“Nhưng chỉ với điều này thì lượng tin tức quá ít, sau đó NPC lại mang chúng ta tới nhà ăn và ngay hôm sau thì sắp xếp việc đi kiểm tra phòng, những việc này đều chỉ dẫn cho người chơi phát hiện năm 1934 có điểm đặc biệt, căn cứ vào năm này thì có manh mối về tòa nhà phía đông, người chơi lại liên hệ với vết dầu cháy và thi thể của Lâm Mặc, đáp án được bày ra một cách sinh động rồi.”
“Yêu cầu duy nhất của phó bản này là người chơi phải đi hết bản đồ và không được làm trái với quy tắc của trò chơi, những manh mối khác đều là do NPC đưa tới, hơn nữa vào ban ngày thì phó bản không có gì nguy hiểm cả, chỉ cần không tìm đường chết thì sẽ không chết.”
Nghe Tề Hoan nói thì Văn Tu đã hiểu được toàn bộ, nhưng sau khi nghe xong lại càng cảm thấy bội phục Tề Hoan hơn, người bình thường mới vào trong trò chơi căn bản không thể suy nghĩ ra nhiều điều như vậy, nghe thấy chuyện ma quái thì tâm lý đã muốn sụp đổ rồi, làm sao còn có thể chủ động đi khắp bản đồ chứ.
Có thể nghĩ tới những điều này thì Tề Hoan cũng không phải là người bình thường.
May mắn là ngay từ đầu cậu nhóc không nghe theo gã bỉ ổi kia mà đi theo Tề Hoan, nếu không có khi cậu nhóc còn không qua nổi phó bản cho người mới.
“Không thể nói trước được, nhiệm vụ con vẫn chưa hoàn thành, trước mắt còn chưa có manh mối về đầu của Tina, chúng ta quay về tòa nhà phía tây tìm xem.” Tề Hoan vỗ vỗ tro bụi trên người rồi quay về tầng hai.
Vòng vèo đi về bằng đường cũ, Tề Hoan và Văn Tu trở lại phòng bệnh có cửa sổ bị đập vỡ kia.
Hai người đi song song, đột nhiên trong phòng vang lên tiếng kim loại vỡ vụn, Văn Tu ai ôi!!! kêu lên một tiếng rồi ôm chân la đau “Giường này làm bằng thép hay sao vậy? Va vào đau quá đi.”
Tề Hoan cúi đầu nhìn Văn Tu đang ngồi ôm chân trên mặt đất, khung giường bệnh đã ngã xuống vỡ ra thành từng đoạn sắt vụn nằm trên mặt đất.
Phòng bệnh của tòa nhà phía đông trước đây có điều kiện tốt hơn phòng bệnh bây giờ rất nhiều, giường bệnh là đúc bằng sắt hoàn toàn, thành giường được điêu khắc hình hoa cỏ các loại, nhìn rất tinh tế nhã nhặn, mặc dù bây giờ đã bị cháy nhưng khung giường vẫn còn giữ được nguyên vẹn, nhưng đột nhiên lại bị Văn Tu đá một cái liền nát rồi.
Văn Tu nước mắt chảy ròng ròng, cậu nhóc cảm thấy chân mình chắc chắn là bị bầm xanh rồi.
Thấy Văn Tu ngồi khóc hu hu thì Tề Hoan không nhịn được lại thở dài, vừa xoay người định hỏi xem cậu nhóc có thể đi được nữa không thì đột nhiên thấy một mảnh giấy màu đỏ nằm vùi giữa đống sắt vụn.
“Đây là cái gì vậy? Thế mà không bị cháy rụi sao?” Tề Hoan gạt sắt vụn phía trên rút ra mảnh giấy màu đỏ kia.
Đây là một tấm ảnh, ảnh bị cháy xém chỉ còn một góc, chỉ có phần ở giữa vẫn còn nhìn được, tấm ảnh này chắc là không may rớt xuống giữa khe hở của giường bệnh nên không ai phát hiện được, tới lúc Văn Tu không cẩn thận đá nát thành giường mới rớt ra.
Văn Tu ôm chân hít hít mũi hỏi “Đây là cái gì vậy?”
Góc ảnh còn nguyên vẹn chỉ nhìn được một nửa khuôn mặt phía dưới, trong ảnh là đôi môi hồng nhuận đẹp đẽ, cái cằm vừa thon vừa nhỏ, chắc là một cô gái.
Tề Hoan nhìn thấy khá quen mắt, Văn Tu cũng cảm thấy vậy, có lẽ bọn họ đã từng gặp người này, nhưng mà phái nữ trong bệnh viện khá đông làm cho bọn họ trong một lúc cũng không thể nhớ được đó là ai.
Không thể nhớ ra được nên Tề Hoan cũng không có ý định lãng phí thời gian nữa, sau khi hỏi Văn Tu có thể đi được không thì cậu nhét tấm ảnh vào túi, hai người chui qua cửa sổ nhảy xuống.
Đã sắp hai giờ rồi, Tề Hoan và Văn Tu về tòa nhà chính quẹt thẻ, nhưng sau khi quẹt thẻ Văn Tu đột nhiên muốn đi vệ sinh nên hai người lại đi lên lầu hai một chuyến.
Hôm nay phải hoàn thành nhiệm vụ con, nhiệm vụ chính đã hoàn thành, buổi tối quỷ quái chưa chắc vẫn còn tuân thủ quy tắc của trò chơi.
Tề Hoan tới bồn rửa rửa sạch lớp tro bụi trên tay, sau đó đứng ở hành lang chờ Văn Tu đi ra.
Đợi suốt năm, sáu phút vẫn chưa thấy Văn Tu ra ngoài thì Tề Hoan lại gặp được viện trưởng, mái tóc dài như tảo biển của viện trưởng rủ xuống trước ngực, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt hơi cụp xuống, cằm nhỏ gọn, đôi môi màu đỏ thẫm.
Tề Hoan mặt không đỏ tim không đập chủ động chào hỏi “Chào viện trưởng!”
Không biết viện trưởng đang bận gì mà đến bây giờ mới tới nhà ăn ở lầu hai ăn cơm, cô nhìn Tề Hoan một cái rồi lại nhìn về phía nhà vệ sinh không nói câu nào, ánh mắt còn hiện lên vẻ ghét bỏ.
Tề Hoan biết là cô hiểu lầm rằng cậu vẫn còn bị tiêu chảy, nhưng loại hiểu lầm không ảnh hưởng đến toàn cục này cũng không cần thiết phải giải thích.
“Anh Tề, em xong rồi! Chúng ta đi thôi!” Đúng lúc này Văn Tu lon ton chạy ra ngoài, kết quả vừa ra đã va phải viện trưởng đang đưa lưng về phía cậu nhóc.
Có thứ gì đó rơi xuống đất vang lên tiếng lạch cạch, thứ đó vừa vặn rơi tới bên chân Tề Hoan liền bị cậu nhân cơ hội giẫm lên.
Văn Tu vẫn còn chưa rõ mình đụng phải ai liền vội vàng nói xin lỗi, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của viện trưởng, ngay lập tức liền không thốt nên lời, mấy cọng tóc màu hồng trên đầu lại run run rẩy rẩy dựng thẳng lên, cậu nhóc còn không dám thở mạnh, chỉ một mực cúi người nói xin lỗi.
“Ở trong bệnh viện cấm chạy nhảy ồn ào.” Viện trưởng không có ý định đứng đây dây dưa với bọn họ, cô đưa tay sờ sờ trên ngực của mình, sắc mặt trầm xuống, nói lời cảnh cáo Văn Tu xong liền cúi đầu tìm kiếm khắp nơi.
Tề Hoan biết thứ rơi từ trên người viện trưởng xuống đang nằm ở dưới chân cậu, nhưng cậu giả vờ như không biết gì cả hỏi thăm viện trưởng “Viện trưởng, ngài đang tìm cái gì vậy?”
“Không cần ngươi quan tâm.” Ánh mắt viện trưởng cũng không thèm nhìn Tề Hoan, rõ ràng thứ đồ bị mất rất quan trọng nên cô rất bực mình, sau khi tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy thì cô mới bỏ đi.
Thấy viện trưởng đi vào nhà ăn Văn Tu liền vỗ vỗ ngực “Làm em sợ muốn chết, tại sao hoàn thành nhiệm vụ chính rồi mà vẫn còn gặp cô ấy vậy?”
Tề Hoan không nói gì, cậu nhấc chân lên, trên mặt đất là một cái bảng tên màu vàng, cậu cúi người nhặt nó lên lật mặt trước lại nhìn, Văn Tu đứng bên cạnh ồ lên một tiếng.
“Cô ấy là Amy sao, sao không có ai biết điều này vậy?”
Cái bảng tên gắn ngực nho nhỏ được làm khá tinh xảo, viền ngoài màu vàng, bên trong nền đỏ, phía trên khắc tên của viện trưởng, Amy.
Bởi vì tóc viện trưởng luôn rũ ở trước ngực nên không ai biết là cô có đeo bảng tên, lại thêm việc trong bệnh viện cũng không có ai dám gọi thẳng tên của viện trưởng, vốn là nhân vật nên sớm được phát hiện lại đến tận bây giờ mới biết được tên của cô.
Tề Hoan nhíu mày móc ra tấm ảnh chụp bị cháy kia, sau khi cẩn thận đối chiếu trong đầu thì chắc chắn nói “Ảnh chụp này chính là viện trưởng.”
Năm 1934 viện trưởng đã nhậm chức, ảnh chụp của cô rơi ở phòng bệnh cũng không phải là điều gì khó giải thích.
Nhưng mà bây giờ ảnh chụp cũng không phải là điều quan trọng nhất, manh mối quan trọng chính là Tian là em gái của viện trưởng, lý do vì sao hôm qua viện trưởng đi tới tòa nhà phía tây đã được giải đáp.
Có thể là cô tới xem em gái của mình.
Căn cứ vào manh mối của bức thư và cuốn notebook thì Tina không muốn tới bệnh viện, là Amy luôn khuyên cô ấy phối hợp điều trị, hơn nữa Tina có sở thích khác lạ là ăn tim người, có phải là sau khi viện trưởng giết Tina lại sợ Tina bị thi biến sẽ tiếp tục ăn tim người, cho nên sau khi em gái chết liền cắt đầu cô ấy đi?
Tề Hoan càng nghĩ càng cảm thấy giả thiết này rất hợp lý, sau khi nói chuyện với Văn Tu hai người liền quyết định nhân lúc viện trưởng không có mặt đi tới lầu bốn xem xét văn phòng của viện trưởng.
Toàn bộ bệnh viện tâm thần cũng chỉ có nơi đó là có hiềm nghi lớn nhất mà bọn họ chưa tìm.
Hai người quay đầu chuẩn bị đi lên lầu, kết quả lại gặp phải gã bỉ ổi kia đang đi lên từ lầu một.
Gã bỉ ổi không có ý tốt ngăn bọn họ lại “Tao biết là bọn mày đang ở đây, bọn mày tìm được manh mối thông quan lại còn lén lút mở ra nhiệm vụ con?”
“Cái này liên quan gì đến ông?” Văn Tu chán ghét nhìn gã bỉ ổi “Chúng tôi đã thông quan nhiệm vụ chính, mấy người không làm gì cũng có thể thuận lợi thông quan, lại còn muốn cái gì nữa?”
“Tao đương nhiên là muốn phần thưởng nhiệm vụ con nha?” Gã bỉ ổi cười hì hì “Là người thì có ai lại ghét bỏ nhiều phần thưởng bao giờ? Nhiệm vụ chính chỉ có năm ngày thời gian sống, phần thưởng nhiệm vụ con chắc chắn cũng không kém hơn.”
“Ông cái gì cũng không làm mà còn muốn phần thưởng nhiệm vụ con?” Văn Tu bị trình độ da mặt dày không biết xấu hổ của gã làm cho sợ ngu người, gã vậy mà còn có mặt mũi muốn lấy phần thưởng nhiệm vụ con?
Văn Tu giơ nắm đấm lên “Ông có tin là tôi đánh ông không?”
“Mày cho rằng mày đánh thắng được tao sao?” Gã bỉ ổi vẻ mặt vênh váo “Hệ thống vừa mới thông báo, ở trong phó bản tao sẽ không phải chịu bất cứ sự tấn công nào, nếu tao tới tòa nhà phía tây thả tất cả thi thể ra thì bọn mày đừng hòng hoàn thành được nhiệm vụ.”
Loại người như gã bỉ ổi này khi nhìn thấy bất cứ điều gì có lợi liền bắt đầu tác oai tác quái, Tề Hoan không muốn so đo với gã liền nói mục tiêu cho gã “Đạo cụ là hồ sơ của Tina đang cất ở trong ký túc xá của Văn Tu, tự ông đi lấy đi, không cần bọn tôi đưa chìa khóa đâu nhỉ? Các ông rất giỏi việc cạy cửa mà.”
Gã bỉ ổi đã biết được phương pháp mở ra nhiệm vụ con nên không để ý việc Tề Hoan châm biếm gã, chỉ cười hì hì nói “Cảm ơn nha, coi như bọn mày thức thời, nhanh đi hoàn thành nhiệm vụ con đi.”
Văn Tu tức đến mức muốn đánh người nhưng bị Tề Hoan kéo lại.
Tề Hoan lắc đầu “Gã có mạng nhận nhiệm vụ nhưng chưa chắc đã có thể sống tới lúc nhiệm vụ được hoàn thành, việc tìm đầu của Tina quan trọng hơn.”
Hai người họ quen đường tháo cửa đi vào văn phòng của viện trưởng ở lầu bốn, Văn Tu và Tề Hoan vừa đi vào đã bị cảnh tượng trong phòng làm cho sợ ngây người.
Diện tích phòng viện trưởng cũng tương đương với phòng làm việc của bác sĩ, chẳng qua là hai bên tường đều được kê một loạt kệ đỡ, trên kệ là những bình đựng trong suốt lớn nhỏ không đồng đều, trên trong là chất lỏng màu vàng và những bộ phận cơ thể đã bị tách tời.
Những bộ phận cơ thể kia được ngâm trong dung dịch vẫn luôn tươi mới không bị phân hủy, Tề Hoan đứng trước kệ, đối diện là một con mắt đang nằm lơ lửng trong dung dịch, bên ngoài con mắt được xử lý sạch sẽ, đồng tử đang nhìn thẳng về phía cậu làm cho người nhìn có cảm giác sợ hãi, mà mạch máu ở phía sau con mắt cũng không bị cắt đi mà vẫn còn trôi nổi bên trong dung dịch.
Tề Hoan không ngờ rằng, viện trưởng nhìn nhu nhược nhỏ nhắn xinh xắn nhưng bày trí văn phòng lại trông khủng bố như vậy. Nhưng mà y học thời cận đại phát triển như vậy đúng là có quan hệ mật thiết với việc giải phẫu, bây giờ là năm 1937, trong cuốn notebook cũng có ghi chép về việc giải phẫu nghiên cứu thần kinh rồi đem các bộ phận đó ngâm vào dung dịch formalin để lưu trữ và quan sát, việc này cũng có thể giải thích được.
Văn Tu run run đi theo sau lưng Tề Hoan, cậu nhóc cố gắng áp chế nỗi sợ đi tìm khắp các giá đỡ, nhưng sau khi tìm hai vòng vẫn không phát hiện được bình nào đựng đầu người.
Văn phòng viện trưởng cực kỳ sạch sẽ, ngoài giá đỡ ra thì không còn chỗ nào có thể để được bình đựng lớn như vậy cả.
Chẳng lẽ đầu người không có trong văn phòng của viện trưởng?