuốc, trả lời một tiếng rồi rời đi.

Lý Tiện Ngư cuộn tròn trong chăn gấm, rồi lại không cảm thấy mệt mỏi. Dần dần cảm thấy có chút nhàm chán, cho nên nhìn lên trên xà nhà và nhẹ giọng kêu: “Lâm Uyên.” Lâm Uyên trả lời một tiếng, nhảy xuống từ trên xà nhà.

Hỏi nàng: “Công chúa muốn nghe thoại bản sao.”

Lý Tiện Ngư khẽ gật đầu, mắt hạnh hơi sáng lên: “Ngươi có chuyện xưa thú vị gì không, kể cho ta nghe trước một chút đi.”

Nàng cong mi: “Chờ thêm mấy ngày nữa thân thể ta tốt hơn, chúng ta lại trộm chuồn ra cung đi, đi mua thoại bản mới trở về.”

Lâm Uyên nhìn chăm chú vào nàng, nhạy bén hỏi: “Bây giờ công chúa không thoải mái sao?”

Lý Tiện Ngư theo bản năng nói: “Đương nhiên nha, chỉ cần là nữ tử, nhiều ít đều sẽ ———”

Nàng đang nói mới nhớ tới Lâm Uyên là nam tử, nghĩ đến hắn cũng không thể đồng cảm giống như bản thân nàng đang bị.

Má nàng ửng đỏ, nhẹ giọng nói: “Chỉ hơi đau bụng một chút.”

Lâm Uyên thật sự không thể cảm nhận được. Mày kiếm của thiếu niên hơi nhíu lại, giống như có chút khó hiểu.

Lý Tiện Ngư cũng không muốn hắn luôn hỏi chuyện nguyệt sự của nàng, đỏ mặt, lặng lẽ nói sang chuyện khác: “Lâm Uyên, ngươi còn có chuyện xưa gì khác chưa kể hay không?”

Lâm Uyên nhìn nàng một cái thật sâu, thấy trên mặt nàng không có vẻ đau đớn rõ ràng, lúc này mới gật đầu nói: “Thần không xem nhiều thoại bản lắm. Nhưng còn có mấy câu chuyện chưa kể cho công chúa nghe.”

Dứt lời, hắn một lần nữa mở miệng, kể cho Lý Tiện Ngư nghe câu chuyện xưa về một chàng thư sinh và yêu tỉnh hoa mẫu đơn. Vẫn là một câu chuyện xưa vô cùng thú vi. Lông mi của Lý Tiện Ngư hơi chớp, dần dần nghe rất say mê. Cho đến khi thuốc sắc xong, rồi được bưng vào trong tẩm điện.

Lý Tiện Ngư còn muốn tiếp tục nghe nữa cho nên kêu Nguyệt Kiến lui ra, bản thân thì cầm chén thuốc lên, uống lên từng ngụm nhỏ, nghe Lâm Uyên kể tiếp. Giọng nói của Lâm Uyên lại dừng lại.

Ánh mắt của hắn dừng trên chén thuốc Lý Tiện Ngư đang cầm trên tay, nhíu mày nói: “Thuốc này có vị gì?”

Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc nói: “Có chút kỳ quái, nhưng cũng không tính là quá khó uống.”

Nàng không thể miêu tả ra, múc một muỗng lên, đưa tới bên môi của Lâm Uyên: “Ngươi nếm thử đi.”

Lâm Uyên cúi đầu, nếm thử một ngụm. Táo đỏ mang đến vị ngọt rất nhạt, phần lớn vẫn là vị đắng của thuốc.

Hắn nhíu mày lại theo bản năng.

Lý Tiện Ngư ngựa quen đường cũ từ trong hộp bát bảo lấy ra một quả hạnh khô đưa cho hắn: “Ăn cái này thì sẽ không cảm thấy đắng nữa.”

Lâm Uyên cầm lấy nhưng vẫn chưa ăn. Hắn hỏi: “Mỗi tháng công chúa đều phải uống sao?”

Lý Tiện Ngư lắc đầu nói: “Không phải mỗi tháng đều phải uống. Chỉ mấy tháng sau khi mùa đông bắt đầu thì sẽ uống một chút. Để tránh khí lạnh xâm nhập vào cơ thể.”

Nàng nói, chợt hơi dừng lại, lông mi rũ xuống. Nguyệt Kinh Thành vào mùa đông luôn lạnh lẽo như vậy. Chưa tới tháng mười một thì trời đã bắt đầu có tuyết rơi. Mỗi năm vào lúc này, bệnh tình của hoàng tỷ Nhã Thiện sẽ càng thêm nghiêm trọng. Ngay cả thái y cũng đều không thể làm gì được.

Lý Tiện Ngư cảm thấy lo lắng, cầm chén thuốc nhẹ giọng nói: “Chờ thêm mấy ngày nữa, khi “ bệnh " của ta khỏe rồi, ta muốn đi Điện Lưu Vân thăm hoàng tỷ Nhã Thiện.”

Lâm Uyên gật đầu: “Ngày ấy thần cũng sẽ ra cung một chuyến.”

Nếu quyết định tạm thời ở lại. Hắn cũng có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị. Nhưng hắn vẫn chưa nói rõ, chỉ nói: “Khi thần trở về sẽ mua thoại bản cho công chúa.”

Lý Tiện Ngư nhìn phía hắn, giống như có chút muốn nói rồi lại thôi.

Mãi một lúc lâu sau, nàng mới cúi thấp mặt xuống, che hai má ửng đỏ lại, nhỏ giọng nói: “Vậy, ngươi nhớ mua loại chuyện giống như cô gái bán hoa và hồ ly nhiều một chút. Đừng mua mấy chuyện về thần quái.”

Nàng bịa đặt ra lý do cho sự yêu thích của bản thân: “Ban đêm đọc loại thoại bản kia, ta sẽ ngủ không được.”

Lâm Uyên cũng nhớ đến cuốn thoại bản kia. Hắn chưa nói cho Lý Tiện Ngư, khi nàng ngủ say, hắn đã đọc xong cuốn thoại bản kia. Cũng không cảm thấy có cái gì không ổn. Chỉ cần không giống như quyển kim bình mai kia là được. Hắn nghĩ như vậy, cho nên cũng gật đầu đồng ý.

Trong lòng Lý Tiện Ngư hơi vui vẻ, lại bưng chén thuốc lên, một hơi uống hết chén thuốc. Lâm Uyên giơ tay, đem mứt hạnh khô đưa qua.

Lý Tiện Ngư khẽ cắn một ngụm, hương vị ngọt ngào lan tỏa giữa môi và răng. Nàng nhẹ cong cong mày đẹp, cuộn tròn cả người vào trong giường gấm mềm mại. Cảm thấy hình như mùa đông này cũng không gian nan đến vậy.

zk Một ngày này trải qua rất bình tĩnh.

Trong Điện Thái Cực cũng không có tin tức phụ hoàng muốn triệu kiến nàng. Cho đến sáng sớm ngày hôm sau, Thái Tử Lý Yến tự mình tới Điện Phi Hương gặp nàng.

Khi Lý Tiện Ngư nhận được tin tức thì nàng dựa vào huân lung đọc quyển thoại bản hồ ly và cô gái bán hoa.

Nghe thấy hoàng huynh lại đây, nàng vội vàng hoang mang giấu thoại bản đi, sau khi trang điểm xong thì đi đến chính điện gặp hắn. Trên đường, nàng lo lắng hỏi thăm Trúc Từ đến truyền lời: “Trúc Từ, ngươi nói, có phải hoàng huynh đến đây hỏi tội ta không?”

Có phải chuyện nàng giả bệnh đã bị biết rồi không?

Trúc Từ do dự lắc đầu: “Hình như không giống như công chúa nói.”

“Thái Tử điện hạ còn mang quà đến cho ngài.”

Lý Tiện Ngư hơi hơi kinh ngạc: “Nhưng, hôm nay không phải sinh nhật của ta.”

Lời nói vừa dứt, cửa chính điện đã ở phía xa xa.

Lý Tiện Ngư ngừng nói, sửa sửa tà váy của mình lại, cất bước đi về phía trước, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Hoàng huynh.”

Lý Yến ngồi ở bên cạnh cái bàn bát tiên, trong tay cầm chung trà nhưng một lúc lâu cũng không uống ngụm nào.

Nghe thấy tiếng thì hắn đặt chung trà xuống, nhỏ giọng kêu: “Tiểu Cửu.”

Hắn rũ mắt, giấu đi tâm trạng dưới đáy mắt, giơ tay kêu người hầu đưa món quà qua: “Hôm nay Cô đi một chuyến đến dân gian, mua một chút đồ trong cung không có. Nếu muội thích thì cứ giữ lại đi.” Lý Tiện Ngư ngước mắt nhìn hộp gỗ trong tay người hầu. Bên trong có đặt rất nhiều món đồ nho nhỏ. Đồng tiền con hổ, ông già thỏ, đồ chơi lúc lắc, con quay nhỏ, còn có rất nhiều đồ mà nàng chưa từng đọc qua trong thoại bản, trông rất mới lạ thú vị.

Lý Tiện Ngư không từ chối được mấy thứ này, kêu Trúc Từ cầm lấy hộp gỗ, mỉm cười nói: “Cảm ơn hoàng huynh.”

Nàng vừa nói xong rồi lại không khỏi hiếu kỳ nói: “Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao ạ? Tại sao hoàng huynh đột nhiên tặng cho Gia Ninh nhiều đồ vậy?”

Lý Yến rũ mắt, vẫn chưa trực tiếp trả lời, chỉ nhẹ giọng nói: “Muội thích là tốt rồi.”

Hắn dừng lại, rồi lại hỏi nàng: “Tiểu Cửu, mấy ngày nữa, muội có chỗ nào muốn đi không?”

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu, cũng không giấu hắn: “Gia Ninh muốn đi Điện Lưu Vân thăm hoàng tỷ Nhã Thiện.”

Bây giờ Nguyệt Kinh Thành đã vào đông, cũng không biết sức khỏe của hoàng tỷ Nhã Thiện như thế nào.

Lý Yến trầm mặc một lúc, cuối cùng nói: “Nếu rảnh rỗi, muội cũng có thể đi Điện Phượng Nghỉ thăm Ninh Ý. Hoặc là, những hoàng muội còn lại.”

Lý Tiện Ngư cong mi: “Gia Ninh cũng đi qua nơi của nhóm hoàng muội. Chỉ là nhiều ngày nay trời giá rét cho nên lười biếng một chút. Cảm ơn hoàng huynh đã nhắc nhở.”

Còn phần hoàng tỷ Ninh Ý kia ———

Nàng suy nghĩ một lúc, lại nhìn tráp quà trong tay Trúc Từ, vẫn căn cứ tâm tư bắt người tay ngắn gật đầu nói: “Chỗ của hoàng tỷ, Gia Ninh cũng sẽ ghé thăm.” Lý Yến từ từ gật đầu. Hắn đứng dậy, nỗi lòng nặng nề cất bước đi ra bên ngoài, cùng người hầu rời khỏi Điện Phi Hương.

Lý Tiện Ngư cũng ôm một tráp đồ nhỏ quay trở lại tẩm điện của mình, tâm trạng vui vẻ lấy ra từng cái cho Lâm Uyên xem.

“Cái này là đồng tiền con hổ, cái này là ông già thỏ. Đều là đồ vật khi còn nhỏ mẫu phi từng làm cho ta.”

“Còn có đồ chơi lúc lắc và con quay nhỏ, chờ thời tiết tốt hơn một chút, chúng ta đi ra ngoài đình viện chơi đi.”

Lâm Uyên đứng ở bên cạnh nàng, ánh mắt dừng lại trên lúm đồng tiền của nàng. Giờ phút này Lý Tiện Ngư đang vui vẻ vì được hoàng huynh tặng quà. Nhưng nàng cũng không biết, món quà này là có ý nghĩa gì.

Sau khi hắn trầm mặc một lúc rất lâu, cuối cùng cũng không nói thẳng ra vào giờ phút này, chỉ nói: “Công chúa, hôm nay thần muốn xuất cung một chuyến.” Chờ sau khi hắn xử lý tất cả mọi chuyện xong, lại nói với Lý Tiện Ngư, chắc là sẽ tốt hơn một chút.

Lý Tiện Ngư cũng nhớ tới lời nói vừa rồi Thái Tử hoàng huynh vừa nói qua. Nàng cũng muốn ởi Điện Lưu Vân thăm hoàng tỷ Nhã Thiện. Nàng đặt hộp gỗ xuống, lấy ngọc bài xuất cung từ trong túi tay áo đưa cho hắn.

Cong mi nói với hắn: “Vậy ngươi nhớ mua một chút thoại bản trở về nha.” Editor: Thành thật mà nói, vị huynh trưởng như Lý Yến có thể coi là ca ca quốc dân luôn, có thể nghiêm khắc, có thể cưng chiều muội muội. Đã thế, ở trong đế vương gia thì hiếm lại càng hiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK