Mục lục
Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tiện Ngư lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Nàng đi đến phòng tắm trong điện, rửa mặt bằng nước Lâm Uyên đã múc sẵn cho nàng, sau đó lại quay về trong tẩm điện và thay quần áo sau tấm bình phong san hô.

Ở trước mặt Lâm Uyên, nàng vẫn hơi rụt rè một chút, động tác cởi quần áo đặc biệt thong thả.

Mãi một lúc lâu sau, mới cởi áo ngủ mỏng manh trên người xuống.

Má nàng ửng đỏ, đưa lưng về phía Lâm Uyên và đem áo ngủ thay ra đưa cho hắn, duỗi tay chỉ áo lót bên người hắn, nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu: “Lâm Uyên, quần áo của ta."

Ánh mắt của Lâm Uyên hơi hơi dừng lại trên xương bướm mảnh khanh của nàng.

Tiếp theo rũ đôi mắt phượng có đáy mắt hơi u tối xuống, giúp nàng đưa một cái váy lưu tiên màu đỏ bạc có thêu hoa hải đường. Tà váy được may bằng chỉ bạc và dệt ra hoa văn sóng nước. Khi bước đi giống như hoa nở trên mây, thủy triều mùa xuân.

Lý Tiện Ngư chưa bao giờ nhìn thấy qua bộ quần áo này.

Nghĩ có lẽ là sau khi đến Dận Triều thì Lâm Uyên đã ra lệnh cho cung nhân Tư Y Ty suốt đêm gấp gáp chế tạo.

Nàng cầm quần áo trong tay, lại hơi do dự một chút: “Màu sắc có phải rực rỡ quá rồi không?”

Dù sao chuyến đi này của bọn họ là đi gặp mẫu hậu của Lâm Uyên.

Triệu Thái hậu của Dận Triều. Lâm Uyên không trả lời.

Hắn từ trong tay Lý Tiện Ngư một lần nữa cầm lấy cái váy lưu tiên, cúi người giúp Lý Tiện Ngư mặc vào: “Công chúa thường ngày mặc cái gì thì đi gặp mẫu hậu cứ mặc cái đó. Không sao hết.”

Lý Tiện Ngư cũng cúi người xuống, và cùng với hắn sửa lại tà váy phức tạp, nỗi lòng của nàng cũng phập phồng không ngừng giống như tà váy cuồn cuộn này.

“Lâm Uyên, mẫu hậu của chàng là người như thế nào?”

“Bà ấy.................. Sẽ thích ta sao?”

Ngón tay thon dài của Lâm Uyên giúp nàng sửa sang lại váy hơi ngừng lại.

Hắn nửa rũ mi mắt xuống: “Chiêu Chiêu, nàng từng thấy cảnh tượng chồn tuyết cắn thỏ con chưa?”

Lý Tiện Ngư gật đầu: “Ta đã gặp rồi.”

Nàng nói: “Lúc trước khi chồn tuyết của hoàng tỷ Ninh Ý cắn Tiểu Miên Hoa của ta, ta đang ở trong điện.”

Nàng nhớ rõ cái cảnh tượng kia, khi đó nàng đang trộm đọc thoại bản.

Khi chồn tuyết tiến vào nàng không phát hiện ra, thẳng đến khi Nguyệt Kiến sợ hãi kêu lên một tiếng nàng mới nhìn thấy được cảnh tượng kia.

Chồn tuyết cắn Tiểu Miên Hoa không bỏ, mặc dù các cung nhân nhanh chóng kéo ra nhưng trên đùi Tiểu Miên Hoa cũng đã chay máu, để lại hai dấu răng rất sâu. Ở chỗ Cố thái y tĩnh dưỡng rất lâu mới khỏi hẳn.

Bây giờ nhớ lại, vẫn khiến người nghĩ lại mà sợ.

Lâm Uyên gật đầu, nói ngắn gọn: “Công chúa chính là con thỏ kia.” Lý Tiện Ngư ngẩn ra, tiếp theo hơi ngạc nhiên lên tiếng.

“Ta là con thỏ, vậy mẫu hậu ——”

Chẳng phải là chồn tuyết cắn con thỏ sao?

Lâm Uyên không phủ nhận.

Hắn nói: “Khi thần không có ở trong hậu cung, công chúa không cần một mình đi bái kiến mẫu hậu."

Lý Tiện Ngư hơi lo lắng.

Nàng thử nhớ lại Triệu Thái hậu trên điển nghi phong hậu.

Các nàng không giao tiếp với nhau nhiều, nhưng trong ấn tượng của nàng thì Triệu Thái hậu giống như một nữ nhân rất đoan trang.

Hành vi thỏa đáng, thái độ ung dung thanh nhã. Cũng không hung ác giống như trong miêu tả của Lâm Uyên.

Lâm Uyên ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh hoa trong sáng của thiếu nữ.

Đôi mắt sạch sẽ giống như mặc ngọc được rửa qua nước suối, không dính bụi trần.

Lâm Uyên rũ mi mắt xuống, có lẽ cũng hiểu rõ là Lý Tiện Ngư cũng chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy.

Phi tần trong hậu cung Đại Nguyệt tuy rất nhiều nhưng mẫu phi của Lý Tiện Ngư thất sủng đã lâu, Điện Phi Hương của nàng cũng coi như là vùng đất yên bình không có bị lan đến.

Vì vậy, hắn không có ví dụ cụ thể để nêu ra. Ví dụ như Trần Tiệp Duy vào sung ái tới khiêu khích trong cung của Hoàng hậu, lại ở trên đường hồi cung ngã xuống từ trên kiệu liễn, bị hủy dung mạo. Ví dụ như Lý Chiêu Nghi dựa vào gia thế mới vào cung thì đã không đặt Hoàng hậu ở trong mắt, nơi chốn đối nghịch với Hoàng hậu, cuối cùng bởi vì bị một cơn bệnh nặng mà mất đi.

Ví dụ như Triệu Mỹ Nhân đang mang thai trong người, có ý định đoạt đích nên sai người hạ độc trong tách trà của hắn và Tạ Cảnh, cuối cùng chết đuối ở trong hồ hoa sen, một xác hai mạng.

Khi hắn còn nhỏ đã tận mắt nhìn thấy những người này hoàn chỉnh đi ra ngoài từ trong cung của mẫu hậu.

Vẻ mặt hoặc là đắc ý hoặc khinh thường hoặc treo nụ cười không che giấu được. Nhưng các nàng cũng chưa bao giờ có thể sống qua được một tháng, vì các loại chuyện bất ngờ mà chất tàn khốc ở trong cung.

Hắn nắm chặt bàn tay trắng nõn của Lý Tiện Ngư, đáy mắt hơi lạnh lẽo, từng câu từng chữ dặn dò nàng: “Khi không có thần ở đó. Mẫu hậu ban thưởng điểm tâm cho công chúa, công chúa không cần ăn. Ban thưởng trà cho công chúa, công chúa không cần uống. Ban thưởng đồ vật cho công chúa thì đặt sang một bên, thần trở về sẽ tự xem qua."

Lý Tiện Ngư hơi giật mình. Nàng giống như nghe ra được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Lâm Uyên.

Nàng nhỏ giọng hỏi: “Là mẫu hậu không thích ta sao?”

Nhưng... nàng thậm chí còn chưa chính thức gặp qua mẫu hậu của Lâm Uyên. Lâm Uyên giúp nàng mặc xong áo ngoài, dắt nàng đi đến trước bàn trang điểm: “Bản tính con người khác nhau.”

“Sẽ không có con chồn tuyết nào thật lòng thích một con thỏ.” Lý Tiện Ngư bị hắn đặt ngồi trên ghế hoa hồng trước bàn trang điểm, giương mắt nhìn về phía ảnh phản chiếu trong gương đồng.

Thiếu nữ trong gương tóc đen rũ tới eo, dáng người tỉnh tế. Gương mặt trắng nõn còn chưa trang điểm, mắt hạnh hơi tròn và trong sáng, thật đúng là hơi giống con thỏ trong miệng của Lâm Uyên.

Trái lại thiếu niên đứng phía sau nàng. Mặc dù là ở gương đồng thì cũng có biểu cảm lạnh lùng, mắt phượng lạnh lẽo.

Nhưng giờ phút này trong tay hắn đang cầm cây lược ngọc và chải mái tóc dài đang rũ sau thắt lưng của nàng. Lông mi xanh đen thản nhiên rũ xuống, mày kiếm hơi nhíu lại giống như hắn đang suy nghĩ không biết nên cột kiểu tóc gì cho nàng.

Hắn không giống như là chồn tuyết. Mà hơi giống con sói ăn thỏ con trong truyền thuyết.

Lý Tiện Ngư nhìn hắn trong gương, má lúm đồng tiền bên môi nhẹ nhàng hiện lên.

Giọng nói của nàng mềm mại: “Lâm Uyên, chàng không thích ta sao?

Lâm Uyên ngừng lại một lúc.

Tiếp theo hắn nói: “Thần là thần, mẫu hậu là mẫu hậu.”

Hắn dứt lời, không hề do dự nhanh chóng bắt đầu cột mái tóc dài của Lý Tiện Ngư lại, búi thành búi tóc bách hợp thường ngày nàng hay búi nhất, sau đó lấy một cây trâm ngọc hình chuồn chuồn cắm vào trong búi tóc.

Mày kiếm của Lâm Uyên hơi nhíu lại, lôi kéo nàng đứng dậy: “Đi thôi.”

Lý Tiện Ngư nhấc váy chạy chậm theo sau hắn, hơi vội vàng giải thích nói: “Từ từ, ta còn chưa trang điểm -”

Bàn tay to của Lâm Uyên đang nắm lấy tay của nàng lại không buông ra. Hắn không để nàng trở về trang điểm, chỉ lưu loát từ trên bàn trang điểm lấy một hộp son giấy dùng để nhấp môi đưa cho nàng.

Lý Tiện Ngư đành phải cầm lấy hộp son giấy, khi đang bước di thì vội vàng nhấp môi một cái.

TỈ lệ son giấy rất tốt. Chiếu vào giữa đôi môi đỏ lấp lánh của nàng, tươi sống như xuân.

Lâm Uyên liếc mắt nhìn một cái, mắt phượng hơi sâu thắm, bàn tay trắng nõn nắm tay nàng rất chặt.

Lý Tiện Ngư cất hộp son giấy vào túi tay áo, nhận thấy được hắn dùng sức thì cũng ngẩng mặt lên nhìn về phía hắn.

“Lâm Uyên?”

Lâm Uyên không hề do dự dừng bước chân lại.

Hắn cúi người, hôn lên cánh môi mềm mại vừa mới thoa son của nàng.

Lý Tiện Ngư hơi giật mình.

Chờ sau khi nàng hồi phục tỉnh thần lại, son giấy trên môi đã bị hắn ăn sạch Sẽ.

Nàng nhướng mày lên, nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đen tối của Lâm Uyên đang nhìn chăm chú vào nàng.

Giọng nói của hắn hơi khàn: “Chờ tới trong điện của mẫu hậu, không cần ở lâu. Thỉnh an xong thì lập tức rời đi. Nhớ kỹ chưa?”

Lý Tiện Ngư do dự hỏi: “Mẫu hậu thật sự dọa người đến như vậy sao?”

Ngón tay thon dài của Lâm Uyên nắm bàn tay trắng nõn của nàng siết chặt lại lần nữa. Hắn nói: “Không phải chuyện của mẫu hậu.”

Lý Tiện Ngư kinh ngạc khó hiểu: “Vậy là chuyện gì nha?"

Nàng lời còn chưa dứt, Lâm Uyên đã cúi người tiến gần đến bên tai nàng.

Hắn mở miệng, không nặng không nhẹ cắn một cái lên trên lỗ tai của nàng. Gương mặt của Lý Tiện Ngư đồ rần, nghe Lâm Uyên khan khàn mở miệng nói bên tai nàng.

“Là chuyện của thần và công chúa.”

Sau khi bái kiến mẫu hậu xong, bọn họ còn có chuyện còn quan trọng hơn phải làm.

Ở trong Điện Tĩnh An nằm ở phía đông hoàng cung, Lý Tiện Ngư nhìn thấy mẫu hậu của Lâm Uyên.

Hôm nay Triệu Thái Hậu mặc một bộ cung trang màu xanh ngọc, trang điểm thanh nhã, vẻ mặt bình thản.

Thấy Lý Tiện Ngư và Lâm Uyên đi vào thì dáng vẻ đoan trang tao nhã buông quyển sách đang cầm trong tay xuống, ra lệnh cho cung nhân bưng trà lên cho bọn họ.

Lý Tiện Ngư tiến lên hành lễ với bà, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế hoa hồng bên cạnh Lâm Uyên, duỗi tay cầm lấy tách trà cung nhân bưng lên. Đầu ngón tay còn chưa kịp chạm đến tách trà, Lâm Uyên không hề do dự lấy tách trà của nàng đi.

Hắn lạnh lùng nói: “Chiêu Chiêu không thích uống trà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK