Mục lục
Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tiện Ngư giấu gương mặt đỏ bừng vào trong chăn gấm, đôi bàn tay trắng nõn ôm lấy cổ của hắn cũng buông một cái xuống, khẽ đẩy bàn tay to của hắn đang dừng ở trên má nàng ra.

Nàng ngập ngừng giải thích: “Ta tự đi tắm rửa......”

Lâm Uyên nghiêng ánh mắt đi, ngoảnh mặt làm ngơ.

Hắn ôm Lý Tiện Ngư bước qua tấm bình phong ngăn cách phòng ngủ và phòng tắm, đặt nàng cùng với chăn gấm lên trên chiếc bàn cao chạm khắc bên cạnh thùng tắm.

Vòng eo của hai người đối diện song song với nhau, Lý Tiện Ngư ngồi trên bàn, mũi chân đều không chạm tới mặt đất.

Chăn gấm trên người cũng buông lỏng ra và rơi xuống dưới. Cái lạnh lập tức ập đến.

Lý Tiện Ngư theo bản năng ôm hai tay lại, cầm lấy chăn gấm rơi xuống, một lần nữa che ở trên ngực của mình. Nàng từ chăn gấm ngẩng mặt lên, lấy một đôi mắt hạnh hoa sóng nước mênh mông nhìn về phía hắn.

Ánh mắt của Lâm Uyên dừng lại.

Đôi mắt phượng của hắn thật sâu nhìn chăm chú vào nàng một lúc lâu, rốt cuộc vẫn nhịn không được, một lần nữa cúi người xuống, ngậm lấy đôi môi dính phấn trang điểm của nàng.

Hô hấp giữa hai người quấn lấy nhau một lúc lâu. Cho đến khi Lý Tiện Ngư không chịu nổi, hô hấp hỗn loạn trốn cả người về phía sau. Lúc này Lâm Uyên mới buông tha nàng. Hắn rũ mắt xuống che giấu u tối dưới đáy mắt, lấy cái khăn sạch sẽ thấm một chút nước trong, chậm rãi chà lau cánh môi đỏ thắm của Lý Tiện Ngư.

Lau đi phấn trang điểm còn sót lại, vuốt phẳng dấu răng còn in lại.

Gương mặt của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, cầm chăn gấm quấn trên người đưa cho hắn, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Lâm Uyên, ngươi... ngươi đi ra ngoài một lúc đi.”

Nàng thẹn thùng nhỏ giọng: “Ta muốn tắm rửa.”

Ngón tay thon dài của Lâm Uyên hơi ngừng lại.

Cuối cùng cầm lấy chăn gấm đặt lại trên giường, nói với Lý Tiện Ngư: “Thần giúp công chúa đi chuẩn bị nước tắm.”

Mặt của Lý Tiện Ngư nóng lên.

Nàng vội vàng đi xuống từ trên bàn cao, giơ tay nhẹ nhàng nắm tay áo của hắn.

“Chuyện, chuyện như vậy, vẫn nên để nhóm Nguyệt Kiến làm là được rồi.” Lâm Uyên xoay người, ánh mắt dừng trên gương mặt đỏ bừng và đôi môi càng thêm tươi đẹp sau khi hôn của nàng.

Sau khi hơi dừng lại, hắn nhàn nhạt rũ lông mi xuống: “Bộ dạng bây giờ của công chúa không nên để người ngoài nhìn thấy. Vẫn để thần tự đi làm là được rồi.”

Hắn vừa dứt lời, đặt đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư đang nắm lấy tay áo của hắn xuống. Thân hình cũng lập tức biến mất vào trong chỗ tối. Không hề cho nàng một chút cơ hội nào để từ chối.

Sau thời gian một nén nhang, nước tắm đã chuẩn bị xong. Mà Lâm Uyên cũng lui ra bên ngoài tấm bình phong chờ nàng. Lý Tiện Ngư kéo áo choàng lại, cách tấm bình phong do mặt dặn dò hắn: “Ta tắm rửa xong sẽ tự đi ra ngoài. Ngươi, ngươi nhất định không thể vào đây tìm ta.”

Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời một tiếng.

Hắn nắm chặt trường kiếm bên người, nghiêng đầu nhìn xem bóng đêm bên ngoài cửa sổ.

Mạnh mẽ buộc bản thân phải làm cho dục vọng cuồn cuộn trong đáy lòng ngừng lại.

Lý Tiện Ngư nghe thấy câu trả lời của hắn, trái tìm đập lung tung trong lồng ngực cũng hơi bình tĩnh lại một chút.

Nàng đỏ mặt, chậm rì rì cởi áo choàng ra, cởi bỏ áo trong mình đang mặc. Giấu cả người vào trong nước tắm Lâm Uyên đã chuẩn bị tốt cho nàng.

Từ trước đến nay nàng tắm rửa rất tỉ mỉ.

Mặc dù cũng không có gội đầu, cũng cho đến khi nước tắm bắt đầu trở nên lạnh lẽo, mới lưu luyến không rời đi ra từ trong thùng tắm.

Nàng thay áo ngủ mới trong phòng tắm, khoác lên trên người một chiếc áo choàng mềm mại sạch sẽ, lúc này mới dò đầu ngón tay từ tấm bình phong ra, khẽ chạm chạm vào mu bàn tay của Lâm Uyên.

Nàng nhỏ giọng: “Xong rồi. Ngươi có thể nhìn ta được rồi.”

Lâm Uyên nghiêng người qua.

Ánh mắt dừng lại ở trên hai má bị nước nóng làm cho ửng do của nàng, tiếp theo giơ tay giúp nàng vén búi tóc còn chưa gỡ xuống của nàng.

Hắn hỏi: “Bây giờ công chúa muốn đi ngủ sao?” Giọng nói của hắn vẫn khan khàn, Lý Tiện Ngư cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai má đỏ bừng, hơi gật đầu một chút, mang giày ngủ đi đến bên cạnh giường gấm, một lần nữa cuộn tròn cả người vào trong chăn gấm.

Lông mi của Lâm Uyên rũ xuống thật sâu, một lần nữa quay trở lại trên xà nhà.

Nơi xa lần lượt vang lên tiếng chuông báo canh giờ, màn đêm nặng nề buông xuống. Cuối cùng đến thời gian rét lạnh nhất trong ngày.

Chậu than ở trong sương phòng vẫn còn đang cháy, nhưng đã không thể chống đỡ được khí lạnh xâm nhập vào từ bốn phía.

Lý Tiện Ngư cảm thấy lạnh lẽo ôm chặt chăn gối, ở trong chăn gấm cuộn tròn người lại, ở trong nửa mơ nửa tỉnh, thậm chí cảm thấy bản thân đang nằm trên băng.

Nàng vốn dĩ có hơi sợ lạnh, giờ phút này càng ngủ không được, lạnh run ôm chặt chăn gấm rồi ngồi dậy, nhìn lên trên xà nhà và nhỏ giọng kêu: “Lâm Uyên.”

Giờ phút này Lâm Uyên còn chưa ngủ. Nghe vậy thì tùy tay mặc áo khoác ngoài vào, nhanh chóng nhảy xuống từ trên xà nhà, vén bức màn lên và đi đến trước mặt nàng.

Hắn nhỏ giọng dò hỏi nàng: “Công chúa ngủ không được sao?”

Lý Tiện Ngư gật đầu, ôm chăn gấm càng chặt, khi mở miệng thì giữa hàm răng đều hơi hơi run lên: “Tại sao nơi này lại lạnh như vậy?”

Rõ ràng chỉ mới rời đi hoàng cung có một ngày. Mặc dù ngựa đi rất nhanh, cũng không đến mức trong vòng một ngày, thì đã đi đến nơi lạnh như vậy.

Lâm Uyên nói: “Là bởi vì chỗ này không có lò sưởi dưới lòng đất.”

Hắn nói: “Trong tẩm điện của công chúa ngoại trừ chậu than thì còn có lò sưởi dưới lòng đất. Mà ở chỗ này, chỉ có chậu than.” Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt.

Lò sưởi dưới lòng đất không thể lập tức thêm vào, nàng cũng chỉ có thể từ bỏ. Sau đó Lý Tiện Ngư do dự nói: “Vậy... ta kêu nhóm Nguyệt Kiến mang thêm mấy cái chậu than lại đây, vậy có tác dụng không?”

Mày kiếm của Lâm Uyên hơi nhíu lại: “Bên trong phòng đã đốt rất nhiều chậu than. Nếu lại thêm một chút nữa thì phải mở tất cả cửa sổ xung quanh bốn phía ra.”

Đến lúc đó, gió bắc thổi vào, chỉ càng cảm thấy lạnh hơn.

Lý Tiện Ngư càng thêm khó xử. Sau khi nàng do dự một lúc lâu trên chiếc giường lạnh băng, cuối cùng lấy hết can đảm, dò ra đầu ngón tay ra và khẽ chạm vào mu bàn tay của Lâm Uyên.

Mu bàn tay của thiếu niên có gân xương rất đẹp, vừa rộng lớn vừa thon dài. Quan trọng nhất là, trên mu bàn tay của hắn có độ ấm nóng cháy.

So với chăn gối lạnh băng của nàng thì càng ấm áp hơn rất nhiều.

Ấm áp đến mức khiến Lý Tiện Ngư có chút không muốn rút đầu ngón tay lại. Vì vậy nàng nhẹ nhàng ngước mắt lên, lấy một đôi mắt hạnh hoa trong sáng nhìn về phía hắn.

Gương mặt của nàng ửng đỏ, ánh mắt khẽ xao động, rõ ràng có suy nghĩ muốn dùng hắn để sưởi ấm, nhưng lại hơi ngượng ngùng một chút mà không dám mở miệng.

Chỉ hy vọng Lâm Uyên có thể hiểu rõ suy nghĩ của nàng.

Lâm Uyên nhìn nàng một cái thật sâu.

Một lúc sau, hắn giống như hiểu được suy nghĩ của Lý Tiện Ngư. Hắn nhướng mày kiếm sắc bén lên, mắt phượng vẫn đen đậm như cũ, không phân biệt được là đang vui vẻ hay tức giận: “Công chúa muốn thần làm ấm giường đúng không?”

Khuôn mặt của Lý Tiện Ngư càng đỏ lên giống như thiêu cháy khi bị hắn hỏi thẳng ra như vậy.

Mãi một lúc sau, nàng mới rụt rè khẽ gật đầu một chút.

Lâm Uyên cũng không nhiều lời. Hắn lưu loát giơ tay lên, cởi áo khoác ngoài ra, cởi bỏ võ bào ra, trên người chỉ còn lại áo trong. Cứ như vậy, bước lên trên giường.

Gương mặt của Lý Tiện Ngư đỏ rần, di chuyển thân thể nhường cho hắn nửa bên gối đầu.

Ngón tay thon dài chống giường gấm của Lâm Uyên hơi ngừng lại, tiếp theo giơ tay gỡ bức màn xuống, nghiêng người ngủ bên cạnh nàng. Chiếm một nửa bên giường được nàng nhường ra.

Bức màn đỏ rủ xuống, ngăn cách ánh trăng ngoài cửa sổ.

Ánh sáng trên giường hỗn loạn, mặc dù Lý Tiện Ngư đang mở to mắt, cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Lâm Uyên. Nhưng hắn cách gần đến như vậy.

Hô hấp nóng bỏng lướt qua trên mặt nàng, cái mũi cao thẳng gần như muốn đụng vào lông mi của nàng.

Bàn tay to đang buông xuống bên người cũng được giơ lên, nắm lấy bàn tay trắng nõn lạnh băng của nàng vào trong lòng bàn tay.

Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư khẽ cuộn lại, cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ trong lòng bàn tay của hắn.

Nóng cháy như vậy, khiến nàng cảm thấy yên bình ở trong đêm đông rét lạnh. Thân thể vốn đang cuộn tròn lại của Lý Tiện Ngư cũng từ từ mở ra.

Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, môi đỏ khẽ cong lên.

Nàng chìm vào giấc ngủ yên bình ở trong chăn gối không còn lạnh lẽo nữa. Mà người nằm bên cạnh nàng, ngón tay thon dài của thiếu niên chỉ mặc một chiếc áo trong siết chặt lại, đáy mắt đen tối nhìn chăm chú vào nàng.

Ngũ quan của người tập võ vốn vượt trội hơn người bình thường.

Càng chớ nói đến là trong ban đêm yên tĩnh, ở khoảng cách gần như vậy.

Cho dù cách bóng đêm sâu thẳm, hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi rủ xuống của thiếu nữ, hai má ửng đỏ và đôi môi mềm mại trơn bóng như cánh hoa kia.

Hắn muốn duỗi tay chạm vào, lại muốn nếm thử nó một lần nữa.

Rồi lại không thể không cắn răng nhịn xuống, buộc bản thân gắt gao nhắm chặt mắt lại không nhìn nàng. Càng không hề nghĩ đến xúc cảm mềm ấm truyền đến từ đầu ngón tay của nàng.

Nhưng Lý Tiện Ngư lại lăn lại đây.

Trong lúc ngủ mơ thiếu nữ giống như một con mèo con sợ lạnh, vâng theo bản thân đến gần chỗ có hơi ấm.

Nàng cuộn tròn chui vào trong lòng ngực của hắn, bàn tay trắng nõn ôm eo của hắn, lại ở trên người hắn tìm một chỗ thoải mái để ngủ.

Có lẽ là bởi vì ngủ quá ấm áp, Lý Tiện Ngư còn lấy mặt nhẹ nhàng cọ cọ ngực của hắn. Thân thể của Lâm Uyên đột nhiên trở nên cứng đờ.

Giống như có ngọn lửa nổi lên từ chỗ nàng chạm vào, đốt lửa vào trong đôi mắt phượng vốn dĩ lạnh lẽo của hắn. Hắn giơ tay ôm chặt Lý Tiện Ngư, ngón tay thon dài tiến đến thắt lưng bên hông của của nàng. Rồi khi sắp chạm vào thì lại mạnh mẽ nhịn xuống, cắn răng nhắc nhở nàng: “Công chúa nên thu liễm lại một chút.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK