Mục lục
Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đình bát giác yên tĩnh, chỉ có tiếng gió gào thét thổi qua. Đình ở trên mặt nước, trong đình lại không đốt chậu than.

Gió đêm thổi, vô cùng lạnh lẽo.

Lâm Uyên cởi áo choàng trên người hắn xuống phủ lên người Lý Tiện Ngư, bình tĩnh nói: “Thần sẽ ở đây cùng công chúa.”

Giọng nói hắn trầm thấp êm tai, trong đêm đông lạnh giá như vậy, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.

Lý Tiện Ngư quay lưng về phía hắn, chậm rãi buông lỏng đôi tay trắng nõn ôm đầu gối, hơi xoay người lại, ngước mắt nhìn hắn.

Thiếu niên vẫn là bộ dáng khi mới gặp. Mày kiếm đen như mực, ánh mắt như sao sáng. Dáng người cao lớn như thanh trường kiếm trong tay, mà ngón tay cầm kiếm thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng.

Nàng khẽ chớp mi, mơ màng nhớ tới rất nhiều chuyện.

Nhớ tới Lâm Uyên thêu túi tiền cho nàng, cùng nàng chơi bắt mèo, dẫn theo nàng đi ra ngoài ban đêm, nắm chặt tay nàng ở Minh Nguyệt Dạ, nói với nàng không cần sợ hãi.

Nhưng mà... những điều này cuối cùng cũng sẽ qua đi.

Cuộc hôn nhân xa vạn dặm này.

Cho dù nàng biến thành con bướm cũng không thể bay trở lại.

Chóp mũi Lý Tiện Ngư hơi cay, lại không tiếp tục rơi lệ. Nàng nghĩ, nếu đây là lần cuối cùng nàng nhìn thấy Lâm Uyên, vậy ít nhất nên lưu lại một hồi ức vui vẻ. Tựa như ngày mới gặp, vui vẻ giống như khi hắn đáp ứng hồi cung cùng nàng, làm ảnh vệ của nàng.

Lý Tiện Ngư nghĩ như vậy, nàng xoay người, bám vào bờ vai của hắn, nửa đứng dậy từ hiên đình.

Nàng nửa quỳ nửa ngồi ở hiên đình, đôi tay vòng qua cổ hắn, nhìn đôi mắt hắn. Đây là lần đầu tiên Lý Tiện Ngư nhìn hắn từ trên cao gần như vậy.

Mặt nước long lanh phần chiếu ánh trăng sáng trên bầu trời, Lý Tiện Ngư càng cảm thấy đôi mắt hắn rất đẹp.

Hình dạng tốt đẹp, đuôi mắt thon dài, con ngươi đen đặc như bóng đêm, rồi lại phản chiếu rõ ràng ảnh ngược của nàng.

Như hồ nước ngày nắng, bầu trời ngày mưa.

Giữa tiếng tim đập thình thịch, Lý Tiện Ngư lặng lẽ cúi đầu, hôn lên đôi mắt hắn, ánh trăng băng giá, sóng nước tỏa sáng, mà đôi mắt hạnh của nàng hơi cong lên, cùng với ánh trăng sáng phản chiếu dưới hồ, nàng cười rạng rỡ với hắn.

“Lâm Uyên, ta rất thích ngươi.”

Trong đình bát giác, tiếng gió yên tĩnh. Lý Tiện Ngư được bọc trong chiếc áo choàng rộng lớn của Lâm, đôi tay vẫn ôm cổ hắn, nhìn hắn đầy mong đợi.

Ý cười hài hòa vui vẻ, má lúm đồng tiền nhợt nhạt, như là đang chờ hắn đáp lại.

Nàng ngây thơ và thuần khiết như vậy, tựa như con cá do vẫy đuôi trong hồ, bơi qua bơi lại trong hồ nước mùa đông. Hoàn toàn không biết mình đã tạo nên sóng gió động trời gì trong lòng bình tĩnh của thiếu niên.

Ánh mắt Lâm Uyên như đêm đen, nghe được sợi dây lý trí trong lòng cuối cùng đứt la. Bất luận trả lời gì vào lúc này đều rất tầm thường. Hắn không hé môi mà giơ tay nắm chặt đôi tay mảnh khảnh của nàng.

Sau đó, không chút do dự tiến gần về phía nàng.

Lý Tiện Ngư không có phòng bị, đôi tay trắng nõn đang ôm cổ hắn trượt xuống, thân thể say rượu vốn đã không ổn định ngã về phía sau.

Nàng mở miệng muốn kêu ra tiếng.

Nhưng đau đớn trong dự kiến lại chưa truyền đến.

Lâm Uyên một tay bảo vệ gáy nàng, tay phải vốn cầm kiếm lại buông ra, đỡ sống lưng đơn bạc của nàng. Để cho nàng ngã ngồi một cách nguy hiểm trên hiên đình bát giác, lót sau lưng nàng chiếc áo choàng dày và mềm mại của mình, sống lưng đơn bạc của nàng chỉ cách cây cột rắn chắc chỉ có khoảng cách nửa tấc.

Lý Tiện Ngư khẽ rõ lông mi, đôi môi đỏ thắm hé mở, còn chưa hoàn hồn từ trong biến cố này, hương thơm mát lạnh đã tới gần nàng.

Thiếu niên cúi đầu hôn lên đôi môi đang hé mở của nàng.

Nu hôn bất ngờ xảy ra như giông tố trong đêm hè, nó đến mạnh và dày đặc như một tấm lưới bao vây nàng ở trong đó. Mắt hạnh Lý Tiện Ngư hơi mở, tất cả suy nghĩ dường như bị kéo đi ngay lập tức.

Thiếu niên hôn không hề có kết cấu, lại rất cuồng nhiệt.

Hắn hoàn toàn theo bản năng của bản thân, hung hăng hôn cánh môi đỏ thẫm của nàng, khẽ cắn môi nàng, trằn trọc đảo qua cánh môi đỏ thắm của nàng như tìm kiếm sơ hở trí mạng của con mồi.

Răng môi giao triền, Lý Tiện Ngư thiếu dưỡng khí mà ngửa đầu. Cảm nhận được xúc cảm tê dại ngày càng dữ dội từ cánh môi lan tràn xuống ngực. Nàng chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy, không biết nên đáp lại như thế nào, mà sau khi say thân mình lại mềm mại vô lực như vậy, vòng eo hơi khuyu xuống, lưng khẽ chạm vào cây cột màu đỏ phía sau.

Cảm giác mát lạnh truyền từ lưng đến, còn chưa kịp hòa tan nóng bỏng giữa hai môi, hắn buông bàn tay đang gắt gao chế trụ cổ nàng, khi dừng ở sống lưng nàng đột nhiên siết chặt, không cho nàng trốn thoát.

Hắn nhắm mắt che đi bóng tối ở đáy mắt, càng hôn sâu thêm.

Hắn khẽ cạy hàm răng nàng ra, xâm nhập vào đôi môi đỏ đang hé mở của thiếu nữ, theo bản năng đòi hồi nàng càng nhiều thêm.

Hai má Lý Tiện Ngư càng đỏ ửng, mắt hạnh long lanh ánh nước. Nàng hoàn toàn bị đánh bại trong nụ hôn mãnh liệt này.

Tim đập hỗn loạn, hô hấp dồn dập, sắc mặt càng lúc càng hồng, dần dần bị đoạt lấy đến không thể thở dốc. Cho đến nàng thật sự không thể thở được nữa, Lâm Uyên mới ngẩng đầu lên buông tha cho nàng.

Hắn nới lỏng cánh tay vòng sau cổ nàng, ngược lại gắt gao ôm chặt nàng vào trong ngực.

Lý Tiện Ngư dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, cách một lớp y phục mỏng, nghe thấy tiếng tim đập dồn dập và mạnh mẽ của hắn.

Nàng rũ mi xuống, hơi thở dốc, chiếc áo choàng trên người không chịu được chậm rãi rơi khỏi vai nàng.

Đôi mắt Lâm Uyên vốn đen đặc càng thêm đen tối, đôi tay đỡ sống lưng nàng di chuyển lên trên, cảm nhận được xương bướm tỉnh xảo của thiếu nữ phập phồng theo hô hấp hỗn loạn của nàng, như sắp nở rộ trong lòng bàn tay hắn. Hắn càng dùng sức ôm chặt nàng, cằm để ở trên vai nàng, giọng nói khàn khàn nhỏ giọng lặp lại tên nàng, như là để bình ổn lại dục niệm còn đang dang dở. Lý Tiện Ngư chôn khuôn mặt nhỏ trong khuỷu tay hắn, nhẹ nhàng đáp lại hắn trong bóng đêm.

“Lâm Uyên.”

Nàng nghĩ, như vậy hẳn là thích đi. Giống như trong thoại bản nói vậy, thích một người thì hôn đôi mắt hắn, hắn sẽ đáp lại ngươi.

Đôi môi đỏ thẫm của nàng khẽ nhếch lên, đôi má lúm đồng tiền cũng tràn đầy ý cười, nồng như rượu ngọt.

Nàng khẽ nâng tay, ôm vòng eo nhỏ của Lâm Uyên, cảm thụ được hơi ấm trên người hắn, cảm thụ được tình cảm của hắn, sự đáp lại của hắn. Mà cảm giác say rượu hoa quế kia lặng lẽ bắt đầu dâng lên.

Giọng nói khàn khàn của thiếu niên làm mờ di ánh sáng rực rỡ trên bầu trời và mặt nước bên cạnh.

Lý Tiện Ngư cụp mi xuống, nặng nề ngủ ở trong lòng ngực hắn.



Trăng bạc và sương giá chiếu vào tẩm điện chưa thắp đèn, tạo ra những cái bóng lắc lư trên nền gạch trắng bằng đá cẩm thạch sạch sẽ.

Lâm Uyên ôm thiếu nữ đang ngủ say trong lòng ngực đặt ở trên giường gấm, ngón tay thon dài từ cổ áo nàng di chuyển xuống, thay nàng cởi áo choàng nhung thật dày trên người đặt ở trên ghế sập. Lại kéo chăn gấm qua, bọc nàng vào trong, chậm rãi chèn các góc chăn.

Lý Tiện Ngư chìm sâu vào giấc ngủ say.

Khi chăn gấm dày nặng dừng ở trên người nàng, hàng mi cũng chỉ khẽ lay động, cũng không tỉnh dậy.

Lâm Uyên chăm chú nhìn nàng. Từ hàng mi rũ xuống đến gò má ửng hồng, đến đôi môi trở nên tươi tắn sau khi được hôn của nàng. Hắn bất giác giơ tay lên, khẽ chạm vào cánh môi nàng. Xúc cảm mềm mại truyền từ đầu ngón tay đến, làm hơi thở quyến rũ cuộn lại, làm hô hấp hắn trở lên dày đặc.

Hắn buông thõng bàn tay xuống, theo bản năng dừng lại ở khuy áo trên cổ Lý Tiện Ngư, rồi lại cưỡng bách bản thân thu tay lại, nghiêng mặt đi không tiếp tục nhìn nàng nữa, cho đến khi hô hấp hỗn loạn bình phục trở lại.

Hắn không tiếp tục trở lại xà ngang, mà cứ ngồi ở bên cạnh giường Lý Tiện Ngư như vậy, nghe tiếng hít thở lúc nông lúc sâu của nàng, an tĩnh chờ nàng tỉnh lại.

Đêm dài và im lặng.

Hắn khẽ nhắm mắt lại, như thể nhớ lại chuyện thương nghị ban ngày với Hầu Văn Bách.

Kỳ thật, việc của Hô Diễn còn có một phương thức xử trí khác.

Hắn có thể cho Hầu Văn Bách tìm một mật thám giỏi ngụy trang lấy danh nghĩa sứ thần Dận triều vào kinh, lấy danh nghĩa hắn, đoạt người với Hô Diễn. Nhưng, như vậy cũng không sáng suốt.

Một khi bị phát hiện, chỉ dựa vào mật thám và tử sĩ lưu tại gần Nguyệt Kinh thì rất khó rút lui toàn thân.

Hơn nữa, tin tức sứ thần Dan triều đến Nguyệt Kinh Thành không thể che giấu. Còn một số mật thám không phải của hắn biết được, nhất định sẽ vội vàng gửi tin tức tình báo tới kinh đô Dận triều. Đến lúc đó, hoàng huynh hắn và toàn bộ hoàng thất Dận triều sẽ biết tin tức hắn còn sống.

Có thể nói là rút dây động rừng, vô cùng phiền phức.

Hắn siết chặt tay, cầm trường kiếm bên hông, muốn nhờ khí lạnh trên kiếm muốn áp chế xúc động này xuống. Trường kiếm nghiêng, tua kiếm treo trên chuôi kiếm khẽ lướt qua mu bàn tay hắn. Xúc cảm mềm mại và hơi lạnh, như là nụ hôn chuồn chuồn nước mà thiếu nữ đặt lên đôi mắt hắn.

Hô hấp Lâm Uyên ngừng lại. Hắn không nhịn được tiếp tục quay đầu lại, nhìn về phía thiếu nữ trên giường gấm.

Lý Tiện Ngư vẫn yên tĩnh ngủ như cũ. Lông mi rũ xuống, hai má ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ không trang điểm, trắng nõn, mềm mại. Vẫn thanh thuần và ngây thơ như khi mới gặp, là viên đá hồng ngọc quý báu nhất Đại Nguyệt.

Hắn nâng tay lên rồi lại buông xuống, cưỡng bách mình nhắm chặt mắt không tiếp tục nhìn nàng, lại vẫn không kìm nổi suy nghĩ mãnh liệt trong lòng.

Hắn nhớ tới chuyện ở Minh Nguyệt Dạ lúc trước. Bao nhiêu lần ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng hắn vẫn sống sót. Việc này dù nguy hiểm đến đâu, cũng không nguy hiểm bằng như lúc trước hắn tay không đối mặt với năm con sói xám đói bụng ba ngày ba đêm ở đấu thú trường. Nhưng lý trí nói cho hắn biết, tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.

Kế hoạch tồi tệ nhất, là hắn dẫn theo Lý Tiện Ngư một đường giết chóc chạy ra khỏi lãnh thổ Đại Nguyệt.

Ngay khi bước vào lãnh thổ Dận triều lại bị tử sĩ của Tạ Cảnh phục kích, một đường đuổi giết cho đến hoàng thành Dận triều.

Nếu là bình thường, hắn sẽ không chút do dự mà lựa chọn kế hoạch ổn thỏa nhất.

Nhưng hôm nay, hắn lại do dự.

Giả chết mang đi, giống như đang đào hôn. Cho dù là đến hoàng thất Dận triều cũng khó có thể che giấu tin tức. Đến lúc đó cho dù có hạ lệnh nghiêm khắc, không cho người nghị luận việc này. Nhưng miệng là của mọi người, cho dù không bàn tán trước mặt thì cũng sẽ chỉ trích sau lưng.

Mà Lý Tiện Ngư vốn không cần phải gánh chịu những lời đồn đãi vớ vẩn đó. Hắn nghĩ, nếu có thể, hắn muốn lấy danh nghĩa của Dận triều, lấy danh nghĩa của hắn, đường đường chính chính cầu thú với Đại Nguyệt.

Không phải hòa thân.

Mà là hắn, Thất hoàng tử của Dận triều, Tạ Uyên, lấy quốc lễ cầu thú công chúa Gia Ninh của Đại Nguyệt, Lý Tiện Ngư.

Suy nghĩ của hắn đã định, lại không do dự nữa. Hắn lại mở to mắt, nhìn thiếu nữ đang ngủ trên giường gấm.

Hắn buông thõng bàn tay thon dài xuống, nhẹ nhàng nâng bàn tay trắng nõn của nàng còn ở bên ngoài chăn gấm, đan chặt mười ngón tay với nàng.

Hắn quyết định, chờ ngày mai trời sáng, Lý Tiện Ngư tỉnh dậy. Hắn sẽ nói cho nàng sự thật. Sau đó hắn sẽ hỏi nàng, hỏi xem nàng có nguyện ý đến Dận triều với hắn hay không.

Có nguyện ý —— gả cho hắn hay không?

Trong đêm khuya, vành tai thiếu niên có một vệt màu hồng nhạt.

Hắn hơi nghiêng mặt, nhìn về phía bóng đêm tĩnh mịch ngoài cửa sổ, hàng mi đen chậm rãi buông xuống, che đi cảm xúc phức tạp trong lòng.

Tối nay, hắn không uống rượu mà vẫn luôn đắm chìm trong sự tỉnh táo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK