Edit: Cún Bông
Vậy mà dĩa tiên lại không biết acc clone kia là ai.
Tề Hoan im lặng, nếu là như vậy thì có thể loại trừ Tằng Quảng ra ngoài, bởi vì tính chỉ hướng về Tằng Quảng rất rõ ràng, hoàn toàn không cần phải tạo acc clone để đe dọa dĩa tiên.
Hắn chỉ cần làm lộ ra thân phận của mình, đó chính là vũ khí lớn nhất rồi.
Mà trong lịch sử trò chuyện dùng từ ‘rời đi’, có lẽ là có ý chỉ không nên rời khỏi công ty, do vậy, ngoại trừ Tằng Quảng ra thì toàn bộ nhân viên nam của công ty đều bị nghi ngờ, mà tổng giám đốc Lý là người có hiềm nghi lớn nhất, dù sao chỉ có ông ta tự sát ngay từ lúc trò chơi vừa mới bắt đầu.
Nhưng bây giờ vẫn còn một vấn đề nữa, chính là nếu ngay cả dĩa tiên cũng không biết acc clone kia là ai thì nó cũng không thể biết được đối tượng mình muốn báo thù, vậy tổng giám đốc Lý làm sao mà chết?
Tề Hoan tin rằng ông ta không phải là tự sát.
Như vậy chỉ cần tìm được USB có chứa video kia thì ít nhất bọn họ có thể thông qua video xác định được ai là người đã quay chụp, nhưng mà tầng ba và tầng bốn bọn họ đều tìm cả rồi, chỉ tìm được ba cái USB, trong đó cũng chỉ toàn là video làm việc.
Chẳng lẽ là do các nhân viên đã nghỉ việc mang luôn USB đi luôn rồi? Như vậy cái trò chơi này thành trò chơi khó nhất rồi, phó bản cấp một sẽ không hố người chơi như vậy đâu, dù sao cũng có người mới mà. Tề Hoan vẫn còn đang ở trước gương hai mặt suy nghĩ, Văn Tu ở bên cạnh ngạc nhiên hỏi dĩa tiên “Cô thật sự không biết acc clone kia là của ai thật sao? Không phải là bạn trai Tằng Quảng của cô hả? Anh ta là người có nhiều cơ hội quay được video nhất mà.”
Dĩa tiên ở trong gương nghe tới hai chữ ‘Tằng Quảng’ thì sắc mặt lập tức lạnh xuống, nó lắc đầu rồi viết “Không phải anh ấy.”
“Khi tôi còn sống thì chúng tôi đã chia tay, bây giờ chắc đang hạnh phúc bên bạn gái mới rồi.” Dĩa tiên dùng khuôn mặt của Tề Hoan nghiến răng nghiến lợi viết ra hai chữ bạn gái, cả đám người nhìn thấy vậy thì run cầm cập.
Vẻ mặt Tề Hoan đầy kỳ lạ nhìn dĩa tiên “Nhưng mà anh ta đã chết rồi mà.”
Sau khi nghe được câu nói này thì dĩa tiên trừng mắt nhìn, giận dữ viết “Cậu nói cái gì?”
Bốn chữ rồng bay phượng múa, khác biệt hoàn toàn so với những chữ được viết lúc trước.
“Anh ta đã chết, tôi tìm thấy phiếu khám chữa bệnh của anh ta.” Tề Hoan bình tĩnh lặp lại một lần.
Có lẽ là dĩa tiên không biết bạn trai mình bị ung thư não, chắc là sau khi dĩa tiên chết thì Tằng Quảng cũng chết theo.
Mặt gương hiện lên chữ “Cậu lừa tôi!”, hình dáng của dĩa tiên bắt đầu vặn vẹo, khuôn mặt của Tề Hoan dần biến thành khuôn mặt trắng bệch của một cô gái, nhìn giống với khuôn mặt của người phát sóng nữ mà bọn họ đã nhìn thấy ở các video phát sóng lúc trước, nhưng mà cô gái ở trong gương hai mắt trống trơn, làn da tím xanh, bên trên còn nổi đầy tơ máu.
Dĩa tiên ôm đầu điên cuồng lắc đầu gào thét, từng trận sóng âm của quỷ khuếch tán ra ngoài làm cho đèn treo trong phòng trực tiếp nhấp nháy, mặt tường bắt đầu bong tróc từng mảng, cả căn phòng bắt đầu rung lắc, càng ngày càng mạnh, tất cả người chơi đều không thể đứng thẳng được, thi nhau hô lên.
Không ai nghĩ rằng khi chọc giận dĩa tiên sẽ có kết quả như vậy, Tề Hoan quỳ trên mặt sàn cố gắng giữ thăng bằng, quả nhiên là dĩa tiên vẫn rất thương Tằng Quảng, có thể loại bỏ Tằng Quảng khỏi diện tình nghi.
Nhưng mà không thể để cô tiếp tục phá hủy phòng phát sóng được, nếu không bọn họ cũng phải chôn ở đây mất.
Tề Hoan thở dài, rồi dồn sức hét lên —–
“Bây giờ cô làm loạn thì có ích gì? Có thể làm cho Tằng Quảng sống lại sao? Nếu cô không chia tay với Tằng Quảng thì còn có thể sống cùng anh ta một đoạn cuối đời, cô không hận kẻ đã dùng video uy hiếp cô sao? Có lẽ kẻ đó vẫn còn sống, có khi còn sống thoải mái tự tại nữa.”
Cậu vừa nói xong thì Giai Giai đang nằm rạp trên sàn nhà hét lên “Tề Hoan! Cậu có muốn chết cũng đừng kéo chúng tôi theo!”
Nhưng mấy giây sau dĩa tiên đã ngừng gào hét, phòng trực tiếp ngừng rung lắc, ánh đèn cũng không chớp nháy nữa, những người khác quay mặt nhìn nhau, Giai Giai lập tức chạy tới góc tường trốn, cô sợ là dĩa tiên sẽ lại làm ra điều gì khủng khiếp nữa.
Hai hốc mắt trống rỗng của dĩa tiên nhìn về phía Tề Hoan không nói một lời làm người ta lạnh cả sống lưng, sau đó cô ngoắc tay ra hiệu cho Tề Hoan tiến lên.
Văn Tu ở sau lưng Tề Hoan lo lắng nói “Anh Tề, nguy hiểm lắm.”
Tề Hoan lắc đầu ra hiệu là không sao.
Tề Hoan đi tới trước gương hai mặt, vẻ mặt dĩa tiên rất bình tĩnh, cô giơ tay áp lên mặt gương, Tề Hoan hiểu ý liền đưa tay phải ra áp lên chỗ bàn tay của dĩa tiên, bảng điện tử trước mặt Tề Hoan nhanh chóng thay đổi.
[Hệ thống: Dĩa tiên muốn giao dịch với người chơi, người chơi Tề Hoan có đồng ý hay không?]
[Ghi chú: Do dĩa tiên tự mình giao dịch mà không ghi rõ giao dịch điều gì, điều này không nằm trong sự quản lý của hệ thống, mong người chơi quyết định thật cẩn thận tránh việc bị lừa.]
Giao dịch trong trò chơi còn có thể làm giả hả? Tề Hoan thật sự không còn lời nào để nói về chuyện này, nhưng mà đã đi tới bước này rồi cậu không thể từ bỏ như vậy được.
Tề Hoan quyết định chọn ‘có’.
Bảng điện tử lại thay đổi lần nữa.
[Người chơi Tề Hoan và dĩa tiên giao dịch thành công.]
[Nội dung giao dịch: Người chơi tề Hoan phải đưa phiếu khám chữa bệnh của Tằng Quảng cho dĩa tiên, còn dĩa tiên sẽ cung cấp manh mối về USB cho Tề Hoan.]
Thì ra dĩa tiên còn biết manh mối về USB, Tề Hoan yên tâm rồi, lần này cậu làm không sai, dĩa tiên là người bị hại nên sẽ biết nhiều tin tức hơn bọn họ.
Dĩa tiên nhìn cậu rồi gật đầu, Tề Hoan bỏ tay xuống, Văn Tu lo lắng hỏi “Anh Tề, thế nào rồi?”
“Không sao, dĩa tiên muốn giao dịch với anh, cô ấy nói sẽ cung cấp manh mối về USB.” Tề Hoan vỗ vai cậu nhóc nhẹ nhàng nói.
Người mặc đồ tây nghe Tề Hoan nói liền nhíu mày nhắc nhở “Quỷ không giữ chữ tín, làm giao dịch với chúng phải cẩn thận, có thể chúng sẽ lật lọng.”
Hệ thống cũng nhắc nhở Tề Hoan như vậy, nhưng mà, Tề Hoan lại quay đầu nhìn dĩa tiên ở trong gương hai mặt, nhìn thấy dĩa tiên khi biến về hình dáng vốn có thì nó chỉ là một cô gái với thân hình gầy gò, bây giờ còn đang cúi đầu, dáng vẻ cô độc không nơi nương tựa.
Khi còn sống thì thật đáng thương, sau khi chết thì vẫn vậy, Tề Hoan tin rằng bản tính cô vẫn là hiền lành, mà bọn họ không thể tìm thấy USB ở trong công ty, nếu không làm giao dịch với dĩa tiên thì khi thời gian trò chơi đã hết thì mọi người đều phải chết.
Tề Hoan đi về phòng ngủ tìm phiếu khám chữa bệnh của Tằng Quảng, lúc đi ngang qua đại sảnh, có tiếng động vang lên từ trong đống đạo cụ được chất đống trong một góc hẻo lánh, Tề Hoan giật mình, mở đèn pin điện thoại lên, cảnh giác nói “Ai!”
Không có ai trả lời cậu, chỗ để đạo cụ khá vắng, đạo cụ bị quăng một đống lộn xộn, mấy ngày nay đi qua Tề Hoan nhìn hoài cũng quen dần, nhưng mà hình như có chỗ nào hơi khác thì phải.
Cậu dùng đèn pin soi sáng nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh đèn dừng lại ở chỗ đạo cụ hình người đang đứa dựa vào bên cạnh giá đỡ.
Đây chính là cái đạo cụ đã chắn đường bọn họ ở ngày đầu tiên tới đây, đạo cụ lớn gần bằng người, một nửa người dính đầy máu tươi, đạo cụ này được làm rất giống thật, ánh sáng của đèn pin chiếu tới càng làm cho cảnh tượng càng thêm kinh khủng.
Nhưng mà đạo cụ này được đặt ở tầng ba, nó bị chuyển tới tầng bốn lúc nào vậy?---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tề Hoan gọi dao phẫu thuật ra, cẩn thận quan sát phía trước, đột nhiên đạo cụ hình người hơi giật giật, Tề Hoan biến sắc, nhanh chóng lùi về phía sau.
Sau khi cậu lùi ra xa hai mét thì đạo cụ hình người kia vô tình đụng vào cái giá đỡ bên cạnh, có tiếng ai ui!!! từ bên trong truyền ra, Tề Hoan nhận ra giọng nói này.
Tề Hoan nhíu mày, cậu thu hồi dao phẫu thuật.
Đạo cụ hình người sờ sờ đầu của mình rồi buông tay xuống, ánh mắt Tề Hoan vẫn không thay đổi, Tiểu Vương ở bên trong đạo cụ bị nhìn chằm chằm như vậy cũng cảm thấy xấu hổ “Xin lỗi, đã làm phiền công việc của mọi người rồi.”
Tề Hoan vẫn đứng yên một chỗ, cũng không vì thấy người quen mà đi tới phía trước, cậu bình tĩnh nói “Cô tới đây làm gì? Bây giờ đang là rạng sáng.”
“Mấy ngày trước tôi ở nhà xem trực tiếp.” Tiểu Vương ôm đầu ánh mắt xuyên qua tấm kính trong suốt nhìn vào phía trong phòng phát sóng trực tiếp, giọng nói buồn buồn “Có phải các cậu chơi trò chơi với cô ấy không?”
‘Cô ấy’ ở đây chắc là chỉ người phát sóng nữ, vì vậy Tề Hoan trả lời “Phải.”
Giọng nói của Tiểu Vương hơi nghẹn ngào “Tôi đoán là cô ấy, cô ấy thích phát sóng trực tiếp như vậy mà……”
Tề Hoan không trả lời, Tiểu Vương ngồi khóc một lúc rồi lấy đạo cụ lau nước mắt “Thật xin lỗi, đã làm chậm rễ thời gian của cậu rồi, thật ra đêm nay là do tôi đột nhiên chạy tới thôi, lại sợ làm ảnh hưởng đến mọi người cho nên mới giả làm đạo cụ định nhìn qua tấm kính xem có phải là cô ấy không.”
“Tôi có mấy câu muốn nói với cô ấy, các cậu có thể dành cho tôi chút thời gian không?”
Tề Hoan im lặng không nói, sau khi cậu về phòng mang phiếu khám bệnh của Tằng Quảng tới thì hai người cùng nhau đi vào trong phòng phát sóng trực tiếp, Văn Tu còn định hỏi “Anh Tề, sao lại đi lâu như vậy”, nhưng vừa nhìn thấy đạo cụ hình người đang giơ tay ôm đầu đứng ở bên cạnh thì bị dọa cho nín luôn.
Còn Tiểu Vương sau khi vào trong phòng phát sóng trực tiếp thì chân như bị đóng đinh tại chỗ, không thể di chuyển được nữa, ở phía trong chiếc gương hai mặt là dĩa tiên đang mặc đồ ngủ đứng quay lưng lại với bọn họ.
Dĩa tiên hình như nhận ra có người nhìn mình liền quay người lại nhìn về phía cửa ra vào, cái đầu người trong tay tiểu Vương rơi xuống lăn về một bên, cô che miệng khóc thút thít “Chị Như Như…..”
Tâm trạng của Tiểu Vương dao động kịch liệt, nhưng phản ứng của dĩa tiên thì hoàn toàn ngược lại, vẻ mặt không có thay đổi gì, chỉ như đang nhìn một người lạ.
Nó viết lên mặt gương hai chữ giao dịch.
Tề Hoan nhìn liền hiểu ý của nó, cậu cầm phiếu khám chữa bệnh tới cho nó nhìn, trên phiếu khám chữa bệnh ghi rõ Tằng Quảng bị ung thư não giai đoạn cuối không thể chữa trị.
Dĩa tiên nhẹ nhàng chạm lên mặt gương, sau khi thấy rõ nội dung trên phiếu khám chữa bệnh thì vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không vui cũng chẳng buồn nhưng lại trở nên lạnh nhạt, Tề Hoan cũng không đoán được tâm trạng của nó lúc này.
Điều này khá là kỳ lạ, lúc nãy nghe thấy Tằng Quảng chết dĩa tiên còn bi thương điên cuồng làm cho cả căn phòng rung lên, nhưng bây giờ khi nhìn thấy phiếu khám bệnh thì lại bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ lúc cậu ra ngoài đã xảy ra chuyện gì sao?
Tề Hoan nhìn về phía Văn Tu, cậu nhóc nhún nhún vai tỏ vẻ mình cũng không biết.
Không khí trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên trở nên khá là xấu hổ, Tiểu Vương vẫn đang khóc, cô đi tới trước gương “Chị Như Như, em xin lỗi, nếu như biết chuyện giữa em và anh Tằng Quảng khiến hai người chia tay thì em đã nói cho chị biết tất cả rồi.”
“Giữa em và anh Tằng Quảng thực sự không có gì cả, hôm đó chị gặp tụi em đi ăn cơm cùng nhau là vì sắp tới sinh nhật chị, anh ấy muốn cầu hôn chị nên mới tới hỏi em làm cách nào để tạo bất ngờ cho bạn gái, sau này lúc chị tìm em hỏi chuyện em đã không giải thích rõ ràng với chị, em xin lỗi, anh Tằng Quảng thật sự rất yêu chị, giữa hai người bọn em chưa từng có chuyện gì cả.”
“Em cũng không ngờ là mọi chuyện sẽ biến thành như vậy……”
Những người chơi khác cũng bất ngờ, Tiểu Vương không chỉ là một NPC dẫn đường mà còn là nhân vật sắm vai trong tình tiết cẩu huyết.
Dĩa tiên nhìn về phía Tiểu Vương, vẻ mặt bình tĩnh của nó không thể giữ được nữa, nó ôm lấy ngực của mình, giống như cực kỳ đau khổ, một giây sau nó vươn hai tay xuyên qua khe nứt của mặt gương bắt Tề Hoan đi.
Mọi người bị biến cố này làm cho sợ ngây người, Văn Tu phản ứng lại đầu tiên, cậu nhóc lập tức chạy về phía mặt gương tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng khi Tề Hoan biến mất thì dĩa tiên cũng biến mất theo, gương hai mặt yên tĩnh không chút gợn sóng nhìn cứ như một tấm gương bình thường, chỉ có một cái khe nứt nho nhỏ chứng minh là dĩa tiên đã từng ở đây.
Văn Tu không tìm được cửa đi vào trong gương liền lo lắng muốn chết, Giai Giai thấy dĩa tiên biến mất thì biết nguy hiểm tối nay đã được giải trừ, cô thở phào nhẹ nhõm rồi nói “Ai bảo cậu ta giao dịch với dĩa tiên làm gì, sau này biến thành quỷ thì đã không phải là người nữa, người và quỷ xưa nay luôn ở thế đối địch vậy mà cậu ta còn đi tin dĩa tiên, thật là ngây thơ, nếu cậu ta không chết ở phó bản này thì cũng chết ở phó bản khác thôi.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lúc này Văn Tu không muốn nghe tới chữ chết chút nào, liền muốn xông tới cãi nhau với cô ta nhưng bị người mặc đồ tây kéo lại.
Người mặc đồ tây lắc đầu ý bảo cậu nhóc đừng lo lắng.
———————