Mục lục
Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Uyên?

Lý Tiện Ngư nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. 

Nàng nói dối: “Hôm nay tới trong phủ hoàng thúc dự tiệc. Ta không dẫn theo ảnh vệ, chỉ để hắn ở lại trong cung chờ ta.”

Ánh mắt ảnh vệ đột nhiên sắc bén, giơ tay làm một tư thế xin mời với nàng: “Phụng lệnh Nhiếp Chính Vương, mời công chúa ngủ lại trong phủ!”

Trước sau Lý Tiện Ngư đều là ảnh vệ, tiến lùi đều không được, muốn mở miệng gọi người.

Nhóm ảnh vệ bên cạnh liếc nhau, tiến lên phía trước. Ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, có giọng nói nam tử truyền đến.

“Có chuyện gì mà lại muốn giữ hoàng muội của Cô lại?” Giọng nói ôn hòa, lại đầy uy lực.

Mọi người quay đầu lại. Thấy trữ quân tương lai của Đại Nguyệt mặc áo bào màu trắng và đeo ngọc quan, bước đến trong đêm tối.

Nhóm ảnh vệ sửng sốt, đồng loạt hành lễ: “Điện hạ.”

Ảnh vệ đứng đầu tiến lên bẩm báo: “Điện hạ, ảnh vệ bên cạnh công chúa lấy đi đồ vật trong phủ. Thuộc hạ phụng mệnh bắt người.”

Hô hấp Lý Tiện Ngư dừng lại. Nàng nghĩ, nghe bọn hắn nói, Lâm Uyên tựa hồ thật sự tìm được chứng cứ hoàng thúc liên kết với Minh Nguyệt Dạ.

Hoàng thúc nàng vậy mà lại để một nơi coi mạng người như cỏ rác như vậy tồn tại sao?

Đầu óc nàng rối bời. Mà Lý Yến chậm rãi nói: “Nếu thật là như thế. Các ngươi tập trung đi bắt tên ảnh vệ này. Nếu sau khi bắt được, nếu thẩm vấn ra chuyện thì xử trí công bằng theo luật lệ Đại Nguyệt.”

Hắn nhíu mày: “Chứ không phải bao vây quanh hoàng muội của Cô.”

Ảnh vệ do dự, tựa hồ còn muốn nói cái gì. Lý Yến lại quyết định. Hắn nói: “Đại Nguyệt chưa bao giờ có chuyện ảnh vệ phạm sai lầm mà lại có quy củ giam giữ công chúa.”

Nhóm ảnh vệ hai mặt nhìn nhau, không biết trả lời như thế nào. Lý Yến cũng không làm bọn họ khó xử, chỉ nghiêng đầu khẽ cười với Lý Tiện Ngư: “Tiểu cửu, hồi cung thôi.”

Đôi mắt hạnh của Lý Tiện Ngư mắt hạnh trong veo, ngoan ngoãn gật đầu. Nhóm ảnh vệ kiêng kị Đông Cung, cuối cùng không tiếp tục cản nàng.

Nàng đi theo Lý Yến ra khỏi phủ Nhiếp Chính Vương, một đường lên xe trở về Điện Phi Hương, thấy bóng đêm bao trùm vương phủ, nàng dần dần bình tĩnh lại.

Nàng hành lễ với Lý Yến, thành khẩn nói lời cảm tạ hắn: “Đa tạ hoàng huynh giải vây thay Gia Ninh.”

Lý Yến lại duỗi tay xoa xoa mi tâm, cho người hầu bên cạnh lui xuống, có chút đau đầu hỏi: “Tiểu cửu, ảnh vệ của muội lại làm chuyện gì vậy?”

Lý Tiện Ngư có chút chột dạ. Nàng nói đúng sự thật: “Gia Ninh cũng không rõ lắm.”

Nàng dừng lại một chút, lại nhẹ giọng nói: “Nhưng Gia Ninh cảm thấy, hắn làm như vậy nhất định là có lý do của mình.”

Lý Yến khẽ thở dài một tiếng, càng cảm thấy đau đầu hơn. Cuối cùng, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ lắc đầu, để ảnh vệ bên người đánh xe, tự mình đưa Lý Tiện Ngư hồi cung.

*

Sau buổi yến tiệc sinh nhật, Lý Tiện Ngư giam mình ở Điện Phi Hương suốt ba ngày. Chờ đợi từ mơ hồ bất an đến lo lắng sốt ruột.

Cuối cùng vào buổi tối ngày thứ ba, nàng rốt cuộc không chờ được. Tìm bộ y phục cung nữ ở đáy hòm cùng hộp phấn nghệ, muốn đến Đông Cung cầu xin hoàng huynh, nhờ hắn sai người âm thầm tìm tung tích Lâm Uyên.

Nàng sợ Lâm Uyên thật sự rơi vào trong tay hoàng thúc.

Buổi yến tiệc ngày ấy, nhóm ảnh vệ hành động khác thường như vậy càng nàng cảm thấy Lâm Uyên nhất định đã phát hiện ra bí mật nghiêm trọng nào đó. 

Nếu thật sự bị hoàng thúc tìm được hắn trước, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

Nàng nghĩ như vậy, càng vội vàng cởi cúc áo, muốn nhanh chóng thay đổi y phục cung nữ để rời cung trước khi mặt trời lặn.

Khi mới cởi được hai khuy áo thì nghe thấy tiếng động rất nhỏ bên ngoài rèm gấm chỗ cửa sổ. Thiếu niên mấy ngày không thấy đang mở cửa đi vào. 

Lý Tiện Ngư sửng sốt, đôi mắt hạnh tràn đầy lo lắng bỗng sáng lên.

Nàng nâng váy chạy chậm tới: “Lâm Uyên, cuối cùng ngươi đã trở lại. Mấy ngày nay ngươi đã đi nơi nào, hoàng thúc hắn ——”

Nàng còn chưa dứt lời, giọng nói lại đột nhiên dừng lại.

Nàng ngửi thấy mùi máu tanh nồng.

Lâm Uyên cũng đã đứng ở trước người nàng, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Công chúa.”

Lý Tiện Ngư ngước mắt lên.

Ban ngày trời mưa to tới hoàng hôn mới ngừng lại.

Thiếu niên trước mặt ôm trong lòng ngực hộp gỗ trầm hương rộng khoảng ba thước, áo bào đen ướt đẫm, mái tóc đen có chút chật vật có vài sợi xõa ra, máu tươi nhỏ giọt theo từng bước chân của hắn, hòa cùng với nước mưa còn đọng trên mặt đất thành màu đỏ loãng, để lại vết tích trên nền gạch trắng, thành một hàng máu ghê người. 

Mặc dù đã sớm đoán được Lâm Uyên sẽ mang vết thương trở về, nhưng chờ thật sự nhìn thấy bộ dáng hắn cả người đầy máu, hô hấp Lý Tiện Ngư vẫn đột nhiên ngừng lại.

Nàng khẽ cắn cánh môi, kìm lại nước mắt, xoay người muốn đi gọi Nguyệt Kiến.

“Lâm Uyên, ngươi chậm đã, ta đi gọi Nguyệt Kiến mời thái y tới.”

Lời còn chưa dứt, Lâm Uyên đã giơ tay, cầm thật chặt cổ tay của nàng.

“Đừng đi.”

Hắn mở miệng giải thích: “Không có vết thương trí mạng, cũng không có độc.”

Có giáo huấn lần trước, hắn cố tình lưu ý, tránh những lưỡi kiếm phát ra ánh sáng màu xanh trong đêm. Mặc dù cũng có lúc hắn bị phân tâm mà chịu vết thương, nhưng cũng không trí mạng. Chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, còn lại, hắn hoàn toàn không để ý.

Lý Tiện Ngư lại không đồng ý. Nàng cắn môi: “Dù sao vết thương trên người của ngươi cũng là thương tổn, cũng phải băng bó.”

Lâm Uyên nhỏ giọng: “Sau khi thần rời cung sẽ đến y quán băng bó.”

Lý Tiện Ngư sửng sốt. Ra khỏi cung sao —— Nhưng mà, Lâm Uyên rõ ràng vừa mới trở về.

Hắn thậm chí còn chưa kịp giải thích thời gian này rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Uyên rũ lông mi xuống, không nhìn nàng. Máu tươi chảy xuống theo mái tóc hắn. Dính ướt hàng mi xanh đen của thiếu niên.

Hắn lấy khăn vải ra, lại lau đi vết máu còn sót lại trên đầu ngón tay, giơ tay, lần lượt đóng từng cúc áo trên cổ áo thay nàng.

Đầu ngón tay hắn hơi lạnh, động tác lại hiếm khi tinh tế, lại như vô cùng trân trọng.

Một lúc lâu sau, hắn rút tay lại, hơi nhắm mắt: “Hôm nay thần tới là muốn chào từ biệt công chúa.”

Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt. Nàng vô thức giơ tay lên, chạm vào vòng tay san hô đỏ tuyệt đẹp trên cổ tay.

Xúc cảm lạnh lẽo truyền đến từ đầu ngón tay tới trái tim, chậm rãi gợn sóng, lại lặng lẽ biến mất trong ánh hoàng hôn.

Giọng nói nàng rất nhẹ: “Nhưng mà kỳ hạn ba tháng còn chưa tới.”

“Ngươi…… bây giờ muốn đi sao?”

Giọng nói Lâm Uyên khàn khàn: “Xin lỗi.”

Hắn nói: “Thần không thể không đi.”

Tiếp theo hắn có chuyện phải làm, hắn không thể ở lại hoàng cung Đại Nguyệt.

Đặc biệt không thể lưu tại bên người Lý Tiện Ngư.

Vì an nguy của bản thân.

Càng vì an nguy của Lý Tiện Ngư.

Chỉ cần hắn không ở nơi này, những phong ba sau này sẽ không có quan hệ với Lý Tiện Ngư.

Lý Tiện Ngư chậm rãi ngước mắt lên, khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, đầu ngón tay hơi cong lại, nắm lấy tay áo bản thân: “Vậy sau đó… ngươi sẽ còn trở về sao?”

Lâm Uyên im lặng thật lâu. Khi đang muốn trả lời lại nghe thấy tiếng giày sắt dồn dập giẫm trên mặt đất bên ngoài truyền đến. 

Chỉnh tề và vang dội, như là có thiên quân vạn mã đi qua bên ngoài Điện Phi Hương của Lý Tiện Ngư.

Lâm Uyên đột nhiên ngước mắt lên. Lý Tiện Ngư cũng nghe thấy động tĩnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng càng thêm lo sợ.

Nàng hỏi: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì sao?”

Lâm Uyên nhíu chặt mày: “Thần đi hỏi thăm.”

Hắn vừa dứt lời, thân hình đã nhanh chóng ẩn vào chỗ tối.

Lý Tiện Ngư bất an chờ đợi ở trong điện một lúc. Cho đến hết một chén trà nhỏ, Lâm Uyên trở về.

Lý Tiện Ngư chạy chậm về phía hắn. Nỗi buồn ly biệt bị biến cố xảy ra bất thình lình làm tan đi, giờ phút này đôi mắt hạnh của nàng tràn đầy lo lắng: “Lâm Uyên, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”

Nàng lo lắng cho nhắn: “Là nhóm Kim Ngô Vệ muốn tới làm khó dễ ngươi sao?”

Lâm Uyên đồng thời mở miệng, bỗng dưng hỏi nàng: “Mấy ngày nay công chúa từng tới Đông Cung chưa?”

Lý Tiện Ngư sửng sốt, đúng sự thật trả lời hắn: “Yến tiệc sinh nhật mới kết thúc mấy ngày. Ta còn chưa kịp tới Đông Cung cảm tạ hoàng huynh.”

Nàng hình như ý thức được cái gì: “Chuyện này, có quan hệ với hoàng huynh sao?”

Ánh mắt Lâm Uyên lạnh như băng, rất nhanh thì giải thích sự tình: “Đông Cung dẫn binh đi bao vây phủ Nhiếp Chính Vương. Muốn bắt Nhiếp Chính Vương thẩm vấn. Nhóm Kim Ngô Vệ phụng chỉ đi trước, lại không biết là đi giúp ai.”

Lý Tiện Ngư kinh ngạc. Mà Lâm Uyên lại nắm tay nàng, nhìn đôi mắt nàng hỏi nhanh.

“Nhiếp Chính Vương và Đông Cung, chỉ có thể sống một người.”

“Công chúa chọn ai, nói cho thần!”

Lý Tiện Ngư chưa bao giờ đưa ra lựa chọn như vậy. Giữa hai người đều có quan hệ huyết thống, chọn một người sống. Mắt hạnh nàng mở to, hô hấp cũng trở lên hỗn loạn và dồn dập.

Nhưng Lâm Uyên chờ nàng một lát, đồng thời nghiêng tai lắng nghe động tĩnh của Kim Ngô Vệ bên ngoài điện, chỉ thấy tiếng giày sắt giẫm trên mặt đất đã xa đến gần như không nghe thấy, lông mày nhíu chặt, giọng nói cũng nhanh hơn: “Không còn kịp rồi.”

Hắn nhìn về phía Lý Tiện Ngư, tựa như đã đoán được ai thân thiết với nàng hơn từ trong lời nói của nàng trước đó, hắn cũng không muốn làm nàng khó xử.

Hắn nhanh chóng gật đầu: “Thần sẽ lựa chọn thay công chúa.”

Hắn vừa dứt lời, cũng không ở lại nữa.

Thiếu niên một tay cầm kiếm, một tay cầm chặt hộp gỗ trầm hương mang về cùng kia, lập tức ẩn mình vào bóng đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK