Mục lục
Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tẩm điện im lặng, Lâm Uyên vẫn chưa trả lời.

Ngọn đèn dầu nơi xa đang cháy mãnh liệt ở phía trước cửa sổ, đột nhiên từ bấc đèn bắn ra mấy tia lửa, chiếu sáng khuôn mặt hai người.

Lâm Uyên cúi người, bế ngang nàng lên, lại đặt nàng xuống giường gấm. “Trong đêm trăng, có rất nhiều thứ đang xảy ở nơi xa mà công chúa không thấy được. Thần sẽ không dẫn công chúa bước vào trong đó một bước nào nữa.”

Hắn ngồi dậy, buông bức màn đỏ cho Lý Tiện Ngư: “Công chúa nghỉ ngơi sớm một chút.”

Bức màn do từ từ buông xuống, ngăn cách hai người bằng một bức màn màu đỏ.

Lý Tiện Ngư ngước mắt lên xuyên qua bức màn đỏ, lại thấy thiếu niên vừa rồi đứng trước bức màn đỏ, đã quay trở lại xà ngang. Như là không cho cơ hội nào thương lượng.

“Lâm Uyên.” Lý Tiện Ngư lại gọi tên hắn.

Trên xà ngang truyền đến tiếng Lâm Uyên trả lời, ý nghĩa trong lời nói không thay đổi chút nào: “Công chúa nghỉ ngơi sớm một chút.”

Lý Tiện Ngư không gọi được hắn, chỉ có quấn mình trong chăn gấm, nhắm mắt cố gắng chìm sâu vào giấc ngủ.

Những cảnh tượng máu me trong Minh Nguyệt Dạ dường như quanh quẩn trước mắt. Mùi máu me trong đấu thú trường dường như vẫn luôn phẳng phất quanh quẩn ở chóp mũi, khiến người ta không thể nào ngủ được. Cuối cùng, Lý Tiện Ngư ngồi dậy, xỏ giày đi đến hòm xiểng tìm những thoại bản mà nàng và Lâm Uyên mua từ thư quán.

Lật vài trang, bỗng một quyển thoại bản được Lâm Uyên đưa tới.

Hắn nói: “Lần trước, công chúa đọc chính là quyển sách này.”

Lý Tiện Ngư nhìn hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn không nói ra chuyện ở Minh Nguyệt Dạ, dự định chờ thêm mấy ngày, thử thương lượng lại với hắn.

Nàng nhận lấy loại bản, lật đến trang lần trước xem.

Lâm Uyên vươn tay về phía nàng: “Thần đọc thay công chúa, công chúa nghỉ ngơi sớm một chút.”

Lý Tiện Ngư đưa thoại bản cho hắn, bản thân lại quay trở lại giường gấm.

Lâm Uyên cũng đi theo tùy ý ngồi ở chân nàng, mở ra trang nàng đang đọc dở, chậm rãi đọc.

Ngoài điện đêm đã khuya, ánh trăng mờ ảo. Thiếu niên ngồi ở bên cạnh giường đọc sách cho nàng, giọng nói trầm thấp, êm tai, giống như cơn gió đêm thoảng qua gốc cây phượng ngoài điện.

Lần lượt mang đi mùi máu tanh còn lại trong Minh Nguyệt Dạ. Lý Tiện Ngư hơi nhắm mắt, ý thức cũng dần dần trở nên mông lung.

Ngay khi nàng sắp ngủ, Lâm Uyên lại mở ra một trang trong thoại bản, nói tới nhân vật chính trong truyện đi dự hôn lễ.

Hôn lễ ——

Lý Tiện Ngư lặng lẽ nghe, nhưng dường như nghĩ đến điều gì không thể tưởng tượng nổi. Cơn buồn ngủ của nàng tan biến, ngồi bật dậy: “Lâm Uyên.” Nàng mở to mắt hạnh, vội vàng vén rèm đỏ lên, gọi thiếu niên ngoài bức rèm đỏ.

Lâm Uyên ngước mắt lên từ trong sách: “Công chúa còn chưa ngủ sao?”

Lý Tiện Ngư lại lắc đầu: “Lâm Uyên, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.”

Nàng quấn chặt chăn gấm bao lấy thân thể mình, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn cùng đôi mắt trong veo: “Một thời gian nữa là đến sinh nhật hoàng thúc. Đến lúc đó trong phủ Nhiếp Chính Vương sẽ tổ chức yến tiệc, hẳn là toàn bộ con cháu hoàng tộc ở Nguyệt Kinh Thành đều sẽ đến dự tiệc.”

Lâm Uyên hiểu ý của nàng. Loại yến tiệc này, nếu người gặp ở Minh Nguyệt Dạ là con cháu hoàng thất, tất nhiên cũng sẽ đến. Đến lúc đó, không cần tiếp tục đến Minh Nguyệt Dạ, Lý Tiện Ngư cũng có thể nhận được người.

Lý Tiện Ngư cũng là bộ dáng nhẹ nhàng thở ra. Dù sao, nàng cũng không thích mùi máu và sự tàn nhẫn ở Minh Nguyệt Dạ. Mà yến hội hoàng thất càng làm cho nàng cảm thấy thân thiết và an toàn hơn.

Nàng khẽ nhướng mày, thò đầu ngón tay từ trong chăn gấm ra, khẽ chạm vào tay áo hắn: “Lâm Uyên, ngươi không muốn dẫn ta tới Minh Nguyệt Dạ. Vậy, yến tiệc sinh nhật của hoàng thúc, ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?”

Gió thổi ngọn nến, bức rèm đỏ tung bay. Lâm Uyên chăm chú nhìn nàng dưới ánh nến lung linh.

Lý Tiện Ngư được bọc trong một chiếc chăn gấm dày, ngồi ở trên giường, để lộ cổ tay mảnh khẳnh ra ngoài chăn gấm, như cành hoa dễ gãy. Đầu ngón tay trắng nõn, mềm mại, nắm tay áo hắn cũng không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng lại làm cho người ta đau lòng.

Lâm Uyên không cự tuyệt. Hắn nâng tay, nắm ngược lấy bàn tay trắng nõn của nàng đang nắm tay áo hắn. Trong đêm mùa thu se lạnh, cảm nhận được độ ấm của lòng bàn tay nhau.

Cuối cùng hắn gật đầu: “Thần sẽ đến cùng công chúa.” Hai má Lý Tiện Ngư hơi ửng hồng, lại không rút bàn tay về. Nàng hơi cong mi sau tấm rèm đỏ hơi buông hờ.

Thiếu nữ mới cập kê có đôi mắt hạnh trong veo, giọng nói ngọt ngào: “Như vậy, ta sẽ phụ trách dẫn ngươi trở về.”

z

Thời gian chờ đợi yến tiệc sinh nhật rất nhàn nhã.

Thường ngày, Lý Tiện Ngư không phải đi làm bạn mẫu phi thì cũng là đi thăm Nhã Thiện hoàng tỷ đang bệnh nặng.

Ngẫu nhiên cũng có khi không muốn đi lung tung thì ở lại tẩm điện của mình đọc thoại bản, cho cá đỏ ăn, hoặc chải bộ lông càng ngày càng dài, càng dày của Tiểu Miên Hoa, ngắm lá ngô đồng rụng trong đình viện và những giọt sương đọng trên lá cây phượng trông như những quả đâu tây.

Cho đến khi, một tấm thiệp mời mạ vàng từ Phủ Nhiếp Chính Vương đưa tới đặt ở trên bàn dài. Lúc đó trên mặt đất đã bắt đầu có tuyết rơi.

Gió thổi vào mặt có chút se lạnh, có lẽ là do mùa đông đang tới.

Lý Tiện Ngư ngồi ở bên lò sưởi ấm áp, đặt Tiểu Miên Hoa đang ôm trong ngực xuống, mở thiệp mời ra cho Lâm Uyên xem.

“Ngày mai giờ Dậu, Nhiếp Chính Vương phủ sẽ mở yến tiệc.”

Đây là thiệp mời đã nhận được hôm qua, bên trong nói ngày mai, cũng chính là hôm nay. Coi như là chuyện lửa sém lông mày.

Lâm Uyên khoanh tay, tiện tay gạt đi một sợi lông thỏ rơi trên váy Lý Tiện Ngư.

“Công chúa sợ hãi sao?” Lý Tiện Ngư hơi rũ mi, đến khi ngước mắt lên, đôi mắt hạnh vẫn cong cong như cũ.

“Ta cũng không phải lần đầu đến dự tiệc ở Vương Phủ. Mặc dù hoàng thúc có hung dữ một chút nhưng cũng không có gì phải sợ.”

Nàng nói, còn đứng đứng dậy, cầm lấy cây cảnh đặt trên bàn cho hắn xem: “Ngươi xem, ta còn chuẩn bị lễ vật.”

Lâm Uyên rũ mắt, thấy là một gốc cây Ngũ Châm Tùng xanh biếc.

Lý Tiện Ngư chăm sóc nó rất tốt. Hiện tại đang mùa cây cối héo tàn, nó vẫn xanh tốt và kiên cường như cũ.

Lâm Uyên gật đầu: “Nhiếp Chính Vương sẽ thích lễ vật của công chúa.”

Lý Tiện Ngư mỉm cười, vô cùng tin tưởng. Dù sao hoàng thúc cũng không thiếu cái gì. Không thiếu bạc, cũng không thiếu đồ vật quý giá.

Nàng nghĩ, tặng một chậu cây cảnh cho hoàng thúc đặt ở trong viện. Khi hoàng thúc đi qua nhìn thấy, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn một chút.

Đây cũng giống với đạo lý khi nàng chăm sóc hoa.

+

Tới gần mùa đông, ngày càng trở nên ngắn hơn. Như thể chỉ một cái chớp mắt, trên đỉnh cung điện, đằng sau những con thú, đã tụ đầy mây đỏ.

Chiếc xe ngựa chở Lý Tiện Ngư đã ra khỏi cổng cung phía Bắc và dừng lại trước cửa phủ Nhiếp Chính Vương. Trước cửa vương phủ xe ngựa như rồng, khách khứa tấp nập.

Lý Tiện Ngư đưa thiệp mời và lễ vật cho quản sự trước cửa, sau đó theo thị nữ đón khách chậm rãi đi vào phía trong. Không bao lâu, khách mời yến tiệc hôm nay đều đã tụ tập đông đủ. Lý Tiện Ngư lặng lẽ nhìn xung quanh. Thấy ngoại bỏ Nhã Thiện hoàng tỷ vẫn còn đang bệnh nặng trong cung, chỉ nhờ người tặng lễ vật, còn lại toàn bộ con cháu hoàng thất ở Nguyệt Kinh đều tụ tập đông đủ.

Nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng vội vã lướt qua ở Minh Nguyệt Dạ hôm đó.

Ngay khi đang do dự, nàng lại nghe thấy tiếng rót rượu ở ngay trước mắt. Lý Tiện Ngư ngước mắt, trông thấy Ninh Ý Hoàng tỷ nhiều ngày không gặp.

Ninh Ý đứng trước bàn của nàng, bưng một cái bình, chậm rãi rót đầy ly vàng ở trước mặt Lý Tiện Ngư.

Nàng ấy bưng bầu rượu, vừa cười vừa giận: “Thỏ con chỉ biết chạy tới chỗ Nhã Thiện. Cũng không biết tới Phượng Nghi Cung của ta. Nặng bên này nhẹ bên kia, thật đúng là làm người ta thương tâm.”

Lý Tiện Ngư đối với chuyện này cũng không hiểu sao có chút chột dạ.

Nàng nhẹ giọng giải thích: “Sức khỏe Nhã Thiện hoàng tỷ không tốt. Thường ngày ngay cả ra khỏi tẩm điện cũng không thể. Gia Ninh dĩ nhiên là nên bồi tỷ ấy nhiều hơn.”

Nói xong, Lý Tiện Ngư lại nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, hoàng tỷ đã có thái phó làm bạn.”

Trước khi nàng chuẩn bị lễ vật, từng đến thăm một lần. Không khéo gặp ngay lúc Ninh Ý Hoàng tỷ đang nghỉ ngơi chưa tỉnh.

Lúc đó ánh nắng chiếu xiên, màn đỏ trong điện buông xuống. Hoàng tỷ lười nhác nằm ngủ ở trên giường mỹ nhân, mà thái phó đang đọc sách sau chiếc bàn dài cách đó không xa.

Lý Tiện Ngư nhìn thấy ở xa xa, ngược lại cảm thấy cảnh đẹp ý vui nhiều hơn so với khi ở cùng một chỗ với nhóm nhạc sư và vũ cơ ồn ào đó. Ngay cả việc lấy một cây tùng tặng hoàng thúc cũng là thái phó chỉ điểm cho nàng.

Ninh Ý nghe thấy hai chữ thái phó, ý cười trong mắt phượng dần dần tan đi. Nàng ấy buông ngón tay ngọc ra, làm ly vàng rơi xuống mặt đất.

Rượu chảy ra khắp nơi, ngữ khí lạnh như băng: “Cái lão cổ hủ đó, làm bạn với bổn cung á?”

Nàng ấy nói: “Ngoại trừ cản trở bổn cung theo đuổi niềm vui thì chính là canh giữ bổn cung như trông coi phạm nhân trong thiên lao, hắn còn có thể làm cái gì?”

Lý Tiện Ngư suy nghĩ, cuối cùng vẫn vì một câu chỉ điểm của thái phó mà giải thích cho hắn: “Gia Ninh cảm thấy, thái phó không có hư hỏng như hoàng tỷ nói đâu.”

Nàng nói: “Lần trước, thời điểm muội tới Phượng Nghi Cung, hoàng tỷ còn đang nghỉ ngơi. Muội có việc cần hỏi thái phó, thái phó vì không đánh thức hoàng tỷ mà viết giấy đưa cho Gia Ninh.”

Ninh Ý nghe vậy, nhỏ giọng nói: “Cái đó gọi là —— cổ hủ!”

Nàng nghiêng người, môi đỏ kề sát bên tai Lý Tiện Ngư.

“Chỉ cần đổi một người nam nhân khác, mỹ nhân ngủ say, không hề phòng bị. Muội đoán...... Hắn sẽ làm gì?”

Sẽ làm cái gì?

Người đầu tiên Lý Tiện Ngư nghĩ đến chính là Lâm Uyên. Ở thời điểm nàng ngủ say, Lâm Uyên dĩ nhiên cũng đang ngủ ở trên xà ngang.

Nàng mở miệng, đang muốn trả lời, không biết vì sao, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trong hoa lâu. Vừa kiều diễm lại hoang đường như vậy, lập tức thiêu đốt hai má và vành tai Lý Tiện Ngư.

Ninh Ý khẽ liếc mắt, nhếch đôi môi do mọng, cười đầy ẩn ý: “Mặt đỏ cái gì. Thỏ con đã thử rồi à?”

Ý cười của nàng ấy rất sâu, rất có hứng thú: “Cùng ảnh vệ muội sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK