Mục lục
Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lý Tiện Ngư tỉnh dậy lần nữa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã lặn xuống.

Ánh sáng tối tăm đen đỏ đan chéo của hoàng hôn xuyên thấu qua bức màn, lướt qua trên hai má đỏ nhạt của nàng, ấm áp giống như nước trong ao suối nước nóng.

Lý Tiện Ngư mờ mịt ngước mắt lên và muốn ngồi dậy từ trên giường.

Đầu ngón tay đặt trên giường đệm, cảm giác tê dại từ bốn phương tám hướng lập tức vọt tới.

Nàng cảm nhận được vòng eo của mình vừa mỏi vừa mềm, giống như sợi tơ liễu mùa xuân chỉ cần nhẹ nhàng động đậy một chút thì sẽ rất tê mỏi.

Đầu ngón tay của nàng hơi đặt trên mép giường, chạm vào đệm giường mềm mại, giống như đang chống trên một đống sợi bông trắng muốt chạm vào là tan ra, không có một chút sức lực nàng có thể mượn để đứng dậy.

Lý Tiện Ngư vừa thẹn thùng vừa khó hiểu với cảm giác xa lạ như vậy.

Khi nàng đang nghĩ có nên kêu thái y lại đây hay không, màn giường thêu hoa văn hình con rồng bị một đôi bàn tay to có khớp xương rõ ràng vén lên.

Lâm Uyên rũ mi mắt xuống trước màn giường, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên: “Chiêu Chiêu tỉnh?”

Lý Tiện Ngư ngước lông mi lên, trông thấy dung mạo thanh tuyệt của Lâm Uyên.

Hắn đã thay thường phục sạch sẽ, mái tóc đen được nửa cột lên bằng dây cột tóc. Cổ áo vẫn chưa cài lại mà là tùy ý mở rộng ra, dưới vạt áo mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh tỉnh xảo của thiếu niên. Nàng ở phía trên xương quai xanh của Lâm Uyên, thấy được một cái dấu răng đỏ thắm.

Dấu răng nàng lưu lại.

Hai má của Lý Tiện Ngư lập tức trở nên ửng đỏ.

Nàng giãy giụa ngồi dậy, lấy đầu ngón tay mềm mại kéo cổ áo của hắn lại, gương mặt đỏ rần hỏi hắn: “Lâm Uyên, chàng, tại sao chàng không ngăn cản ta một chút?”

Lâm Uyên giơ tay, nắm lấy bàn tay trắng nõn đang dừng trên cổ áo của hắn. Hắn cúi người xuống, đôi mắt phượng đen đậm kia rõ ràng phản chiếu ra bóng dáng của nàng: “Nếu công chúa muốn thì cắn thêm một cái nữa cũng không sao.”

Hai tai của Lý Tiện Ngư đều do bừng. Nàng nghiêng mặt đi, vội vàng buông đầu ngón tay xuống, một lần nữa chống ở trên giường và muốn mang giày đứng dậy.

Vòng eo khẽ nhúc nhích, cảm giác tê dại lại truyền đến lần nữa.

Lý Tiện Ngư đỡ giường miễn cưỡng ổn định thân hình, hơi đỏ mặt di chuyển về phía mép giường.

Lâm Uyên cười nhẹ một tiếng.

Hắn ngồi xuống trên mép giường, ôm thiếu nữ có hai má lúm đồng tiền đỏ ửng vào trong lòng ngực, giúp nàng xoa xoa nơi tê mỏi.

Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ run, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt trên ngực của hắn. Nhưng cuối cùng không đẩy hắn ra.

Một lúc sau, cảm giác bủn rủn hơi giảm bớt một chút. Lý Tiện Ngư cũng đứng dậy từ trong lòng ngực của hắn, đứng ở trước bức màn đưa mắt nhìn xung quanh. Nhìn trang trí trong điện, nơi này giống như là tẩm điện của Lâm Uyên.

Trên long án ở phía xa, còn đặt tấu chương hắn còn chưa phê duyệt xong.

Ánh mắt của Lý Tiện Ngư hơi ngừng lại.

Ngay sau đó, nàng giống như nhớ tới cái gì đó vội vàng từ nhặt áo ngoài trên sập gu mặc lên người.

Lâm Uyên cúi đầu, giúp nàng sửa lại dải lụa choàng ở khuỷu tay, giọng nói mang theo tiếng cười nhợt nhạt: “Công chúa vội vàng thay quần áo là muốn đi làm cái gì sao?”

“Quay trở lại Điện Phượng Tảo nha.”

Lý Tiện Ngư cài xong nút áo, giơ tay chỉ chỉ long an ở phía xa: “Dù sao chàng cũng còn có tấu chương muốn phê duyệt. Ta nên tránh đi.”

Nàng nói, muốn cất bước đi ra ngoài.

Lâm Uyên lại nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng.

Giọng nói của hắn rất thản nhiên: “Công chúa muốn tránh cái gì? Tấu chương hay là thần?”

Hai má của Lý Tiện Ngư nóng bỏng, hơi không dám ngước mắt lên nhìn hắn. Nàng ấp úng nói: “Người khác, người khác không phải đều nói hậu cung không được tham gia vào chính sự sao?”

Lâm Uyên không để bụng. Hắn bế Lý Tiện Ngư lên, sau khi mang nàng đi đến sau long án thì làm nàng ngồi trong lòng ngực của hắn.

Môi mỏng của hắn cọ qua bên tai nàng, mang đến hơi thở nóng hổi: “Công chúa cần gì phải để ý đến lời nói của những người đó?” Hai tai của Lý Tiện Ngư do ửng. Nàng né tránh vào trong lòng ngực của hắn: “Ta đã biết, chàng, chàng nhanh chóng tiếp tục phê duyệt tấu chương đi, đừng làm chậm trễ quốc sự.”

Lâm Uyên nói: “Sẽ không.”

Hắn làm trò trước mặt Lý Tiện Ngư mở ra một quyển tấu chương còn chưa phê duyệt xong.

Ánh mắt của Lý Tiện Ngư không dám nhìn quyển tấu chương kia.

Ánh mắt của nàng hơi xoay chuyển, chú ý đến hai ngọn đèn đặt trên long án. Một cái đèn lụa xanh, một cái đèn hoa sen.

Đúng là đồ vật nàng đưa cho Lâm Uyên khi còn ở Đại Nguyệt.

Nàng từng cho rằng cái đèn lụa xanh kia đã làm mất trong cuộc náo loạn ở Nguyệt Kinh Thành, không nghĩ tới nó được Lâm Uyên hoàn hảo mang về Dận Triều.

Đặt trên long án mỗi ngày hắn làm việc.

Nàng hơi ngẩn người một chút, đến nỗi Lâm Uyên gọi nàng, nàng cũng không hề nghe thấy.

Vẫn là Lâm Uyên hôn lên trên cánh môi của nàng, nàng mới đỏ mặt phục hồi tỉnh thần lại.

“Lâm Uyên, chàng không phải đang phê duyệt tấu chương sao?”

Lâm Uyên lướt mắt nhìn tấu chương đặt trên bàn, sau đó mắt phượng nhìn nàng một cái thật sâu: “Công chúa không muốn cùng xem với thần sao?”

Lý Tiện Ngư lắc đầu: “Ta xem không hiểu.”

Đại Nguyệt chưa bao giờ từng có trường hợp công chúa tham gia vào chính sự. Nàng ở trong thâm cung cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua chính sự, cũng chưa bao giờ có người dạy cho nàng.

Mặc dù làm nàng xem thì hơn phân nửa cũng giống như mây mù trên núi Lư Sơn, cũng không thể hiểu được nó muốn nói cái gì.

Lâm Uyên rũ mi mắt xuống, lật quyển tấu chương trong tay đến trang đầu tiên: “Thần có thể giải thích cho công chúa nghe.”

Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, giống như dần dần hiểu được.

Mày đẹp của nàng hơi cong, mềm nhẹ hỏi: “Lâm Uyên, chàng muốn ta ở bên cạnh chàng sao?”

Mặc dù là khi đang phê duyệt tấu chương.

Ngón tay thon dài của Lâm Uyên hơi ngừng lại, trên mặt hình như có một chút không được tự nhiên, nhưng hắn không phủ nhận.

Lý Tiện Ngư càng thêm tò mò. Nàng cách gần chút, lông mi mềm mại gần gũi lướt qua khuôn mặt giống như hàn ngọc của hắn.

“Tại sao vậy?”

Lâm Uyên nghiêng đầu nhìn nàng: “Công chúa muốn biết sao?”

Lý Tiện Ngư gật đầu. Lâm Uyên lại không nói lời nào, chỉ đem tấu chương trên tay đặt lên trên bàn và hơi rũ mi mắt xuống.

Lý Tiện Ngư nhìn xung quanh trái phải.

Thấy trong điện không có cung nhân canh gác, lúc này mới bám vào bờ vai của hắn rồi ngẩng mặt lên, mổ nhẹ một cái lên trên môi mỏng của hắn.

Nàng giãn mày ra: “Lâm Uyên, bây giờ chàng có thể nói cho ta biết sao.” Lâm Uyên nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng, cười khẽ một tiếng: “Có lẽ là làm ảnh vệ lâu lắm rồi.”

“Đã thành thói quen một tấc cũng không rời công chúa được.”

Lý Tiện Ngư hơi giật mình.

Nàng nhẹ nhàng nhướng mày lên, nhìn thấy ý cười thản nhiên trải đầy khắp đáy mắt lạnh băng của thiếu niên.

Giống như băng tuyết tan chảy khi mùa xuân tới.

Lý Tiện Ngư mỉm cười. Nàng cũng không từ chối, ngoan ngoãn ngồi xong trong lòng ngực của Lâm Uyên, nghe hắn kể cho nàng nghe chuyện được viết trên tấu chương.

Khác với nàng nghĩ. Tính tình của Lâm Uyên lạnh nhạt. Nhưng khi dạy dỗ người khác hoặc là dạy cho nàng cũng coi như là vô cùng kiên nhẫn. Đáng tiếc, nàng không phải là một học sinh tốt.

Chuyện trên tấu chương đối với nàng mà nói thì vừa quá mức xa lạ vừa khó hiểu.

Nàng cũng không hề biết gì ve Quận Châu của Dan Triều, một ít chức quan nhỏ cũng không thể phân biệt rõ ràng.

Lại càng không biết bản tính của bọn quan viên. Không biết tấu chương của ai có thể tin tưởng hoàn toàn, tấu chương của ai lại chỉ có thể tin một nửa.

Nàng bắt đầu nghe từ khi chân trời có mây đỏ đến khi màn đêm nặng nề giáng xuống.

Cuối cùng cũng không nắm bắt được trọng điểm. Bởi vậy, tấu chương trên long án phê duyệt cũng đặc biệt thong thả.

Lý Tiện Ngư hơi thẹn thùng, chủ động lựa chọn từ bỏ: “Ta nghe đến mức hơi mệt mỏi rồi. Không muốn học nữa đâu.” Nàng suy nghĩ một lúc, lại nói: “Ta ngồi bên cạnh mài mực cho chàng đi. Vẫn luôn ở bên cạnh chàng, cho đến khi phê duyệt xong tấu chương.”

Lâm Uyên không miễn cưỡng.

Hắn một lần nữa dọn một cái ghế bành lại đây, rồi đặt nàng lên trên ghế bành: “Khi nào công chúa có hứng thú thì có thể tùy lúc nói cho thần biết.”

Lý Tiện Ngư gật đầu, vén tay áo lên và giúp hắn mài mực.

Sau khi không cần giải thích cho nàng nghe, tốc độ phê duyệt tấu chương của Lâm Uyên nhanh hơn lúc trước rất nhiều.

Lý Tiện Ngư đang mài nghiên mực khẽ liếc mắt nhìn hắn rất nhiều lần. Thấy biểu cảm của hắn chuyên chú, nét chữ như chim nhạn.

Rõ ràng hắn cũng chấp chính không được bao lâu, nhưng khi xử lý chính sự lại quen thuộc như vậy.

Trông không hề khiến người khác cảm thấy lo lắng chút nào.

Lý Tiện Ngư cũng dần dần yên lòng, chỉ yên lặng ở bên cạnh hắn.

Khi ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào trên bậc cửa sổ, khi Lý Tiện Ngư dần dần cảm thấy hơi buồn ngủ thì cuối cùng Lâm Uyên cũng đặt bút xuống.

Tấu chương trên long án cũng bị hắn xếp sang một bên, chờ khi bình minh thì sẽ được thái giám đưa ra khỏi cung cấm và giao đến trong tay các vị quan viên.

Lý Tiện Ngư đứng dậy từ trên ghế bành, xoa xoa vòng eo ngồi có hơi bủn rủn và ngước mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Bóng đêm sâu thẳm, giống như lại đến giờ đi ngủ.

Ngày mai Lâm Uyên còn phải lâm triều, cũng không thể tiếp tục chậm trễ nên nàng lập tức ra lệnh cho các cung nhân mang bữa tối vào. Lý Tiện Ngư dùng bữa tối cùng với hắn, lại rửa mặt ở trong phòng tắm Điện Thừa Càn.

Nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, đang muốn dùng cây trâm ngọc quấn mái tóc đen lên rồi quay trở lại Điện Phượng Tảo của nàng. Còn chưa giơ tay lên, lại bị Lâm Uyên ôm chặt từ phía sau.

Hắn đặt cằm lên trên vai nàng, hơi nóng giữa môi răng dừng ở trên cổ của nàng, mang theo cảm giác hơi ngứa.

Hắn nhỏ giọng hỏi: “Công chúa ở chỗ này không quen sao?”

Gương mặt của Lý Tiện Ngư đỏ lên: “Nhưng, nơi này là tẩm cung của chàng.” Tẩm cung của hoàng đế không được để cho người khác ngủ lại. Cho dù là Đại Nguyệt hay vẫn là Dận Triều, đều có quy củ giống nhau.

Mặc dù có người tới tẩm cung của đế vương, cũng không cho phép ở lại qua đêm, chưa đến canh ba thì phải bị cung nhân tiễn đi.

Nàng “ mệt nhọc? cả ngày, bây giờ vòng eo vẫn còn mỏi nhừ, nàng cũng không muốn nửa đêm bị người kêu dậy rồi lại gian nan di chuyển đi về Điện Phượng Tảo của nàng đâu.

Lâm Uyên cúi đầu hôn lên trên vành tai của nàng.

Giọng nói của hắn trầm thấp, mang theo tiếng cười thản nhiên, nhưng ngụ ý lại không cho người khác xen vào.

“Công chúa không cần để ý tới người khác.”

“Lục cung này đều là của công chúa. Công chúa muốn ở nơi nào thì cứ ở nơi đó.”

Sẽ không có người và cũng không có ai dám quấy rầy. Hắn vừa mới nói xong, thì bế Lý Tiện Ngư đang ngồi trước bàn trang điểm lên và đi về phía long sàng.

Bức màn treo trước giường rơi trên vai hắn, giống như nước chảy lướt qua gương mặt nàng.

Gương mặt của Lý Tiện Ngư càng nóng. Khi Lâm Uyên đặt nàng lên trên giường gấm, thì nàng vội vàng giơ tay lên và chống lại ngực của hắn.

“Đừng.” Nàng đỏ mặt nói, giọng nói mềm mại thương lượng với hắn: “Chúng ta nghỉ ngơi hai ngày được không? Ta cũng chưa đi dạo tham quan hoàng cung của Dận Triều đâu.”

Lý Tiện Ngư nói, kéo tay của hắn qua và đặt trên vòng eo mềm đến mức không có sức lực của nàng.

Hàm răng của nàng khẽ cắn môi đỏ, ngước một đôi mắt hạnh hoa sóng nước mênh mông nhìn về phía hắn.

Giống như đang hờn dỗi cũng giống như đang xin tha.

Bây giờ vòng eo của nàng vẫn còn mềm nhữn.

Nếu tối nay lại tiếp tục chiều theo ý hắn, ngày mai chắc nàng cũng không thể ngồi dậy được.

Mắt phượng của Lâm Uyên hơi sâu thẳm. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nằm xuống bên cạnh Lý Tiện Ngư, cố gắng kiềm chế ôm chặt nàng vào trong lòng ngực.

Hắn đặt cằm lên trên cổ của nàng, giọng nói hơi khàn khàn.

“Vậy nghỉ ngơi hai ngày.”

.... Chỉ hai ngày mà thôi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK